Bỏ Duyên Phận Ta Quyết Lòng Tu Đạo - Chương 4
15.
Hộ vệ Phi Tinh lâu nói có Tô Thái sư đến tìm ta, nhưng đã bị bọn họ mời về.
Thế nhân đều biết người của Hồng Mông sơn có quy tắc không gặp người ngoài nếu không có chuyện liên quan đến tâm linh, lính canh cũng rõ điều đó nên không để ông vào Phi Tinh lâu.
Ta gật đầu, ý đã biết, cũng không để trong lòng.
Từ khi tu hành, ta ngày càng ôn hoà an tĩnh, những chuyện cũ đã qua, người cũ từng quen không hề khiến lòng gợn sóng.
Bọn họ dữ hay lành, tìm hay không, ta sẽ không quan tâm, cũng không để ý.
Thật ra thì hôm tế xuân ta có gặp người của Tô gia.
Tô Thái sư quyền cao chức trọng, lúc tế xuân chỉ xếp sau hoàng thất quý tộc, cũng xem như là đứng rất gần.
Lúc ta nhìn xuống tế đài, ông cứ nhìn ta muốn nói lại thôi.
Khi đó ta đã học xong dáng vẻ trích tiên thanh lãnh của Tố Lê sư thúc, dùng mắt ngăn Thái sư lại, nên ông ấy không nói nữa.
Nhưng lúc về, ta cảm nhận được ánh mắt của ông đã dừng lại trên người ta thật lâu.
Những năm sau đó ta cũng về kinh rất nhiều lần.
Lúc ban đầu còn nghe lính canh báo lại có người Tô gia đến tìm.
Nhưng cứ nhiều lần như thế, họ đã biết ta sẽ không ra gặp riêng nên không đến nữa.
Chỉ khi nào vô tình thấy từ đằng xa, họ sẽ cúi đầu hành lễ, ta cũng gật đầu đáp lễ.
16.
Sau đó, Phó Nguyên sư bá phụ trách xem vận thế thiên hạ trên Vấn Thiên lâu thân tử đạo tiêu (qua đời), ta bèn thỉnh cầu sơn chủ được nhậm chức này.
Chín tầng Vấn Thiên Lâu, tầng cao nhất dành cho lâu chủ.
Ta sống một mình trên lầu cao, xem bói đoán vận cho người trong thiên hạ.
Thờ ơ xem trọn hỉ nộ ái ố trần gian.
Cô độc lạnh lùng, lại được thế nhân kính ngưỡng.
Ta, cam nguyện.
Ta ở Vấn Thiên lâu bốn mươi năm, cho đến khi cảm nhận được cơ thể suy yếu, linh lực cũng không còn chống đỡ nổi pháp khí nơi đây nữa, mới lui về trả chức.
Giờ đây Hồng Mông sơn đâu đâu cũng là những khuôn mặt không hề quen thuộc, những đồng môn cùng lên núi với ta đã có hai người cưỡi hạc về tây.
Một người được Trần quốc phía bắc mời đến làm quốc sư, giờ không ở trên núi.
Một người trông coi Tàng Thư lâu trên núi, mấy tháng cũng không gặp được một lần.
Tố Lê sư thúc giờ đây tóc bạc như tuyết, gọi ta đánh cờ với y.
Y nói mấy năm nay y thường xuống núi thăm thú, tìm người chơi cờ, xem phong thuỷ cho người ta, nếu vui thì bói giúp một quẻ.
Đi mệt rồi thì tìm một khe sâu trong núi, thả câu ngắm cảnh, vô cùng tự tại.
Y hỏi ta có muốn đồng hành không.
Ta sờ sờ mái đầu đã bạc hơn phân nửa.
“Không đi, lười lắm. Nghe nói năm nay có thêm mấy tiểu đệ tử. Ta đi xem có đứa nào thiên phú tốt như ta không, dạy bảo một phen mới được.”
Y sớm đã đoán được câu trả lời của ta, không để trong lòng mà cười bảo: “Tuỳ ngươi.”
