Bố Tôi Vỡ Nợ Bỏ Trốn - Chương 2
4
Hôm đó, màn thị uy của Hoàng Bình đã có tác dụng.
Bọn trẻ con không còn dám bắt nạt chúng tôi nữa.
Mỗi lần thấy tôi, chúng đều vội vàng né sang đường khác.
Hoàng Bình chọc vào trán tôi, dạy dỗ:
“Em trai mày chỉ có thể dựa vào mày thôi. Ai dám ức hiếp, cứ đánh thẳng tay! Người với người, xem ai lì hơn.”
“Mày mềm yếu, thì chỉ có bị bắt nạt thôi! Đừng có ủ rũ, thẳng lưng mà đi!”
Bà ta vỗ vào lưng tôi:
“Đi giặt quần áo đi.”
Dù làm vậy chỉ vì em trai tôi, nhưng lúc này, tôi đã không còn ghét bà ta như trước nữa.
Làm việc nhà nhiều đến mức quen rồi, tôi cũng không còn nhớ mẹ nữa.
Năm 2009, chúng tôi chuẩn bị vào cấp hai.
Nhà máy nơi Hoàng Bình làm việc cắt giảm nhân sự, bà ta cũng bị sa thải.
Mấy năm qua, tiền chữa trị cho Tiểu Trình đã chẳng để dư được bao nhiêu.
Giờ lại càng thêm khốn khó.
Có người giới thiệu đối tượng cho bà ta, một người đàn ông ngoài ba mươi, chưa từng kết hôn, cũng không chê bà ta có hai đứa con.
Bạn bè làm cùng khuyên bà ta nên gửi tôi đi nơi khác, nhưng bà ta chỉ thở dài:
“Lớn tướng rồi, sính lễ không thể để người ngoài hưởng không được.”
Sự xuất hiện của người đàn ông đó giúp gia đình chắp vá này có chút hơi thở nhẹ nhõm.
Hoàng Bình nhờ có tay nghề may vá, mở một tiệm may nhỏ trong thị trấn.
Nhưng ngày lành chẳng kéo dài lâu, gã đàn ông đó bắt đầu giở trò với tôi.
“Nào, Tiểu Diệp, lại đây, chú có đồ ngon cho con ăn này.”
Tôi đã 14 tuổi, con gái 14 tuổi, đã bắt đầu trổ mã xinh đẹp.
Ban đầu, hắn chỉ thích vuốt ve mặt tôi, tay tôi.
Sau đó, ngày càng quá đáng, muốn kéo tôi vào phòng.
Dù lần nào hắn cũng chưa đạt được ý đồ, nhưng tôi không dám báo cảnh sát.
Tôi cũng không nói với Hoàng Bình, chỉ có thể tránh những lúc ở nhà một mình với hắn.
Từ trước đến giờ, bà ta vốn chẳng mấy khi quan tâm tôi, tôi ở đây chỉ để có miếng ăn.
Làm sao tôi biết được bà ta sẽ đứng về phía tôi hay không?
Hoặc… liệu bà ta có đồng lõa với hắn không?
Hôm đó, bầu trời âm u nặng nề, Tiểu Trình uống thuốc xong liền ngủ thiếp đi.
Gã đàn ông lại mò vào phòng tôi.
Tôi hoảng hốt muốn chạy ra ngoài, nhưng sức hắn quá lớn, tôi bị đè xuống giường, không thể động đậy.
Bên ngoài, Tiểu Trình đã tỉnh, nó đập cửa thình thình, gào khóc điên cuồng.
Ngay lúc tôi gần như tuyệt vọng buông xuôi, Hoàng Bình trở về.
Bà ta đá tung cửa phòng, lao về phía tôi.
Tôi nhắm mắt lại, nghĩ rằng bà ta sẽ đánh tôi.
Nhưng ngoài dự đoán, bà ta lao thẳng tới, túm cổ áo gã đàn ông lôi khỏi giường.
Bà ta giáng một cái tát như trời giáng vào mặt hắn.
