Bỏ Duyên Phận Ta Quyết Lòng Tu Đạo - Chương 2
05.
Những thứ náo nhiệt bên ngoài giờ đây không còn liên quan gì đến ta, vì ta đang bị cấm túc trong viện.
Mẫu thân không tin ta, bà sợ ta phá nát hôn sự của đường tỷ và Vân Dương Hầu Thế tử.
Dù ta đã nói, vòng tay đó đưa cho bà, ta sẽ không suy nghĩ gì thêm, nhưng mẫu thân vẫn không tin.
Nên bà lấy cớ chăm sóc ta, đưa thêm hai ma ma vào viện, ngày đêm giam lỏng không cho phép ta bước ra ngoài.
Chờ đến khi ta có thể ra khỏi viện, thì hôn lễ đã tiến hành đến bước nạp chinh*.
“Lễ nạp chinh” là nghi lễ nhà trai đem lễ vật đến nhà gái trước khi kết hôn.
Ta hỏi Tranh Tử: “Còn hôn ước trước đây của đường tỷ thì sao?”
Đúng vậy, đường tỷ vốn đã có nơi hứa hôn.
Mối hôn sự đó được tam thúc hứa hôn từ trong bụng mẹ cho tỷ ấy, đối phương là biểu ca nhà cậu của đường tỷ.
Nhưng mấy năm trở lại đây, nhà mẹ của tam thẩm dần suy yếu, hôn ước đó cũng không được nhắc tới nữa.
Tổ mẫu và mẫu thân, và cả những người còn lại trong Tô gia, ai cũng hao hết tâm tư vì đường tỷ.
Tranh Tử nói: “Đại phu nhân đưa hôn ước của nhị cô nương cho Thiện Thuần tiểu thư.”
Thiện Thuần là thứ muội do Dương di nương sở sinh, là một cô nương nhát gan.
Dù nhà mẹ đẻ của tam thẩm suy yếu hơn trước đây, nhưng gốc rễ còn đó.
Vị hôn phu đó của đường tỷ cũng có chút bản lĩnh, hôm nay vừa trúng cử, thứ muội gả cho người nọ cũng xem như là tương lai không tồi.
Có thể nói, mẫu thân ta là dâu trưởng xứng đáng của Tô gia.
Thế nên phụ thân ta rất kính trọng bà.
Sau hôm đường tỷ nạp chinh, ta được miễn cấm túc.
Phụ thân nói: “Thiện An, uất ức cho con rồi. Mẫu thân con là dâu trưởng của dòng họ, trách nhiệm trên vai rất nặng nề, còn đừng trách mẫu thân con.”
Thì ra họ biết ta uất ức.
Nhưng họ lại không biết, thứ làm ta uất ức từ trước đến nay chưa bao giờ là những vật ngoài thân đó.
Ta cũng không uất ức vì họ thương đường tỷ, mà là vì họ không thương ta.
Đúng vậy, họ chưa từng thương ta.
Phụ thân ngày ngày lên triều làm quan, sự vụ nặng nề, còn phải kết giao thu xếp với đủ loại người để lo cho tiền đồ gia tộc.
Mẫu thân chăm lo Tô gia từ trên xuống dưới, còn phải chiếu cố hai ca ca ta và đường tỷ.
Có lẽ ban đầu họ chỉ lo lắng cho đường tỷ vì danh tiếng gia đình, vì tình thân máu mủ.
Nhưng sức lực con người có hạn, họ cũng không lấy đâu ra thêm tâm sức nữa, nên dần dần bỏ rơi ta.
Lựa chọn một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, lại có thể đem tới tiếng thơm cho họ như đường tỷ.
06.
Mối hôn sự với Vân Dương Hầu phủ kia chỉ là một giọt nước tràn ly, xóa đi mọi hư tình giả ý, triển lộ mối quan hệ đạm bạc thật sự giữa mẹ con ta.
Sau khi được huỷ bỏ cấm túc, ta cũng rất ít khi ra khỏi viện.
Thật ra ta cũng không phải người thích vui chơi nhảy nhót, ta thích yên tĩnh ở một chỗ hơn.
Trước kia ta sẽ đi thỉnh an mẫu thân bất kể nắng mưa.
Nhưng sau khi bị cấm túc, quan hệ giữa chúng ta đã đến lúc đóng băng, nên không đi nữa.
