Bí Mật Hào Môn - Chương 1
1.
Ngày đầu tiên vào nhà họ Hoài, tôi bị mẹ ruột là nữ sĩ Nhan Lệ Châu lập quy củ vì ăn uống khó coi.
“Đã vào nhà họ Hoài thì phải thu liễm tính tình ngang bướng của mình lại, tôi không yêu cầu con trở thành người có tri thức hiểu lễ nghĩa như Hoài Nhan nhưng những phép tắc cơ bản nhất thì con phải biết, từ bà cố của con trở đi, con gái nhà họ Nhan chúng ta đều là danh viện số một giới thượng , tất cả những việc con làm vượt ra ngoài khuôn phép đều là vả vào mặt tổ tiên.”
Tôi cúi đầu ngoan ngoãn lắng nghe, ra vẻ học sinh ba tốt nhưng trong lòng không nhịn được mà nói thầm:
[Đây chính là mẹ ruột của mình à, da trắng nõn, chân dài, mông cũng cong.]
[Người giàu có biết cách bảo dưỡng thật, chẳng trách sau khi ly hôn với ba vẫn có thể làm streamer hở hang.]
Mẹ tôi vốn còn đang áp sát tôi nói liên hồi thì sắc mặt trắng bệch, kinh hoàng nhìn tôi.
Tôi cười với bà: “Con biết rồi, mẹ.”
[Mặc dù bà ấy càm ràm rất nhiều, nhưng mặt mũi thật đẹp, tôi có thể xinh đẹp như vậy đều là nhờ công bà, yên tâm đi mẹ, sau khi mẹ bị bỏ rơi, dù có phải trồng trọt thì con cũng sẽ nuôi mẹ.]
“Con…” Mặt bà càng trở khó coi hơn, bà vừa định nói gì đó thì có hai nam một nữ đi vào.
Vừa nhìn thấy tôi, cô gái chạy lại, rồi vươn tay ra: “Em Đào Đào, chào mừng em về nhà, cả nhà chúng ta đều chờ ngày này đâu.”
[Cả nhà đều chờ tôi về ư? Hai năm trước các người đã biết địa chỉ của tôi rồi mà lại giấu mẹ, bây giờ mới đón tôi về, chẳng phải là muốn tôi hiến thận cho anh cả bị bệnh sao.]
Hoài Nhan đứng sau, anh cả Hoài Dục sửng sốt, trong nháy vành tai có chút đỏ.
Đang lúc oán thầm, quên mất không nắm tay Hoài Nhan, trong nháy mắt, mắt cô ta đã phủ một tầng sương mù.
Giây tiếp theo nước mắt đã rơi xuống: “Mẹ, anh, xem ra em Đào Đào không thích con, con vẫn nên dọn ra ngoài đi.”
Anh hai Hoài Trạch vội vàng tiến lên an ủi cô ta, quay đầu nhìn tôi một cái thật hung dữ: “Hoài Đào, ngày đầu tiên em về đã bắt nạt Nhan Nhan, em có ý gì đây.”
Tôi chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Xin lỗi, em không có cố ý.”
Nhưng trong lòng không nhịn được mà nghĩ: [Thật hung dữ, quả nhiên là hộ vợ cuồng ma, nhưng Hoài Nhan mang thai rốt cuộc là con của ai, cô ta và anh hai không phải vẫn chưa nói thẳng ra sao, chẳng lẽ đêm đó với anh cả là thật.]
Chỉ thấy Hoài Trạch vỗ tay Hoài Nhan một cái, cả người không thể tin được mà quay đầu nhìn Hoài Dục, như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta: “Anh động vào cô ấy rồi?”
Anh cả mặt trắng bệch: “Không có.”
[Sao lại không có, tối hôm đó mặc dù Hoài Nhan uống thuốc nhưng hoàn toàn có cách khác để giải, thế mà hết lần này tới lần khác lại làm chuyện đó, anh cả sắp chết rồi mà đầu óc vẫn toàn là trai gái.]
Hoài Trạch đưa tay nắm lấy cổ áo Hoài Dục: “Anh nói rõ cho tôi.”
[À, hôm đó thật ra không phải anh cả, hôm đó anh cả vừa phát bệnh ngất xỉu phải đi bệnh viện, vậy thì cái tên cao 1m88 chân dài, người có mùi tùng hương này là ai?]