Sau đó ta cũng xuống núi nhiều lần, lúc rảnh rỗi cũng đi đây đi đó một chút.
Cũng từng về kinh một lần.
Lúc qua một phủ viện, thấy có hơi quen mắt, phải mất một lúc mới nhớ ra.
Đó là phủ Tô Thái sư khi trước, giờ đây bảng hiệu đã thay đổi, tường viện cũng được sửa sang, suýt nữa là nhìn không ra.
Tiểu đệ tử đi cạnh ta nói: “Mấy năm trước Tô Thái sư và phu nhân đã qua đời. Tô gia cũng không ở chung nữa, người đang ở Tô phủ là con trai trưởng của Tô Thái sư, làm quan viên tòng tam phẩm.”
Ta ồ một tiếng, rồi không đáp nữa.
Trong lòng cảm thấy tiểu đệ tử này có hơi bộp chộp, thông minh có thừa, lại không đủ chín chắn.
Chút gió thổi cỏ lay cũng làm nó quan tâm.
Tính tình này không ổn, phải rèn giũa thêm.
[Phiên ngoại – Tô Thiện Nghi]
01.
Ta lại choàng tỉnh trong ác mộng, ánh nến chiếu lên gương mặt mệt mỏi của bá mẫu, bà đang mệt mỏi gục lên đầu giường của ta.
Thấy ta tỉnh, bà ngồi thẳng dậy, lấy tay sờ lên trán ta.
“Thiện Nghi, con tỉnh rồi? Cảm ơn trời đất, hết nóng rồi. Con thấy trong người thế nào rồi? Có đau chỗ nào không? Có đói bụng chưa, khát không con? Uống ly nước cho khoẻ nào?”
Đại bá mẫu đã mấy đêm không ngủ chăm sóc ta, trên mặt đầy mệt mỏi.
Nhưng nụ cười vẫn rất chân thành thân thiết, ánh mắt bà nhìn ta cũng từ ái vô cùng.
Lúc mẫu thân còn sống cũng không bằng được như vậy.
Ta thấy cổ họng nghẹn ngào, đôi mắt chua xót, nước mắt cứ như vậy thi nhau rơi xuống.
Bà vội ôm ta vào lòng: “Thiện Nghi khó chịu chỗ nào, nói bá mẫu nghe nào.”
Ta vùi mặt vào ngực bà, ấm áp dễ dịu, rất là thoải mái.
Người từ ái như vậy sao lại không phải là mẫu thân ta cơ chứ?
02.
Sau đó đại bá mẫu vẫn luôn yêu thương ta, thậm chí là thương ta nhất, cứ như mẹ ruột vậy.
Ta rất vui, nhưng cũng sợ.
Vì ta không phải con gái bà, bà đã có một người con gái ruột, là đường muội Thiện An của ta.
Thiện An không thích ta, vì đại bá mẫu luôn cho ta những thứ tốt nhất.
Thật ra ta cũng không thích muội ấy, ta rất sợ nếu có muội ấy, thì sẽ đến một ngày đại bá mẫu không thương ta nữa.
Nỗi sợ này ngày càng tăng lên, thế nên ta bắt đầu cướp đi những thứ Thiện An yêu thích.
Lần nào bá mẫu cũng nghiêng về phía ta, điều này làm ta vui vẻ.
Nhưng cũng làm ta sợ hãi. Bá mẫu thương ta, yêu chiều ta như vậy, nếu có một ngày bà ấy không thương nữa, ta… ta không dám nghĩ đến.
Thế nên ta bắt đầu trở nên ngoan ngoãn lanh lợi, đại bá mẫu nói gì ta cũng nghe, bà ấy thấy vậy thì càng thương ta hơn.
Bà nói: “Thiện Nghi, con ngoan quá. Không giống Thiện An chút nào, tính tình nó kỳ quái cứng đầu, không tri kỷ giống con.”
Mỗi lần nghe vậy ta đều rất vui vẻ.
Thế nên một mặt ta răm rắp nghe lời đại bá mẫu, một mặt bắt đầu cướp hết những thứ Thiện An quan tâm, dùng cách đó để thăm dò địa vị của ta trong lòng bá mẫu.
