Biên Giới Hòa Thân - Chương 1
Lần thứ ba nghe tin từ cung nhân rằng ta sắp bị đưa đi hòa thân, ta không thể kiềm chế mà chạy đến tìm Phó Vĩnh Đạc.
Tuy nhiên, khi đứng ngoài cửa thư phòng, ta nghe thấy hắn đang trò chuyện với hoàng huynh.
“Tất nhiên phải đưa Chiêu Chiêu trở về, nhưng dùng Khanh nhi để đổi thì ta có chút không nỡ.”
Lời nói của hoàng huynh vang lên rõ ràng, không sót một chữ nào vào tai ta.
Lòng bàn tay ta bỗng trở nên lạnh buốt, ta dừng bước, đứng yên trước cửa thư phòng. Ta cũng ngăn thái giám lại khi họ muốn vào thông báo.
Ngay sau đó, ta nghe thấy giọng quốc sư Phó Vĩnh Đạc an ủi: “Bệ hạ nay đã hai mươi ba tuổi. Nếu người muốn có công chúa, tự nhiên có thể sinh một công chúa với các mỹ nhân trong hậu cung.”
Hắn nói với giọng điệu lạnh lùng: “Thẩm Dư Khanh cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài cái danh công chúa, muốn thì cứ đưa nàng đi.”
Hắn ta nói như thể ta chỉ là một món hàng để đưa đi hòa thân mà thôi.
Nhưng năm đó, khi ta cứu hắn, rõ ràng hắn đã hứa sẽ mang lại cho ta một cuộc đời bình yên.
Vậy mà giờ đây chính hắn lại quên đi lời hứa ấy.
Ta lùi lại nửa bước, dưới ánh mắt lo lắng của thái giám, ta buông tay hắn ra.
Sau đó, không nói thêm lời nào, ta đẩy cửa bước vào thư phòng.
Cuộc trò chuyện giữa hoàng huynh và quốc sư lập tức dừng lại.
Phó Vĩnh Đạc và ta nhìn thẳng vào nhau, nhưng trong mắt hắn không hề có chút chột dạ nào.
“Hành vi của công chúa An Ninh không phù hợp với thân phận, không có sự đoan trang của một trưởng công chúa.”
Hoàng huynh lạnh lùng lên tiếng.
“Vừa nãy muội đã nghe được bao nhiêu trong cuộc nói chuyện giữa ta và quốc sư?”
Huynh ấy hỏi trực tiếp như vậy, nếu ta giải thích thì sẽ giống như ta cố tình đứng ngoài nghe lén.
Vì vậy, ta im lặng một lúc trước khi trả lời, để xem hoàng huynh sẽ nói gì.
“Nghe được các người bàn về việc muốn đưa ta đi hòa thân.”
“Nếu đã nghe rồi thì mau về thu dọn chuẩn bị đi hòa thân.”
Hoàng huynh chỉ nói một câu, không còn thấy sự không nỡ trong giọng nói của huynh ấy nữa.
Sắc mặt ta tái nhợt, giọng nói khàn khàn: “Tại sao không để Hứa Chiêu ở lại luôn?”
Phó Vĩnh Đạc là người lên tiếng đáp lại:
“Người là công chúa của một nước, theo lý thì nên gánh vác trách nhiệm xúc tiến hòa bình. Hứa Chiêu chỉ là một cô gái yếu đuối, không nên nhận loại trách nhiệm này.”
Ta giống như ngày đầu tiên quen biết Phó Vĩnh Đạc, cẩn thận quan sát từng biểu cảm của hắn ta.
“Lúc trước, khi ta cứu ngươi, ngươi đã nói muốn bảo vệ ta một đời bình an, nay vì sao lại đổi giọng. Đàn ông trên thế gian này đều giống như ngươi, béo mầm vì nuốt lời sao?”