Có lúc bà chợt nhớ ra ta, cho người đi gọi thì ta sẽ tới, không thì thôi.
Bà nghĩ rằng ta vẫn không vui vì hôn sự kia, nên không khiển trách ta như dĩ vãng.
Hôm nay bà lại phái người gọi ta qua cùng dùng cơm tối, sau khi ăn xong, ta hành lễ rồi định đi về.
Bài gọi ta lại: “Thiện An, mấy ngày nữa trong cung tổ chức tiệc sinh thần cho Nhàn phi nương nương, con đi với mẫu thân. Ta chuẩn bị quần áo cho con rồi, lát nữa sẽ cho người mang qua, con xem thử có vừa không.”
Ta yên lặng gật đầu: “Biết rồi ạ.”
Mẫu thân thấy ta không nóng cũng chẳng lạnh, mặt có hơi sa sầm xuống, nhưng vẫn nhẫn nhịn:
“Thiện An, con hậm hực bấy nhiêu lâu là đủ rồi. Ta là mẫu thân con, trên vai còn gánh trách nhiệm nặng nề, con phải hiểu cho ta.”
Hiểu, sao ta lại không hiểu cơ chứ?
Nhưng hiểu là một chuyện, không vui lại là một chuyện khác.
Giống như bà luôn miệng nói bà là mẹ ta, lại chưa từng thương ta vậy.
Có một số việc không hiểu còn tốt hơn là hiểu.
Ta cũng không nóng không lạnh trả lời: “Vâng, mẫu thân.”
“Con!”
Thái độ của ta lại làm bà tức giận, ta nhanh chân rời đi trước khi mẫu thân phát giận.
07.
Mẫu thân vẫn luôn cho rằng ta đang hậm hực vì mối hôn sự kia, dù ta có nói gì bà cũng không tin.
Nhưng thật ra bà chưa từng hiểu ta.
Bà không biết, phàm những thứ mà bà lấy được trên tay ta, đều là thứ không đáng để ta quan tâm, là thứ mà ta có thể buông xuống.
Nếu gặp phải một thứ ta thực sự quan tâm, dù ta có khóc lóc lăn lộn nổi điên chơi xấu cũng không để ai lấy được.
Giống như con mèo được cậu tặng nửa năm trước vật, toàn thân nó trắng như tuyết, trên đầu có một chỏm lông nâu, ta rất là thích nó, nuôi cứ như bảo vật.
Đường tỷ thấy nó, khen tới khen đi mèo ta nuôi khéo quá, vừa dễ thương vừa lanh lợi.
Chưa được hai ngày sau, mẫu thân thừa dịp ta ra ngoài, tự tiện đem con mèo cho đường tỷ, nói là tỷ ấy thích thì cứ cho.
Lúc ấy ta nóng nảy không thôi.
Chạy vào viện của mẫu thân, đối chất với bà.
Ta nói con mèo đó là cữu cữu cho ta, sao bà lại tự tiện đem cho người khác.
Mẫu thân bị ta chọc tức, nhìn như đại nộ.
Bà nói: “Ta là mẫu thân của con, con cũng do ta sinh ra, sao mèo của con ta lại không được tự tiện đụng vào.”
Bà luôn như vậy, vì bà là mẫu thân ta, nên đồ của ta chuyện của đều do bà làm chủ.
Ta đương nhiên không phục.
Cũng không nói nhiều với bà.
Xông thẳng vào viện đường tỷ ôm mèo về, mẫu thân cũng đuổi theo kêu ta thả nó xuống.
Sao ta có thể nghe lời? Tranh chấp qua lại một phen, ta tức giận đập vỡ một bộ đồ sứ của đường tỷ.
Đó là đồ tổ mẫu tặng cho tỷ ấy.
Tổ mẫu cũng tức giận, bà mắng ta không biết lễ nghĩa không nhường nhịn tỷ muội.
Ta cứng đầu cứng cổ cãi lại: “Lời này của tổ mẫu không đúng, tỷ muội một nhà phải nhường nhịn lẫn nhau, dựa vào đâu bắt một mình ta nhường người khác.”
“Tổ mẫu thiên vị đường tỷ thì tự mình mà làm, nếu tỷ ấy thích thật, mọi người tìm một con mèo khác cho tỷ ấy là được. Sao cứ khăng khăng bắt mèo của ta cho tỷ ấy, làm gì có đạo lý này?”
