Bề Ngoài Thanh Tao, Bên Trong Tào Lao - Chương 4
Đội bảo vệ giải tán đám đông, nhưng chẳng ai đoái hoài gì đến Bành Hiểu Hồng, chỉ quay sang nói với bố tôi:
“Đầu óc không bình thường thì dắt về nhà đi được không?
“Cả bệnh viện ai chả biết vụ anh với tiểu tam kia!”
Mẹ tôi thì cười tủm tỉm, ánh mắt găm chặt vào Bành Hiểu Hồng, rồi từ từ tiến lại gần.
Bành Hiểu Hồng hoảng loạn, dùng túi xách che bụng, hốt hoảng gọi bố tôi đang bị bảo vệ cản lại.
“Lưu Dã! Mau qua đây! Cô ta… cô ta muốn làm gì?!”
Bệnh viện ồn ào, nhưng mẹ tôi chỉ khẽ nói bằng giọng đủ để hai người nghe thấy, tiết lộ một bí mật.
Nghe xong, Bành Hiểu Hồng mặt tái mét.
“Cô… chắc chắn muốn Lưu Dã lại gần?”
“…”
“Cô vẫn muốn gặp lãnh đạo của tôi à?”
“Không, không cần nữa…”
“Vẫn muốn gọi báo chí à?”
“Không!”
Mẹ tôi khoanh tay cười mỉm: “Cô đó, tưởng bụng bầu là bùa phép, muốn làm mưa làm gió – nhưng lại dại dột chọn đúng địa bàn của tôi.”
“Cô… muốn gì?”
“Cô đã tự tay đưa điểm yếu cho tôi, chẳng lẽ tôi không nhận lấy thì phụ lòng tốt của cô quá?”
Lúc này, Bành Hiểu Hồng hối hận tới mức ruột gan cũng muốn quay ngược.
“Tôi không kiện nữa, cũng không làm ầm lên đâu, chỉ xin cô… đừng nói ra ngoài. Coi như chuyện này bỏ qua đi.”
Mẹ tôi ung dung, đắc ý đứng nhìn bố tôi mồ hôi đầm đìa đang giải thích với bảo vệ.
“Chỉ một món đồ secondhand như vậy, mà cô cũng coi là báu vật sao?
Tương lai…”
Còn dài lắm, mà khổ cũng còn dài đấy.
10
Về sau, vì bố tôi muốn cho Bành Hiểu Hồng và “cục cưng trong bụng” đủ cảm giác an toàn, quyền nuôi tôi với chị được chuyển lại cho mẹ.
Hôm đến tòa làm thủ tục, ba mẹ con tôi ăn mặc bảnh bao lồng lộn, thần sắc phơi phới như sắp đón Tết đến nơi.
Bố tôi đứng trước cửa tòa, mắt thâm quầng, sắc mặt ủ rũ, trên mặt vẫn còn hằn dấu tay bị mẹ tát hôm trước.
Tóm lại, trông ông ta nhếch nhác hết chỗ nói.
Ngày xưa, cả bộ dạng ông ta đều do mẹ tôi chăm chút: từ vest đến áo sơ mi đều được ủi phẳng phiu, gấp áo còn phải đúng kỹ thuật.
Còn bây giờ, bộ vest hàng hiệu trên người ông ta lại mặc ra kiểu secondhand, cổ áo sơ mi bên trong còn lấm tấm ố vàng.
Từ lúc gặp nhau cho đến khi làm xong thủ tục, bố tôi cứ nhấp nhổm muốn bắt chuyện với mẹ.
Mẹ tôi chỉ buông một câu: “Anh mà dám khiến tôi phải vung tay trong ngày vui nhất đời, tôi không ngại tặng thêm dấu vân tay nữa đâu.”
Bố tôi im thin thít như bị khóa họng.
Xong thủ tục, mẹ tôi cất lại giấy tờ, tôi với chị thì mừng rỡ nhảy cẫng.
“Mẹ ơi, con được về với mẹ rồi!”
“Mẹ ơi, chúng ta lại được ở bên nhau rồi!”
Mẹ tôi cười rạng rỡ.
“Các con là bảo bối của mẹ, tất nhiên phải về với mẹ chứ.”
Bố tôi mím môi, lòng chán nản đến cùng cực.
Cuộc sống sau ly hôn của ông ta hoàn toàn không như tưởng tượng.
