Bẫy Tình Yêu - Chương 1
1
Cô gái trẻ lần đầu tiên đến bệnh viện chúng tôi.
Tên cô ta là Diệp Gia.
Cô ta bước vào phòng khám rồi ngồi xuống ghế, sau đó đưa bệnh án cho tôi.
“Bác sĩ, chị có thể giúp tôi xem đứa bé trong bụng là trai hay gái được không?”
“Nếu là con gái, mất thì mất.”
“Bạn trai tôi muốn có con trai.”
Càng nghe, tôi càng nhăn mày.
Hồ sơ bệnh án và phiếu khám của cô ta dày đặc, đã bị chảy máu nhiều lần dù mới thai tuần thứ mười chín.
Tôi nhìn qua cô ta, hướng về cánh cửa phòng khám đang đóng kín.
“Cô đến một mình à?”
Cô gái gật đầu.
“Bác sĩ, chị có thể giúp tôi xem đó là bé trai hay bé gái không?”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô gái đã hỏi tôi câu này hai lần.
Tôi ngẩng đầu lên, quan sát cô ta.
“Nếu cô chỉ đổi bệnh viện để biết giới tính thai nhi, thì có thể quay về ngay bây giờ.”
“Nếu cô có chỗ nào không khỏe, tôi có thể khám cho cô.”
Cô gái mới hai mươi bốn tuổi.
Tôi cố tình làm giọng lạnh đi một chút.
Đôi tay cô ta đặt trên đầu gối, nắm chặt vạt váy.
“Sáng nay khi thức dậy, tôi phát hiện lại bị chảy máu, có một cục máu đông khá lớn.”
“Tôi không dám nói với bạn trai.”
Khi tôi hỏi, giọng cô ta ngày càng nhỏ đi.
Lúc này tôi mới biết nguyên nhân của nhiều lần chảy máu là do cô ta với bạn trai quan hệ không tiết chế trong thời gian mang thai.
Sau khi siêu âm, tôi đề nghị cô ta nhập viện để giữ thai, và bảo cô ta gọi bạn trai hoặc người nhà đến.
Cô ta cứ chần chừ không nói, nhưng lại nhìn chằm chằm vào bụng tôi gần như thất thần.
“Bác sĩ, tôi thấy chị cũng đang mang thai.”
“Nếu chồng chị có nhu cầu, chị cũng sẽ đồng ý, phải không?”
2
Gần như một tiếng nổ, có thứ gì đó vỡ tung trong đầu tôi.
Bàn tay đang lật hồ sơ khựng lại giữa không trung, tôi nhìn cô ta nghiêm túc và nói:
“Tôi sẽ không.”
Đúng vậy.
Tôi sẽ không.
Vì thế tối hôm qua, tôi và bạn trai tôi, Mạnh Thâm, đã xảy ra cuộc cãi vã dữ dội nhất kể từ khi yêu nhau.
Thực ra, Mạnh Thâm đã không ít lần đề nghị quan hệ sau khi tôi mang thai.
Mỗi lần tôi đều từ chối với lý do thai kỳ đầu chưa ổn định.
Anh ta không vui, nhưng tôi cũng không để tâm lắm.
Cho đến tối hôm qua trước khi đi ngủ.
Anh ta ấn tôi xuống giường, bất chấp ý muốn của tôi.
Sau đó vì tiếng kêu của tôi quá lớn, hàng xóm đã gõ cửa.
Anh ta mặt tái nhợt xin lỗi hàng xóm, cãi nhau với tôi một trận lớn, rồi đóng sầm cửa bỏ đi.
“Nhưng bạn trai tôi nói ai cũng vậy cả.”
“Không thể vì phụ nữ mang thai mà đàn ông phải làm nhà sư mười tháng được.”
“Anh ấy còn nói…”
Dòng suy nghĩ của tôi bị kéo về bởi lời nói của cô gái.
Tôi sửng sốt nhìn cô ta.
Bởi vì đoạn nói y hệt này, tối qua Mạnh Thâm cũng đã nói với tôi.
Cơn giận gần như bùng lên ngay lập tức, nhưng tôi vẫn kìm nén cảm xúc để kiên nhẫn giải thích với cô gái.
“Anh ta nói gì không quan trọng.”
“Diệp Gia phải không, tôi hy vọng cô hiểu được một điều.”
“Cơ thể là của chính cô, nếu ngay cả cô còn làm tổn hại nó, thì nó sẽ không thể khỏe mạnh được.”
“Hơn nữa, bây giờ cô không chỉ có một mình.”