Nói đến đây, ta cũng thật sự không hiểu.
Có lúc ta thật không hiểu họ đang nghĩ gì, quyền thế như Tô gia, muốn tìm một con mèo là dễ như trở bàn tay, sao lại nhất quyết muốn đoạt mèo của ta.
Tổ mẫu giận đến mức chỉ thẳng vào mặt mắng ta là nghiệt chướng.
Vì ta chống đối tổ mẫu, đương nhiên phải chịu phạt.
Phụ thân phạt ta mười roi, còn phải quỳ trong từ đường một đêm.
Nhị ca trộm kêu ta đừng cứng đầu quá, tổ mẫu ăn mềm không ăn cứng, cứ đưa con mèo cho đường tỷ, huynh ấy cũng xin giúp ta, cha ta sẽ nhắm một con mắt, cho qua chuyện này.
Ta ôm con mèo vào lòng, nhất quyết không chịu, quỳ thẳng trên trên đưa tay lên cho phụ thân phạt roi.
Ông ấy thấy ta cứng đầu nên nổi nóng, ra tay rất nặng.
Tay ta sưng hết mấy ngày, đầu gối cũng bầm xanh bầm tím, cứ thế đối chọi với cả nhà.
Sau đó tổ mẫu miễn thỉnh an, không cho ta xuất hiện trước mặt bà.
Ta cũng được vui vẻ tự do.
08.
Sinh thần Nhàn phi nương nương đến rất nhanh.
Sáng sớm ta đã thức dậy, Tranh Tử đang bận trước bận sau mặc đồ trang điểm cho ta.
Ta kéo tiểu cô nương đang bận rộn kia lại: “Được rồi, đừng gấp, tiểu thư nhà muội đã đẹp lắm rồi.”
Tranh Tử khổ sở nhìn ta: “Tiểu thư, người thật sự quyết định như vậy ư?”
Ta cười gật đầu: “Ừ, quyết định rồi, đừng lo. Sau này mọi người cũng là lương dân đường hoàng, không còn nô tịch nữa. Vui lên đi chứ!”
Nghe thấy lời này, Tranh Tử càng muốn khóc.
Những tiểu nha hoàn ở bên ta từ nhỏ đến lớn cũng rưng rưng lau nước mắt.
Lời cần nói ta đã nói hết đêm qua, giờ đây không biết nói thêm gì nữa.
Chỉ có thể chúc họ ngày sau vui vẻ an khang.
Sau đó, ta đến viện của tổ mẫu.
Nửa năm nay, đây là lần đầu tiên ta gặp lại bà, vì lần trước ta chống đối nên tổ mẫu vẫn còn không vui.
Bà cứng rắn dặn ta phải hiền dịu nết na, nói năng cẩn thận, không được làm Tô gia mất hết mặt mũi.
Ta vâng lời.
Lúc ra đến cửa viện, ta quỳ xuống dập đầu với bà ba cái, không nhìn phản ứng của bà mà bước ngay ra cửa.
Lần này nhập cung, cả một nha hoàn ta cũng không dẫn theo, đương nhiên lại bị mẫu thân trách mắng một trận nữa.
Thấy ta không để vào tai, mà thời gian cũng gấp rút, nên bà không nói thêm gì nữa, dẫn ta ra ngoài.
Vì đường tỷ đã có chốn về, nên lần này nhập cung mẫu thân chỉ dẫn theo ta và Thiện Linh, con gái nhị thúc.
Trên xe ngựa, mẫu thân ôn hoà dặn Thiện Linh phải chú ý chỗ này chỗ nọ, cũng nhắc muội ấy không được rời khỏi người đi cùng nửa bước.
Còn dặn Thiên Linh hôm nay quốc sư cũng tới, muội ấy phải cẩn thận, chớ có mạo phạm.
Nói từ lễ nghi bàn ăn đến tính tình các vị quý nhân, chỉ nghe giọng bà dịu dàng vang lên suốt cả chặng đường, thấy Thiện Linh gật đầu rồi mới quay sang ta:
“Mấy lời ban nãy nghe hết chưa?”
Ta khẽ dạ một tiếng.
Thật sự thấy đau lòng