Tiểu Trình loạng choạng lao vào phòng, vội vã nhặt một cái áo phủ lên người tôi:
“Không sao rồi, không sao rồi…”
Gã đàn ông bị mất mặt, tức giận gào lên:
“Nó không phải con ruột của bà, bà làm quá cái gì? Dám đánh tôi à?”
“Tao đánh chính là loại cầm thú như mày! Đồ khốn kiếp, tao phải đánh chết mày!”
Hoàng Bình tức giận đến phát điên, gầm lên.
……
Hoàng Bình vì tôi mà tuyệt giao với gã đàn ông đó.
Tôi không ngờ điều này sẽ xảy ra.
Vì chuyện đó chẳng hay ho gì, gã đàn ông kia sau này chẳng tìm được ai chịu lấy.
Hắn thù dai, lâu lâu lại sai người đến tiệm may gây sự.
Không còn cách nào khác, tiệm may đành phải đóng cửa.
Mất đi nguồn thu nhập, chúng tôi cũng không có ruộng để canh tác như người khác.
Cuối cùng, Hoàng Bình xin được một công việc trên công trường.
Một người phụ nữ, làm công việc như đàn ông.
5
Cuộc sống dù vất vả, nhưng vẫn cứ tiếp diễn.
Tôi và Tiểu Trình sắp lên lớp 9.
Thành tích của tôi rất tốt, nhiều lần đạt giải nhất trong các cuộc thi cấp thành phố.
Nhưng Tiểu Trình thì không, nó học hành sa sút, đến cả một trường cấp ba bình thường cũng khó mà đậu.
Chân nó ngày càng tệ, cần phải phẫu thuật.
Nhưng số tiền lớn như vậy, chúng tôi biết kiếm ở đâu đây?
Thằng béo hồi nhỏ từng bắt nạt tôi cũng đã bỏ học.
Nó quanh quẩn bên tôi suốt ngày, cứ nói muốn cưới tôi về làm vợ.
Tiểu Trình nghe vậy, tức giận đến mức vớ lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay, ném thẳng vào người nó.
“Mày là cái thá gì mà đòi xứng với chị tao?”
Thằng béo bị ném đau đến mức gào ầm lên.
Hoàng Bình nhìn bảng điểm của tôi, im lặng hồi lâu rồi thở dài:
“Giờ mày cũng đến tuổi gả chồng rồi. Con gái học nhiều thế để làm gì?”
Tôi hiểu, bà ta không muốn cho tôi tiếp tục học.
Nhưng tôi không chấp nhận.
Học tập là con đường duy nhất để tôi thoát khỏi số phận này, tôi phải nắm chặt sợi dây mong manh đó, tìm cho mình một lối thoát.
Những ngày chờ kết quả thi vào cấp ba, tôi đi theo Hoàng Bình đến công trường phụ giúp.
Bà ta lom khom vác bao xi măng lên vai, chật vật mãi mới nhấc nổi.
Thời tiết dạo này rất tệ, bà ta bị thấp khớp, đau đến mất ngủ suốt đêm.
Tôi mím chặt môi, không nói một lời, lặng lẽ giúp bà ta vác vài bao.
“Về đi, lo học hành cho tốt. Sau này có tiền thì đưa cho tao một khoản lớn là được.” Bà ta chậm rãi nói.
Tôi và bà ta bước từng bước về nhà, rồi chợt nhìn thấy một gương mặt đã xa cách tựa như một đời người.
Bố tôi đã trở về.
Bao năm qua, ông ta trốn chui trốn lủi vì nợ nần.
Lần này, ông ta bám víu được một cô tiểu thư nhà giàu trong huyện, bắt đầu làm ăn lại.
Nhưng vợ mới của ông ta sau khi sinh con gái thì bị sa tử cung, buộc phải cắt bỏ tử cung.
Đứa trẻ duy nhất họ có lại mắc bệnh về máu.
Không ai trong gia đình có tủy phù hợp để cấy ghép.
Lúc này, ông ta mới nhớ đến món nợ phong lưu của mình năm xưa.