Bộ dạng hắn ta vẫn thản nhiên như không, chỉ là trên mặt từ đầu tới cuối đều không có ý cười.
“An Ninh, đừng làm loạn. Tới giờ ta vẫn còn chưa tìm được người cứu ta ở ngoài cung năm đó. Nếu người đó thật sự là ngươi, sao ta lại không nhận ra chứ?”
Dứt lời, hắn ta thở dài, nhẹ giọng lại như an ủi:
“An Ninh, ngươi là trưởng công chúa của một nước. Đại Hạ nuôi ngươi lâu như vậy, ngươi cũng phải báo đáp Đại Hạ chứ.”
Ta nhìn Phó Vĩnh Đạc, cổ họng chua chát.
Hai chữ “hòa thân” này bọn họ nói nhẹ nhàng cỡ nào.
Có ai mà không biết, man tộc phương bắc không hề có lễ nghĩa liêm sỉ, chuyện chung vợ giữa anh em cha con có thể thấy ở mọi nơi. Càng đừng nói đến một công chúa bại quốc như ta, khi ta qua đó chắc chắn sẽ phải nhận hết nhục nhã.
Hắn ta không biết những chuyện này sao?
Hắn ta biết chứ.
Người đưa ra đề nghị để ta đi hòa thân chính là hắn ta mà.
Biết những chuyện đó thì sao chứ? Hắn ta vẫn không chút do dự khuyên hoàng huynh đưa ta tới man tộc…
Chỉ để đổi lấy một con đường sống cho người trong lòng của bọn họ – Hứa Chiêu.
Lúc này, hoàng huynh nhượng bộ, đẩy khay bánh hoa đào mà ta thích ăn tới trước mặt ta.
“Nay Đại Hạ chiến lực không đủ, nếu muội không đi hòa thân chỉ sợ khó mà thủ được Yến Vân mười sáu châu .”
“Muội là công chúa, hưởng thụ đặc quyền hoàng thất. Muội cũng nên gánh vác trách nhiệm đi thôi.”
Ta muốn hỏi huynh ấy, nếu ta được hưởng đặc quyền hoàng thất, vậy vì sao mấy năm qua, ngay cả quần áo mới ta cũng không có để mặc.
Cuối cùng, lời nói lại bị nhấm nuốt xuống cùng hoa đào tô trong miệng, một câu nói chua xót bị điểm tâm biến thành ngọt ngấy: “Muội biết rồi ạ.”
2.
Một ngày trước khi hòa thân, ta rốt cuộc được mặc bộ đồ mới.
Đó là bộ áo cưới đỏ như lửa.
Trước khi rời khỏi hoàng cung, ta còn muốn ngắm nhìn lại mặt tường son mấy trăm năm chưa phai màu này.
Đi rồi lại đi, thế mà lại đi tới Đan Tinh điện.
Các tú nương trong đó đang vui vẻ trò chuyện với nhau.
Ta không kiềm được sự tò mò, đứng ở ngoài cửa nhìn vào trong. Chỉ thấy một chiếc áo khoác duyên dáng, đang từ từ thành hình dưới bàn tay của tú nương.
Áo khoác được làm từ gấm vóc Giang Nam, có hoa văn sẫm màu được thêu bằng chỉ vàng, còn điểm xuyết vài hạt trân châu.
Mười mấy tú nương đang bận rộn may vá chiếc áo khoác trông còn đẹp đẽ và quý giá hơn hôn phục của ta rất nhiều.
“Bệ hạ cùng quốc sư thật là hào phóng, không biết là ai mà có thể làm cho hai vị quý nhân mở quốc khố làm y phục đây?”
Nhóm tú nương bắt đầu tám chuyện, một tú nương trong nhóm trả lời:
“Nghe nói là thiên kim của nhà Ninh Quốc Công, lần này công chúa đi hòa thân cũng là đổi để vị thiên kim ấy về.”
“Vậy phải là dung nhan bực nào chứ?”