Thiện An thẳng thắn, cứng đầu, cũng khó chịu.
Mối quan hệ của muội ấy và đại bá mẫu ngày càng xấu đi, bá mẫu càng thêm thiên vị người nghe lời hiểu chuyện là ta.
Thậm chí bà còn thiên vị đến mức giao mối hôn sự tốt như Vân Dương Hầu phủ cho ta.
Có là mẹ ruột cũng chỉ làm được đến thế mà thôi.
03.
Ngày đó đại bá mẫu dẫn Thiện Linh và Thiện An vào cung dự tiệc sinh thần của Nhàn phi nương nương.
Lúc bá mẫu trở về, ta đang thêu đồ cưới trong phòng.
Thấy bà đi vào, ta hỏi: “Bá mẫu, người thấy hoa văn long phượng trình tường này con thêu có đẹp không?”
Nói xong ta mới phát hiện tay bà hơi run.
Ta vội rót một ly trà nóng cho bà: “Bá mẫu hứng lạnh bên ngoài rồi, uống ly trà cho ấm người đi ạ.”
Bà nhận trà, hài lòng nhìn ta: “Vẫn là con tri kỷ, con biết không, muội muội con nó…”
Bá mẫu còn chưa dứt lời, ma ma đã chạy vào báo: “Phu nhân, gác cửa vừa bẩm lại Nhị tiểu thư dập đầu mấy cái rồi đi mất, bọn họ gọi cũng không về.”
Xoảng một tiếng, ly trà rơi xuống dất.
“Nó đi đâu?” Tay đại bá mẫu run lên cầm cập: “Đứa nghiệt chứng đó ngày càng tuỳ tiện, còn không mau phái người đuổi theo, bắt nó về gặp ta nếu không…”
Bà không nói nổi câu tiếp theo.
Đám người đuổi theo Thiện An vẫn chưa trở về, mặt đại bá mẫu cũng càng ngày càng trắng.
Ta cầm tay bà, muốn giúp bà an tâm một chút, nhưng bà cứ như không nhìn thấy ta vậy, trong lòng không yên, ta nói gì cũng không lọt tai.
Đến khi đám gia nhân trở về báo, thấy nhị tiểu thư bước lên xe ngựa của quốc sư, bọn họ không dám lên cản.
Ta cũng kinh ngạc, không ngờ Thiện An thật sự có thể bỏ rơi cha mẹ, một mình đến núi Hồng Mông.
Sau đó rất hỗn loạn, ta không nhớ lắm.
Chỉ nhớ ban đầu là đại bá mẫu tức giận, giận đến nghiến răng nghiến lợi, mắng Thiện An không tri kỷ, chỉ muốn làm phản. Sau đó lại khóc mãi không ngừng được.
Hôm đó cả Tô gia nháo nhào không yên, đại bá phụ tức giận mắng Thiện An, sau lại trách móc đại bá mẫu.
Một khoảng thời gian dài sau đó, đại bá mẫu ngày nào cũng không vui.
04.
Có một thời gian, đại bá mẫu thường sang viện của Thiện An đứng chờ, chờ một lúc là cả một buổi chiều.
Sau đó bọn ta mới biết Thiện An sớm đã có chuẩn bị, ngày muội ấy rời đi, mấy tiểu nha hoàn theo hầu muội ấy từ nhỏ cũng rời khỏi Tô gia, họ sớm đã được Thiện An xoá bỏ nô tịch.
Lúc bá mẫu ngồi chờ trong viện sẽ khóc, tự trách mình không phát hiện ra muội ấy khác thường.
Hôm vào cung ngay cả một nha hoàn muội ấy cũng không dẫn theo, vậy mà bà cũng không hỏi thêm câu nào, nếu hỏi một câu, có lẽ sẽ ngăn được Thiện An.
Bà hỏi ta: “Thiện Nghi, con nói xem sao nó lại nhẫn tâm như vậy. Ta với nó là mẹ con, có chuyện gì không thể nói ra?”