Hoài Trạch xấu hổ buông tay, quay đầu nhìn tôi: “Hoài Đào, em…”
“Đủ rồi.” Mẹ quát một tiếng: “Lão đại, con đưa Hoài Đào về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”
Anh cả đưa tôi về phía thang máy.
“Mẹ, con có phải làm không tốt không, khiến em Đào Đào giận rồi.” Hoài Nhan có chút ngơ ngác, nếu không thì vì sao anh cả và anh hai lại đánh nhau, cô ta thấy mình diễn mà không ai hưởng ứng nên khóc càng dữ hơn.
Trước đây mẹ đã sớm an ủi cô ta rồi, bây giờ mẹ chỉ liếc cô ta một cái: “Sao con cứ động một tí là khóc, mẹ còn chưa chết mà con đã khóc lóc như đưa đám rồi.”
2.
Đến giờ ăn tối, ba ruột tôi Hoài Ngọc Đường về rồi.
Trên bàn ăn, Hoài Nhan vẫn như mọi khi nũng nịu với bố, đòi quà sinh nhật.
Mẹ cũng ân cần gắp thức ăn cho bố.
Một nhà họ nói cười vui vẻ, tập thể lờ tôi đi, tôi lại không nhịn được mà bắt đầu ăn dưa:
[Mẹ còn gắp thức ăn cơ à, không thấy bố nhìn Hoài Nhan mà mắt kéo sợi rồi sao.]
[U là trời, hóa ra đứa con trong bụng Hoài Nhan thật sự là của bố, đàn ông nhà này sao thế, đều thích loại tiểu Bạch hoa này.]
[Nhưng bố thích Hoài Nhan cũng không có gì kỳ quái, Hoài Nhan này có ba phần giống với bạch nguyệt quang của bố, lúc trước nếu không phải vì tiền thì làm sao bố có thể ở bên mẹ, cưới một người đẹp như vậy, còn chiếm đoạt cả gia sản nhà người ta, cuối cùng lại liên hợp với Hoài Nhan biến mẹ thành gái phong trần*, đúng là thủ đoạn cao siêu.]
*gái mại dâm, điếm, đĩ là các bản dịch hàng đầu của “風塵女” thành Tiếng Việt.
Cạch.
Đôi đũa và thức ăn trên tay mẹ rơi xuống đất.
Hai người anh trai vẫn chưa hoàn hồn khỏi sự kinh ngạc.
Một người phụ nữ mặc vest đen đưa cho mẹ tôi một đôi đũa khác, sau đó ân cần dọn dẹp thức ăn.
“Cảm ơn chị, chị Âu.” Mẹ tôi mặt tái mét cảm ơn quản gia, bà thở dài một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
“Không sao, cần gì thì cứ gọi tôi.”
Tôi liếc nhìn người phụ nữ được gọi là chị Âu.
[Ủa, chị Âu này sao quen quen, để tôi xem nào.]
Mẹ và hai người anh ngầm hiểu ý nhau mà dừng động tác trên tay lại.
[Ồ, thì ra là tình nhân của cha, cha đúng là tra nam chính hiệu mà, khắp nơi đều có tình nhân, nhưng chị Âu lớn tuổi như vậy rồi mà nhu cầu vẫn cao thế, vừa rồi còn quấn lấy bố đòi bố cắn dâu cho chị ta, cổ còn hằn cả vết, hóa ra bố còn có thích tình mẫu tử luyến, chậc chậc, chẳng trách được sủng ái mãi không thôi, đến cuối cùng còn có thể ngang tài ngang sức với Hoài Nhan.]
[Nhưng đàn ông vẫn thích người trẻ tuổi, cuối cùng thì hai người đều thua con gái của chị Âu.]
Đôi đũa của mẹ lại rơi xuống.
Chị Âu đúng giờ xuất hiện, đúng lúc bà ta đang cúi xuống nhặt đôi đũa.
Mẹ tôi kéo mạnh cổ áo len của bà ta ra, ở đó có một mảng dâu tây, trông rất dữ dội.
“Đây là ai làm?” Mẹ tôi mặt mày dữ tợn, bà ấy tức đến nỗi thở cũng trở nên nặng nề.