Câu chuyện phía sau ta đã không còn muốn nghe tiếp nữa. Im lặng tới, im lặng đi.
Bộ đồ mới ta mong muốn rất lâu lại chỉ có thể nhận được khi đồng ý đi hòa thân.
Bởi vì hoàng huynh cũng Phó Vĩnh Đạc luôn nói với ta rằng: “Nay loạn trong giặc ngoài, quốc khố trống rỗng, hậu cung phải tiết kiệm. An Ninh là trưởng công chúa đương nhiên phải làm gương.”
Từ đó về sau, trong suốt ba năm liền, ta đều mặc quần áo cũ.
Ngay cả khi áo bông của ta bị rách thì cũng được cung nữ tùy thân khâu lại, miễn sao không chướng mắt là được.
Nhưng Hứa Chiêu thì khác.
Hoàng huynh cùng Phó Vĩnh Đạc thế mà lại mở quốc khố chỉ để làm cho nàng ấy một bộ lễ phục mặc trong bữa tiệc.
Sự thật này khiến lòng ta đau đớn khó chịu, ta vô thức đi dạo khắp nơi trong hoàng cung không có mục đích.
Không ngờ, một chuyến đi này của ta lại bị thái giám tố cáo với hoàng huynh.
Bọn chúng nói ta có ý định đào hôn.
Một cơ hội giải thích cũng không có, ta đã bị hoàng huynh cấm túc.
“An Ninh, ngươi khiến trẫm quá thất vọng rồi, ngươi cứ ở lại Chi Lan cung mà suy ngẫm cho tới ngày đại hôn đi.”
Phó Vĩnh Đạc đứng bên cạnh hoàng huynh. Nhìn khuôn mặt hắn ta dần dần biến mất khỏi tầm mắt mình, ta nhịn không được mà nhào tới.
“Không phải! Quốc sư hiểu ta nhất! Ta chỉ là muốn ngắm nhìn hoàng cung Đại Hạ trước khi rời đi mà thôi. Lúc nhỏ chúng ta đều làm như vậy mỗi khi hắn chuẩn bị xuất cung.”
“Công chúa, người cũng nên trưởng thành đi.”
Dứt lời, cửa cung chậm rãi đóng lại trước mặt ta, ngay cả một ngọn đèn bọn họ cũng không thắp lên cho ta.
Ta ôm đầu gối ngồi trong cung.
Phó Vĩnh Đạc biết ta sợ tối nhất. Lúc nhỏ, mỗi lần chúng ta gặp mặt đều vào buổi tối, cho nên hắn ta đều tới Chiêm Tinh đài trộm về cho ta ngọn nến to nhất.
Sau đó hắn ta sẽ nắm tay ta, cả hai cùng nhau nhìn ngọn nến cháy dần.
Nhưng hôm nay, hắn ta lại bảo ta nên trưởng thành.
3.
Không biết bao nhiêu ngày cấm túc đã trôi qua, cuối cùng trước mắt ta cũng xuất hiện một tia sáng.
Phó Vĩnh Đạc đứng ở ngoài cửa, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Khanh Khanh, phải đi rồi.”
Ngày này, Chi Lan cung của ta náo nhiệt chưa từng thấy.
Hoàng huynh, hoàng hậu, quý phi, Phó Vĩnh Đạc, tất cả đều đến đây.
Nhiều người như vậy, đồng loạt lên tiếng, giống như tụng kinh mà niệm bên tai ta.
“Qua bên đó rồi, làm việc phải cẩn thận.”
“Muội là trưởng công chúa, nhất định không được làm mất mặt Đại Hạ ta. Nếu bọn họ làm nhục muội, ngươi biết phải xử trí thế nào, đúng không…”
…
Mỗi người một câu, nhưng không câu nào rời khỏi chuyện hòa thân. Những câu nói đều không có sự quan tâm tới ta.