Bà nói: “Ta chỉ là bận rộn không để ý được nó, tính tình nó khó chịu, còn cứng đầu, sao nó không chịu nghe lời?”
Bà nói: “Có mẹ con nhà ai qua đêm còn mang thù, sao nó cứ như thế hận ta cho được? Nó không thể suy nghĩ cho ta chút nào ư? Sao nó dám? Cả cha mẹ ruột cũng không cần, nó ác lắm.”
Ta cúi đầu, không nói.
Nói nhiều sai nhiều, ta sợ bà sẽ đem chuyện Thiện An bỏ đi trách lên đầu ta.
Cho nên một chữ ta cũng không dám nói.
Nhưng chuyện ta lo lắng vẫn xảy ra, bá mẫu không giống trước làm gì cũng nhớ tới ta, nghĩ cho ta nữa.
Bà nói: “Thiện Nghi, con lớn rồi, sắp lấy chồng rồi, tự mình sống cho thật tốt là được.”
Ta biết, ít nhiều gì bà cũng đã giận cá chém thớt lên ta.
05.
Sau đó ta gả cho Vân Dương Hầu phủ, hôn sự đó là tổ mẫu và bá mẫu cùng tranh thủ cho ta.
Không thể nói là không tốt, nhưng cũng không tốt đến vậy.
Phu quân ta ôn hoà chín chắn, tương kính như tân.
Nhưng hắn có thích một cô nương, là đại nha hoàn bên người hắn, sau đó hắn nạp nàng ta làm di nương.
Phu quân rất cưng chiều di nương, lúc ở cạnh nàng ấy sẽ cười cười giỡn giỡn, cứ như một đứa trẻ lên ba.
Nhưng hắn không bao giờ vượt khỏi khuôn phép với ta, vô cùng tôn trọng, cho ta thể diện tôn quý mà một chính thê nên có.
Nhưng càng như vậy ta lại càng khó chịu.
Nếu hắn thẳng thừng ái thiếp diệt thê, ta còn có lý lẽ mà chỉ trích, nhưng hắn lại cẩn thận tỉ mĩ, không để ai bắt bẻ được mảy may.
Ta chỉ có thể ngày ngày nín nhịn, vô cùng khó chịu.
Nhưng đây là thứ ta đoạt được từ tay Thiện An, những ngày tháng này, cả than phiền ta cũng không dám hé.
06.
Sau này ta có gặp lại Thiện An mấy lần. Muội ấy đã trở thành thiếu sư cao cao tại thượng của Phi Tinh lâu, mỗi lần xuất hiện giống như tiên tử giáng trần, được mọi người tôn sùng kính trọng.
Lần nào ta cũng chỉ nhìn từ đằng xa, ngay cả tư cách lại gần cũng không có.
Lúc về Tô gia, ta có nghe người khác nói đại bá phụ từng nhắc về Thiện An.
Đại bá phụ nói lúc Thiện An lướt qua người ông, hai mắt muội ấy trong trẻo sáng ngời, cứ như ôm cả chúng sinh, nhưng lại như không hề có chúng sinh.
Người của Tô gia, bao gồm cả ta đều từng tìm muội ấy mấy lần, nhưng hộ vệ sẽ lặng im không tiếng động mời chúng ta về.
Ta không biết sao lòng Thiện An có thể tĩnh như giếng cổ khi gặp mặt người nhà.
Sau đó nữa, ta không còn gặp lại muội ấy.
Nghe nói muội ấy ở lại cái lầu nào đó trong núi Hồng Mông, không xuống núi nữa.
Đại bá mẫu càng lớn tuổi càng thích nhắc Thiện An, nói không biết giờ muội ấy ra sao.
Đến tận khi lâm chung, đại bá mẫu vẫn kéo lấy tay ta gọi mãi Thiện An, nhưng không có người đáp lại.
Bọn ta không ai dám nói với bà, trên đời này sớm đã không còn Tô Thiện An.
Chỉ còn một Hồng Mông sơn Vấn Thiên lâu, Uý Lập.
Hết.
Thật sự thấy đau lòng