Chị Âu thần sắc luống cuống trong mấy giây, nhưng bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Phu nhân, đây là chuyện riêng của tôi.”
“Đúng vậy lão bà à, chị Âu độc thân nhiều năm như vậy rồi, có bạn trai cũng là chuyện bình thường.” Bố tôi ở bên cạnh hòa giải.
Mẹ tôi liếc bố tôi: “Ở đây không có phần của anh nói, Âu Vân, tôi hỏi cô lần nữa, đây là do ai làm? Nếu cô không nói thì tôi sẽ đuổi việc cô.”
Chị Âu nước mắt rưng rưng: “Thưa phu nhân, đây là chuyện riêng của tôi, nếu bà không tôn trọng tôi, thì chính tôi cũng phải tự đi thôi.”
Lúc này, Hoài Nhan cũng bắt đầu cầu xin cho chị Âu: “Mẹ, chị Âu là đều người nhà của chúng ta rồi, có nhu cầu riêng cũng là chuyện bình thường, sao mẹ có thể hỏi han chuyện riêng tư của người ta được.”
Tôi nhìn cảnh này, trong nội tâm điên cuồng hoạt động.
[Không hổ danh là mẹ tôi, nhanh chóng phát hiện ra manh mối nhưng Hoài Nhan tại sao lại cầu xin cho tình địch của mình chứ, cô ta có ý đồ gì xấu xa đây.]
“Hoài Đào, đủ rồi!” Những người khác còn chưa kịp nói gì thì anh hai đã nổi giận: “Em đừng có bịa đặt nữa.”
Tôi tỏ vẻ vô tội: “Anh hai, em có nói gì đâu.”
“Rõ ràng là cô…”
[Tìm được rồi, hóa ra là sợ chị Âu đi thì sẽ không còn ai chịu bỏ thuốc Hoài Trạch nữa, tâm địa người phụ nữ này thật độc ác, mượn dao giết người.]
Anh hai cứng họng nuốt những lời định nói vào trong.
3.
Anh hai giống như một con chó bị đập cho choáng váng, đột nhiên trở nên ỉu xìu.
Anh cả ở bên cạnh vỗ vai an ủi hắn, nhỏ giọng nói gì đó, hẳn là lời an ủi.
Tôi nheo mắt: [Anh cả còn an ủi người khác nữu cơ à, anh ấy không biết rằng thận của mình cũng bị chị Âu hạ thuốc làm hỏng, hơn nữa Hoài Nhan đã sớm biết, chỉ vì mang thai nên không nhắc nhở anh ấy, anh cả thật đáng thương, chỉ vì là con trai của bố nên mới trở thành cái gai trong mắt nhiều người như vậy, Hoài Nhan muốn hại anh ấy, chị Âu cũng muốn hại anh ấy, đều là vì muốn để con của mình lên nắm quyền.]
[Anh ấy còn muốn dùng thận của tôi để cứu mạng, nhưng anh ấy không biết rằng tôi đã bị Hoài Nhan sai người tiêm một mũi, bây giờ đã nhiễm viêm gan C, căn bản không thể hiến thận cho anh, người duy nhất có thể phù hợp với anh ấy chỉ có bố nhưng ngay từ đầu bố đã không định hiến, còn làm giả kết quả kiểm tra.]
[Hu hu hu thật đau lòng thật đáng thương, không đúng, đáng thương phải là tôi mới đúng chứ, không hiểu sao lại bị tìm về để moi thận, tôi chỉ muốn trồng trọt thật tốt, không muốn chết cùng hai người anh này.]
Nghĩ đến đây, tôi tức giận ăn sạch hai con tôm hùm Boston.
Ăn xong vẫn còn muốn ăn, ngẩng đầu lên thấy cả nhà nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ.
Ồ, hiểu rồi
Ăn quá nhanh rồi.
Chắc chắn họ nghĩ tôi là quỷ đói nhập vào.
Sợ lại bị thuyết giáo, tôi chủ động xuất kích: “Mẹ, xin lỗi, tướng tá ăn cơm của con hơi khó coi.”
Mẹ tôi đau lòng nói: “Không sao, con ăn nhiều thêm một chút.”