Ông ta cầu xin chúng tôi xét nghiệm tủy, truyền máu để cứu con gái mình.
Đồng thời, hứa hẹn cho Hoàng Bình một khoản tiền lớn, còn có thể giúp Tiểu Trình chữa chân.
Hoàng Bình không đồng ý, chỉ yêu cầu ông ta trả lại số tiền năm xưa rồi cầm chổi đuổi thẳng.
“Mày còn biết đến cái gọi là lương tâm à? Giờ mới nhớ đến bọn tao?”
“Cút đi, càng xa càng tốt! Tao cả đời này không muốn nhìn thấy mày nữa!”
Bố tôi không cam lòng, gào lên:
“Vậy còn Dư Diệp thì sao? Nó là con gái tôi, không liên quan đến bà! Tôi muốn đưa nó đi!”
Hoàng Bình tức đến nghẹn lời, cầm lấy cây chổi, quật thẳng vào người ông ta:
“Mày còn biết nó là con gái mày sao? Lúc tao nuôi nó, mày chết ở đâu rồi?”
“Cút! Cút ngay lập tức!”
Bố tôi vội vàng bỏ chạy.
Trước khi đi còn cố hét lên:
“A Bình, nghĩ lại đi! Chân của Tiểu Trình đâu phải chuyện nhỏ, nếu các người chịu đi xét nghiệm, tôi có thể cho bọn chúng một cuộc sống tốt hơn!”
Là một người cha, ông ta lại đem chính bệnh tình của con trai ruột ra để uy hiếp.
Tôi chỉ đứng từ xa, lặng lẽ nhìn.
Từ đầu đến cuối, ông ta nhắc đến đứa con gái ông ta yêu thương, nhắc đến đứa con trai duy nhất của mình – Tiểu Trình.
Chỉ duy nhất không có tôi.
Nếu con gái nhỏ của ông ta không mắc bệnh, liệu ông ta có nhớ đến tôi không?
6
Hoàng Bình ngồi phịch xuống ghế, gọi tôi lại gần:
“Bố ruột mày quay về rồi, mày có muốn đi theo ông ta không?”
Tôi lắc đầu: “Không đi.”
“Không đi là đúng! Nhà họ Dư chẳng có ai tốt đẹp cả! Tao nuôi mày bao nhiêu năm, nếu mày dám theo ông ta, tao đánh gãy chân mày luôn!”
Bà ta lẩm bẩm không ngừng, vừa đếm số tiền bố tôi trả lại.
Nhưng tính tới tính lui, số tiền này vẫn không đủ cho Tiểu Trình phẫu thuật.
Cậu thiếu niên bướng bỉnh ngồi co ro ở góc giường, nhẹ giọng nói:
“Mẹ, chị… con không chữa nữa đâu, đưa con ít thuốc là được rồi.”
“Mày nói cái gì thế hả?!” Hoàng Bình tức giận cắt ngang lời Tiểu Trình.
Sau đó suốt một tháng, Hoàng Bình làm việc đến quên ăn quên ngủ.
Tan làm xong, bà ta còn ra chợ bày sạp bán hàng.
Làm đến mức chân không chạm đất.
Tôi cũng ra ngoài phụ giúp bưng bê ở quán ăn mỗi ngày.
Dù kiếm được nhiều hơn một chút, nhưng so với chi phí phẫu thuật của Tiểu Trình thì chẳng khác nào muối bỏ bể.
Cùng lúc đó, điểm thi vào cấp ba của tôi có kết quả.
Giáo viên của tôi hào hứng gọi điện tới:
“Dư Diệp! Chúc mừng em, em đỗ rồi!”
“Thầy biết ngay em sẽ làm được mà!”
Tôi có thể vào học tại trường Nhất Trung của huyện!
Tôi có thể học cấp ba rồi!
Hoàng Bình lén lau khóe mắt, nhưng lại cố tỏ vẻ dửng dưng:
“Cũng coi như là có chút tiền đồ.”
Lúc đó tôi mới hiểu, phản ứng lúc trước của bà ta không phải vì không muốn tôi đi học.