Tôi tưởng cô gái sẽ hiểu.
Nhưng cô ta vẫn không chịu nhập viện, và khăng khăng muốn tôi kê thuốc giữ thai cho cô ta.
Trước khi rời đi, cô ta nhìn tôi với ánh mắt biết ơn.
“Bác sĩ, tôi có thể thêm WeChat của chị không?”
3
Nếu không phải vì WeChat này, có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết rằng thế giới thực sự nhỏ bé đến thế.
Nhỏ đến mức tôi chỉ cần một cái nhìn đã phát hiện ra rằng Mạnh Thâm, người mà tôi tưởng chỉ yêu mình tôi, có thể còn có một gia đình khác bên ngoài.
Và người phụ nữ của gia đình đó tình cờ lại chính là cô gái trẻ tôi đã gặp, Diệp Gia.
Ngồi trong văn phòng, nước mắt tôi tuôn rơi như vỡ đê.
Tôi tình cờ nhấp vào tường của Diệp Gia khi đang sửa ghi chú phân nhóm.
Bài đăng mới nhất là từ tối hôm qua.
Một bức ảnh bụng bầu, kèm theo dòng chữ.
[Ông xã tuyệt vời nhất thế giới, ban ngày đưa em đi Disneyland, tối lại đến tìm em.]
Tôi tiện tay nhấp vào những bức ảnh đó, nhưng càng xem càng kinh hãi.
Những chi tiết nhỏ ẩn trong góc, bàn tay, nhẫn, giày, áo khoác và bóng lưng.
Dù không có một góc mặt nào, tôi vẫn nhận ra ngay đó là Mạnh Thâm.
Nhưng hôm qua là ngày chúng tôi hẹn đi đăng ký kết hôn.
Và anh ta đã biến mất suốt cả ngày.
Tôi đã đứng đợi trước cửa phòng đăng ký hôn nhân cả buổi sáng, điện thoại gọi, tin nhắn gửi, tất cả đều chìm vào im lặng.
Cho đến chín giờ tối, Mạnh Thâm mới về nhà.
Tôi ngồi trên ghế sofa, mắt đỏ hoe vì khóc sau đó hỏi anh ta.
“Mạnh Thâm, chúng ta đã hẹn là em có thai thì sẽ đăng ký kết hôn mà.”
“Hôm nay anh lại có lý do gì vậy, bây giờ đã hơn bốn tháng rồi.”
Mạnh Thâm nới lỏng cà vạt, vắt áo khoác lên móc áo ở hành lang một cách tùy tiện.
Anh ta đi đến trước mặt tôi, ngồi xuống.
“Hôm nay họp cả ngày, lãnh đạo đến kiểm tra.”
“Anh thực sự không cố ý bỏ rơi em đâu, Thanh Thanh, em yên tâm, anh chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với em cùng với con chúng ta.”
Mạnh Thâm nói một cách chân thành.
“Nhưng mà…”
Mạnh Thâm áp mặt vào bụng tôi, ngắt lời tôi.
“Thanh Thanh, không có nhưng mà gì cả.”
“Hay là em đang nghi ngờ tình cảm của anh dành cho em, em không tin tưởng anh.”
Tôi không tiếp tục bám vào chuyện này nữa.
Nhưng không ngờ rằng trước khi đi ngủ tối đó, Mạnh Thâm lại có thể vô lý đến mức muốn ép buộc tôi.
Sau khi bị ngăn cản, khuôn mặt đầy âu yếm đó lập tức trở nên gớm ghiếc, thậm chí còn hét vào mặt tôi.
“Sao em lắm chuyện thế?”
“Các bà bầu khác đều được, chỉ có mình em là làm mình làm mẩy.”
“Thật là mất hứng.”
4
Cả buổi chiều, tôi trông như người mất hồn.
Câu nói “Các bà bầu khác đều được” của Mạnh Thâm, cùng với việc Diệp Gia nhiều lần quan hệ trong thai kỳ, cứ đan xen trong đầu tôi.
Tôi nghĩ đến vô số khả năng, có tốt có xấu.
Ví dụ như liệu Diệp Gia có phải cố tình xuất hiện trước mặt tôi không.
Hay là tôi nhìn nhầm, chỉ là tình cờ người trong ảnh trông giống Mạnh Thâm.
Hoặc là tôi có nên tin tưởng Mạnh Thâm, tin vào tình cảm ba năm của chúng tôi.
Tôi chủ động gọi điện cho Mạnh Thâm.