Bà ấy chỉ vào anh cả và anh hai: “Hai người các con giúp mẹ kéo Âu Vân lên tầng hai.”
Anh cả và anh hai đột nhiên đoàn kết lại, kéo Âu Vân lên phòng sách ở tầng hai.
Trong lúc đó, bố còn muốn đi theo nhưng bị mẹ dùng ánh mắt ngăn lại.
Hoài Nhan cũng không còn tâm trạng ăn cơm, sớm đã lên tầng hai nghỉ ngơi.
Dù sao thì phòng của cô ta cũng ở cạnh phòng sách, biết đâu lại nghe được gì đó.
Thấy mọi người đều đã đi.
He he, vậy thì những con tôm hùm và bào ngư này đều là của tôi.
Ăn cơm xong, tôi về phòng mình ngủ một giấc ngon lành.
Tôi có thói quen sinh hoạt khá tốt, đi ngủ sớm và dậy sớm, hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, tôi đã dậy.
Các cô giúp việc trong nhà đều chưa dậy, tôi ra ngoài đi dạo một vòng.
Khu vườn nhà họ Hoài rất lớn, tôi càng nhìn càng thèm.
Thật đáng tiếc, đất tốt như vậy mà lại trồng hoa.
Sao không trồng trọt nhỉ.
Tôi đang tính xem có nên xin mẹ cho mình một mảnh đất không thì nghe thấy một tiếng gọi dịu dàng.
Tôi quay đầu lại, mẹ tôi đang đứng trước cửa, vẫy tay với tôi.
Tôi nhảy tung tăng chạy về phía mẹ, đi được nửa đường thì nhớ lại lời dạy của mẹ.
Lại bắt đầu làm bộ làm tịch.
“Mẹ, chào buổi sáng.”
Tôi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt mẹ, thầm nghĩ:
[Khá lắm, đây là một đêm không ngủ rồi nhưng mà đặt vào người nào thì người đó cũng không ngủ được, mẹ tôi coi Âu Vân như chị em gái ruột nhưng may mà mẹ tôi là người tỉnh táo, trực tiếp báo cảnh sát, nghe nói trong tù Âu Vân còn quyến rũ được một người, quả nhiên người mạnh mẽ không bao giờ than phiền về hoàn cảnh.]
Ngay lúc này, bố tôi cũng dậy.
“Vợ à, em có phải không ngủ cả đêm không, chị Âu đâu rồi?”
Mẹ lạnh lùng liếc ông ta một cái, mở miệng nói: “Hoài Ngọc Đường, anh…”
[Không phải muốn ly hôn chứ, ngàn vạn lần đừng, bố đã sắp chuyển hết tài sản đi rồi, bây giờ đòi ly hôn thì không phải ngốc sao nhưng với tính cách tỉnh táo của mẹ thì chắc chắn không thể chịu đựng được, không sao đâu mẹ, phá sản rồi con nuôi mẹ, tuyệt đối không để mẹ đi nhảy múa thoát y.]
Mẹ nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, như thể đang nói rằng con có thể đừng nhắc đến nhảy múa thoát y được không.
Bố hỏi mẹ: “Có chuyện gì vậy?”
“Chị Âu nói chị ấy muốn về quê, tôi đã đưa chị ấy về rồi, còn một chuyện nữa, tôi định quay lại công ty làm việc.”
4.
“Không được!”
Trên bàn ăn, Hoài Nhan nghe mẹ nói muốn quay lại làm việc thì đập bàn phản đối.
Điều này khiến mọi người đều nhìn sang, cô ta lập tức lại trở nên yếu đuối.
“Mẹ, mẹ quên là mẹ bị suy nhược thần kinh rồi sao, đến giờ vẫn chưa điều trị khỏi, công ty này con và bố nhất định sẽ giúp mẹ quản lý thật tốt.”
Mẹ cau mày, không nói gì, ngược lại nhìn về phía tôi.
Tôi cúi đầu, điên cuồng chỉ trích:
[Tôi thấy cô là thấy mẹ quay lại công ty sẽ làm chậm trễ việc cô và bố làm đi, ôi chao~ hai người sao lại giống như những con chó đang phát tình vậy, lúc nào cũng làm, không biết là trong văn phòng có camera à.]