Ta nhịn không được siết chặt nắm tay.
“Thẩm Dư Khanh.”
Phó Vĩnh Đạc lên tiếng, mang theo vài phần cảnh cáo.
Ta cắn môi dưới, run rẩy xuống giường, mặc cho cung nhân trang điểm.
Trong giọng nói của hoàng huynh còn lẫn theo vài tia vui sướng.
“Khanh Khanh đi lần này, nhất định có thể bảo vệ Đại Hạ ta mười năm an ổn!”
Ta khẽ nhếch khóe miệng, cười một cách châm chọc.
Xưa nay, hòa thân thành công quả thực có thể đổi lấy một đoạn thời gian yên bình, nhưng nếu thất bại thì sao?
Man tộc vốn chưa khai mở dân trí, không nói đạo lý, lời của bọn họ, ta không tin một chữ nào.
Nhưng những thứ đó có tác dụng gì đâu?
Vương triều Đại Hạ bây giờ đã không còn chỗ cho ta xen vào.
Như ta đã dự đoán, hành trình hòa thân không hề suôn sẻ.
Cũng may xe ngựa mà hoàng huynh và Phó Vĩnh Đạc chuẩn bị cho ta đủ kiên cố. Nó đưa ta thẳng tới biên giới.
Ngay khi vừa qua khỏi biên giới, những người man tộc hộ tống bắt đầu bộc lộ bản chất của mình.
Họ không còn giữ gìn, bắt đầu trò chuyện về những câu chuyện của bộ tộc mình mà không hề e dè.
Nhưng có những điều, họ như cố tình dùng tiếng Trung Nguyên để nói ngay bên cạnh xe ngựa của ta.
“Công chúa mà Bắc Lạc dâng lên giờ thế nào rồi?”
“Còn thế nào nữa? Đại hãn đã chặt đứt tứ chi, rồi ném vào chuồng ngựa.”
“Và cả công chúa Trần quốc… da thịt nàng ấy đúng là mềm mịn, quả không hổ là công chúa!”
Chỉ với vài câu ngắn gọn, số phận tương lai của ta dường như đã bị định đoạt.
Không biết từ lúc nào móng tay ta đã bấm sâu vào lòng bàn tay, ta cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi.
Ta thậm chí đã nghĩ đến việc tự kết liễu ngay trên xe ngựa để không phải trải qua những đau đớn sắp tới. Điều ta sợ nhất là phải chịu đựng đau đớn.
Nhưng trước khi kịp làm điều đó, đoàn xe hòa thân đã gặp phải bọn thổ phỉ trên núi.
Ta đã nghe nói nạn cướp bóc ở phương Bắc rất nghiêm trọng, nhưng hôm nay mới thực sự được chứng kiến thổ phỉ.
Dù không to lớn, nhưng khí thế bức người của chúng khiến bầy ngựa ở phía trước hoảng sợ.
Các quan chức đi cùng muốn yêu cầu bọn họ tránh ra, nhưng không ngờ đám thổ phỉ chẳng thèm bận tâm mà lao thẳng tới.
Nhìn có vẻ hỗn loạn, nhưng thật ra đám thổ phỉ này lại đang nhắm vào cùng một mục tiêu.
Lần hòa thân này, cả Đại Hạ lẫn man tộc đều không mấy coi trọng, nên những tướng sĩ được cử đi hộ tống cũng chỉ ngang sức với bọn thổ phỉ.
Cảnh giao chiến khiến cho xe ngựa của ta bị tách khỏi đoàn.
Ta chỉ còn lại tỳ nữ cùng một người đánh xe man tộc bị thương, chạy về hướng Vương đình của man tộc.
Đám thổ phỉ phía sau không ngừng truy đuổi, tỳ nữ của ta đã sợ đến ngây người.
Người đánh xe man tộc đã không thể cử động cánh tay, buộc ta phải tự mình nắm lấy dây cương.