Sợ anh ta không nghe máy, trước khi gọi tôi đã cố ý nhắn tin, nói muốn bàn về chuyện nhà cưới.
Nhà cưới là điều chúng tôi đã bàn từ trước.
Hai bên gia đình mỗi bên góp một nửa, chúng tôi vay thêm một phần.
Vì căn nhà sẽ đứng tên cả hai người, nên điều kiện tiên quyết để mua nhà là chúng tôi phải đăng ký kết hôn.
Và điều kiện để đăng ký kết hôn là tôi phải có thai.
Tôi tưởng hôn nhân của chúng tôi là điều tất yếu, nên đã đồng ý với đề nghị của anh ta.
Cho đến bây giờ, tôi mới như nhìn ra.
Việc mang thai chỉ là một quân cờ anh ta dùng để kiểm soát tôi.
Và đối với anh ta, người mang thai không chỉ có mình tôi.
Thấy tôi khóc thảm thiết, tôi lại bắt gặp một tia đắc ý từ đáy mắt Mạnh Thâm.
Anh ta rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lưng thẳng đứng cũng thả lỏng đi đôi chút.
Thấy tôi quan tâm, anh ta thực sự rất đắc ý.
Tôi không cãi nhau với Mạnh Thâm nữa, mà đứng dậy về phòng ngủ.
Khi tôi về phòng, Mạnh Thâm nhận một cuộc điện thoại và ra ban công.
Khi tôi thu xếp xong giấy tờ và quần áo thường mặc thì bố mẹ tôi đã đến.
Mạnh Thâm không biết đã ra khỏi nhà từ lúc nào.
7
Tôi dường như không còn quan tâm Mạnh Thâm đi đâu nữa.
Tôi chỉ tự hỏi trong ba năm qua, tại sao tôi không thể nhìn thấu một con người.
Trên đường về nhà, ánh mắt tôi luôn hướng ra ngoài cửa sổ xe, nước mắt không ngừng rơi.
Tôi và Mạnh Thâm quen nhau trong một buổi gặp mặt bạn bè.
Tôi là bác sĩ.
Anh ta là công chức.
Trong bữa ăn, mọi người trò chuyện qua lại và thêm WeChat cho nhau.
Sau đó, chúng tôi thực sự không có nhiều liên hệ.
Cho đến khi Mạnh Thâm bắt đầu chủ động thả tim và bình luận trên tường của tôi, chúng tôi dần dần có tương tác.
Từ khi bắt đầu quen nhau, ấn tượng Mạnh Thâm để lại cho tôi luôn rất tốt.
Chắc chắn, ổn định, nghiêm túc, thậm chí khi nhắc đến những mối tình trong quá khứ, anh ta cũng đặc biệt thành thật.
Tôi nghĩ rằng một chàng trai sau khi chia tay vẫn tự suy ngẫm về bản thân, không hề nói một lời xúc phạm người yêu cũ, thì có thể xấu xa đến đâu được chứ.
Sau khi xác định mối quan hệ, anh ta thường đến bệnh viện đón tôi tan làm.
Đôi khi tôi bận quá không kịp ăn, anh ta sẽ tự nấu ăn và mang đến.
Sự quan tâm tỉ mỉ, chăm sóc từng chút một của anh ta khiến đồng nghiệp và bạn bè xung quanh tôi đều không ngớt lời khen ngợi.
Tôi cũng tin sâu sắc rằng, anh ta chính là nửa còn lại của tôi.
Anh ta cũng không chỉ một lần nói với tôi rằng, anh ta sẽ mãi mãi ủng hộ tôi, là hậu thuẫn vững chắc nhất của tôi.
Bất kể vấn đề gì xảy ra, anh ta sẽ là người đồng hành lâu nhất bên tôi.
Nhưng bây giờ…
“Mang thai là chuyện lớn như vậy, sao con mãi đến giờ mới nói?”
“Thái độ nhà Mạnh Thâm bây giờ thế nào, nếu họ không muốn kết hôn, chúng ta cũng không cần phải van xin.”
Bố tôi mím chặt môi, giọng nói vừa gấp vừa giận, nhưng tốc độ lái xe lại rất chậm.
Bốp một tiếng, mẹ tôi đập tay lên đùi bố tôi.
Bố tôi im lặng, cũng kéo tôi về với dòng suy nghĩ.
Mang thai là chuyện lớn như vậy, chính Mạnh Thâm đã bảo tôi giấu.
Cứ giấu rồi giấu, nên mới thành ra thế này.