Bành Hiểu Hồng khi mang bầu thì tâm lý thất thường như thời tiết đổi mùa, lúc nắng lúc mưa, chẳng còn chút dịu dàng ngọt ngào như thuở còn vụng trộm.
Cô ta suốt ngày ôm điện thoại đặt hàng online, không thì ngồi xem phim dài tập mà cười khúc khích.
Cô ta vốn chẳng phải kiểu phụ nữ biết vun vén.
Lấy cớ mang thai, cô ta dồn hết việc nhà trong căn trọ chật hẹp cho bố tôi – đợi ông ta tan làm về thì bắt đầu sai vặt.
Bố tôi ở cơ quan mệt phờ râu cả ngày, về nhà không có nổi một ngụm nước ấm.
Vẫn còn phải dọn đống đồ ăn thừa của mấy hộp cơm mang về.
Máy giặt thì đầy ắp đồ từ hôm qua chưa phơi.
Trong phòng ngủ là tiếng Bành Hiểu Hồng hú hét vì mấy anh trai đẹp trong phim truyền hình.
…
Cuộc sống mới này như đang đè bẹp bố tôi tới mức không thở nổi.
Đặc biệt là hôm nay, khi thấy ba mẹ con tôi sau khi rời bỏ ông ta, không những không sa sút mà còn sống vui vẻ hơn.
Điều đó khiến ông ta càng thêm bứt rứt, như thể sự tồn tại của ông ta chính là gánh nặng trong cuộc đời chúng tôi vậy.
Mẹ tôi nắm tay tôi với chị, đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa tòa án.
Bố tôi vội vẫy tay bắt taxi, còn cố làm ra vẻ quan tâm:
“Thục Phân, mấy mẹ con em giờ ở đâu? Để anh chở về.”
Mẹ tôi cười như mùa xuân đến sớm:
“Ai nói mẹ con tôi phải đi xe về? Hôm nay là ngày đại hỷ, tụi tôi còn đang chuẩn bị ăn mừng tưng bừng cơ mà!”
Bố tôi vội chen thêm một câu.
“Dù gì… các em cũng phải đi bằng xe mà?”
Mẹ tôi tao nhã rủa thẳng mặt:
“Liên quan gì tới anh? Tụi tôi thích đi bộ, đi thẳng trên con đường rạng rỡ không có mặt anh chắn lối!”
Tài xế taxi cũng lên tiếng chửi:
“Không đi xe mà giữ tôi nãy giờ, tưởng tôi rảnh à?”
Bị chửi hai trận, bố tôi đứng ngẩn ra như tượng, không biết ứng phó sao cho kịp.
Chiếc taxi lao đi, chúng tôi cũng băng qua đường.
Chỉ còn lại mỗi mình ông ta, đôi mắt vô hồn chớp lia chớp lịa, đột nhiên thấy… hình như cả thế giới đều đang chửi mình.
11
Bành Hiểu Hồng vốn làm tổ trưởng ca tại một nhà hàng cao cấp ở thành phố lớn.
Là bố tôi quen được trong một chuyến công tác.
Lúc đó, Bành Hiểu Hồng mặc một bộ sườn xám ôm sát, khoe trọn dáng người uyển chuyển gợi cảm, đứng trong khung cảnh khách sạn sang trọng lộng lẫy, toát lên khí chất quý phái và đẳng cấp của giới thượng lưu.
Chỉ một nụ cười mỉm nhẹ của Bành Hiểu Hồng, trái tim của bố tôi đã lạc lối.
Chỉ một cái gật đầu từ cô ta, ông ta như cảm thấy mình được tầng lớp tinh hoa công nhận và kính trọng.
Trên người Bành Hiểu Hồng, bố tôi nhìn thấy thứ phù hoa và xa hoa mà thành phố lớn mang lại – một thứ không thể gọi tên nhưng cực kỳ mê hoặc.
Ở cạnh cô ta, ông ta thấy chính mình cũng được “nâng tầm”.
Và thế là, ông ta đắm chìm không lối thoát.
He he.
Nhưng người ta sống thì vẫn phải đối mặt với cuộc sống. Khi cái cảm giác kích thích và tươi mới của ngoại tình qua đi, trở về với cơm áo gạo tiền đời thường, thì còn lãng mạn ngọt ngào được bao nhiêu?
Bành Hiểu Hồng dựa vào cái thai “con trai” trong bụng, đăng ký gói sinh nở ở trung tâm hậu sản cao cấp, mỗi lần khám thai đều chọn bệnh viện tư, một mạch “vắt sạch” tiền tiết kiệm của bố tôi.