Mà vì bà ta không có khả năng lo nổi học phí.
Tôi nước mắt lưng tròng, nhào vào lòng bà ta:
“Cảm ơn… dì Bình.”
Bà ta khựng lại, rồi đưa bàn tay thô ráp xoa nhẹ lên tóc tôi.
Những ngày không ngủ không nghỉ, cuối cùng chúng tôi cũng chắt chiu đủ tiền cho Tiểu Trình phẫu thuật.
Nhưng còn học phí của tôi thì sao…?
Bố tôi nghe tin, lại mò đến, mặt mày khó chịu:
“Con gái mà học nhiều để làm gì? Cưới sớm, lấy tiền sính lễ về nhà có phải tốt hơn không?”
“Nhìn con bé Tiểu Phương hàng xóm đi, nó đã ra ngoài làm công từ lâu rồi.”
“Tao có thể tìm cho con bé một mối tốt, tiền sính lễ chia đôi, cũng coi như không uổng phí công mày nuôi nó đến giờ, A Bình, mày thấy sao?”
Tôi đứng phía sau nhà, siết chặt nắm tay.
Ở vùng Đông Bắc này, người ta rất coi trọng thành tích học tập.
Chỉ cần con cái có thành tích tốt, dù phải bán sạch gia sản, cha mẹ cũng cố cho con học tiếp.
Cả thị trấn, chỉ có tôi là thi đỗ vào Nhất Trung.
Bình thường, nếu nhà ai có con đậu vào trường này, chắc chắn sẽ vui như mở hội.
Nhưng đến lượt tôi, họ lại bảo tôi không đáng.
Dựa vào cái gì chứ?
Tôi im lặng, nhưng tôi tin rằng Hoàng Bình sẽ không đồng ý với bố tôi.
Thế nhưng, sau hai giây im lặng, bà ta bất ngờ bật cười:
“Được thôi.”
Trong khoảnh khắc đó, máu trong người tôi như đông cứng lại, cả cơ thể rơi vào vực sâu lạnh lẽo.
Những đứa trẻ lớn lên trong môi trường này đều có một trái tim nhạy cảm và mong manh.
Tại sao Hoàng Bình lại đồng ý?
Rõ ràng tôi đã xem bà ta như người thân của mình…
Bố tôi cười đắc ý, xoa xoa tay:
“Thế thì được! Một nửa số tiền tao sẽ đưa cho mày ngay bây giờ.”
Đợi đến khi ông ta lảo đảo rời khỏi nhà, sắc mặt Hoàng Bình trở nên lạnh như băng.
“Dì Bình, dì…” Tôi ngập ngừng, không dám nói tiếp.
Tôi sợ.
Sợ rằng bà ta sẽ nói ra những lời khiến tôi đau lòng.
“Thi đậu Nhất Trung rồi, bố mày nói muốn mua sính lễ cho mày, mày nghe thấy chưa?”
“Mày có chắc chắn giữ được vị trí trong top 200 của trường không?”
Tỷ lệ đậu đại học của Nhất Trung rất cao, chỉ cần nằm trong top 200 toàn khối là có cơ hội vào đại học loại một.
Ở trường cấp hai trong thị trấn, tôi luôn đứng đầu.
Nhưng khi so với toàn bộ danh sách điểm của kỳ thi tuyển sinh, tôi chỉ xếp hạng 468 trong trường Nhất Trung…
“Tôi làm được! Tôi nhất định làm được!” Tôi kiên định gật đầu.
Bây giờ tôi còn kém cũng chẳng sao, nhưng nếu tôi lấy chồng bây giờ, tương lai của tôi sẽ ra sao?
Tôi sẽ giống như Tiểu Phương hàng xóm, kết hôn sớm, sinh con sớm, vào Nam làm công nhân, để con ở quê rồi trở thành một bà mẹ xa cách, bị cuộc sống mài mòn đến mức không còn sức sống.
Tương lai của tôi, tôi tự giành lấy.
Tôi không muốn một cuộc đời tăm tối như vậy.