Vẫn chưa đủ, cô ta còn tiếp tục mua sắm không ngừng.
Bố tôi chịu hết nổi, liền kéo bà nội tôi từ quê lên thành phố như thể mời “viện binh”.
Ai ngờ, Bành Hiểu Hồng như đã tính trước, còn chưa đợi mẹ con họ nổi cơn, đã chủ động tung ra một “cơ hội kinh doanh” đầy ẩn ý.
“Lưu Dã à, em biết thời gian qua vì em và con trai mà anh phải tiêu nhiều tiền.
“Nhà là của hai vợ chồng, nên em cũng không ngồi không. Em đã nghĩ đủ mọi cách.
“Đúng lúc mấy hôm trước mẹ anh không mang tới ít thảo dược sao? Em gửi cho bạn rành hàng xem thử, thì phát hiện đó là đông trùng hạ thảo loại đẹp cực kỳ.”
Bố tôi nghi ngờ: “Đông trùng hạ thảo không phải mọc ở vùng cao nguyên à?”
Bà nội vừa nghe thấy có công lao của mình, liền cười tươi như hoa.
“Loại đẹp cực kỳ? Tức là… bán được giá cao?”
Bành Hiểu Hồng cố tình nhấn giọng:
“Giá cao lắm, bà đoán xem mỗi ký bao nhiêu?”
“Bao nhiêu?”
“20 triệu lận đó!”
“Hai chục triệu?!”
Bà nội mừng quýnh, nhìn Bành Hiểu Hồng định khen vài câu, nhưng ánh mắt vừa trượt xuống cái bụng to tròn liền đổi giọng thành cảm thán:
“Cháu trai vàng của bà đúng là có phúc! Còn chưa chào đời mà đã mang tin mừng tài lộc về cho nhà mình rồi!”
Nụ cười trên mặt Bành Hiểu Hồng hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục thần sắc.
Bố tôi vẫn thấy khó tin:
“Đông trùng hạ thảo đắt vậy, sao mẹ anh chỉ đi đào bừa trên núi là gặp được?”
Bà nội lập tức ngắt lời:
“Chứng tỏ nhà mình sắp gặp thời rồi chứ sao! Cả núi người đi mà không thấy, riêng nhà mình tìm được, chẳng phải là trời ban cơ hội phát tài đó à?”
Bố tôi không tiện phản bác mẹ mình, chỉ biết im lặng nghe.
Hai mẹ con ban đầu định dằn mặt Bành Hiểu Hồng vì tiêu xài hoang phí, rốt cuộc lại quay sang khen ngợi và học hỏi cô ta. Bành Hiểu Hồng nói cô có đầu mối tiêu thụ, hôm sau bà nội liền vác cuốc lên núi đào “trùng thảo”.
Đào xong bán được gần chục triệu.
Vì vậy bà nội bắt đầu tính toán:
“Không phải nói mỗi ký hai chục triệu sao? Sao bán ra có tí tẹo vậy?”
Bành Hiểu Hồng đáp nhạt:
“Lần này bà đào loại không đẹp bằng đợt trước. Với lại giá thị trường biến động theo ngày. Muốn bán 200 triệu thì phải là hàng cực phẩm vùng Tây Vực kia kìa. Đồ nhà mình sao so được.”
Bà nội miễn cưỡng chấp nhận.
Bố tôi thì mừng như nhặt được vàng.
“Cái thứ nhỏ xíu vậy mà bán được gần chục triệu! Gấp mấy tháng lương của tôi luôn!”
Bành Hiểu Hồng liếc mắt khinh khỉnh.
“Lưu Dã, muốn kiếm tiền mà chỉ dựa vào cái đồng lương còm của anh thì sao mà nổi? Anh còn từng chê em tiêu hoang, nhưng em dám tiêu là vì em biết cách kiếm!”
Bây giờ bố tôi nhìn Bành Hiểu Hồng bằng ánh mắt khác hẳn.
“Đúng đúng đúng, em từ thành phố lớn đến mà, tầm nhìn chắc chắn khác anh rồi. Mẹ xem kìa, chỉ cần gọi vài cuộc cho bạn bè, là có thể bán đống rễ cây không ai thèm trên núi với giá cao ngất.
Vậy mình đào thêm, em nhờ bạn bán thêm, chẳng mấy chốc nhà mình cũng phát tài thôi!”