Báo Thù - Chương 5
9
Bởi vì có cao Ngọc Dung, Bùi Toàn lại đắc ý mấy ngày.
Nhưng qua mười ngày, vết đỏ trên mặt nàng ta lại nổi lên.
Lần này, mụn đỏ mọc lên dữ dội, vừa dày vừa sưng, cao Ngọc Dung cũng không còn tác dụng.
Không chỉ như vậy, mùi tanh hôi trên người nàng ta bắt đầu hiện rõ lên, giống như lúc nào cũng mang theo một con cá chết bên người vậy.
Bùi Toàn ra lệnh cho ta dùng lớp phấn thật dày để che đi, còn muốn tăng thêm phân lượng của cao Ngọc Dung.
Bạch ma ma không ngừng khuyên nhủ nàng ta:
“Điện hạ, cơ thể của người quan trọng, vẫn là mời thái y đến khám đi.”
Nhưng từ xưa đến nay nàng ta là người coi trọng mặt mũi, thái y đến vọng vấn tứ thiết* chắc chắn phải thấy mặt của nàng ta, sao nàng ta có thể chịu được bản thân có một chút tì vết mà lộ mặt ra ngoài chứ?
*Phương pháp chữa bệnh của Đông y: nghe, nhìn,hỏi, sờ.
Cuối cùng, Bạch ma ma không lay chuyển được nàng ta, đột nhiên góp ý:
“Hay là, dùng thử phương thuốc của mấy năm trước?”
Ánh mắt Bùi Toàn sáng lên, đột nhiên nhớ tới gì đó, lại có hơi thất vọng: “Đáng tiếc thời gian gấp quá, muốn có loại thượng phẩm khi xưa thì khó rồi.”
Bạch ma ma an ủi nói: “Loại đó đúng là khó tìm, nhưng đợi một khoảng thời gian nhất định sẽ có. Chi bằng trước mắt bảo Hoạn các nhanh chóng phối một liều cho người tẩm bổ.
“Vậy ngươi nhanh đi sắp xếp đi.”
Bùi Toàn dùng lụa mỏng che mặt lại, căm hận nói:
“Chắc là một liều không đủ, bảo bọn họ phối thêm mấy liều. Chẳng qua là đống phôi thai hạ tiện, có thể để bổn cung dùng chính là phúc phần của bọn chúng.”
“Vâng.”
Đêm đó, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên trong Hoạn các.
Lần này, ta nghe ngóng thêm một chút, liền biết “phương thuốc” trong miệng bọn họ nói là cái gì.
Ra là lấy bào thai trong bụng phụ nhân mang thai còn đang sống sờ sờ ra ngoài, nghiền nát cùng với nhau thai.
Nghe nói dùng phương pháp bí mật nấu chín “nhau bà đẻ”, dùng rồi có thể khiến bệnh tật bay biến, có hiệu quả làm đẹp đặc biệt.
Lần này, cuối cùng Tống nương tử đã nói ra chân tướng năm đó cho ta.
Hoá ra a tỷ bị coi là thượng phẩm lừa vào trong phủ, bị cưỡng bức, chà đạp, sinh đẻ lấy nhau thai.
A tỷ là người dứt khoát, nhiều lần tìm chết không được, cuối cùng chọc giận Bùi Toàn.
Sau khi lấy được đồ, nàng ta ra lệnh người Hoạn các luân phiên chà đạp a tỷ, làm một người sống sờ sờ bị chà đạp tới chết.
A tỷ, muội đến muộn rồi.
Ta siết chặt hai tay, trong tiếng kêu gào thảm thiết của vô số phụ nhân, chân trần đi đến bên một góc vắng lặng.
Xuyên qua khe cửa, một tên ăn mày đang ngồi xổm góc tường buồn chán vẽ vòng tròn trên mặt đất.
Ta huýt sáo một tiếng, nhét túi thơm qua khe hở trên cửa.
Ánh mắt hắn sáng lên, nhặt lấy túi thơm rồi chạy đi như một cơn gió.
10
Liên tục dùng mấy liều “thuốc bổ”, quả nhiên gương mặt của Bùi Toàn nhanh chóng khôi phục.
Nàng ta lại trở thành báu vật tuyệt sắc động lòng người.
Gương mặt có thể khỏi, nhưng mùi tanh hôi trên người nàng ta càng ngày càng nồng.
Về sau, nếu như không có ta đích thân điều chế phấn hương giúp nàng ta che đi, nàng ta khó lòng mà ra khỏi cửa.
“Chuyện rốt cuộc là như thế nào?”
Bùi Toàn nổi cơn thịnh nộ, trong đôi mắt xinh đẹp là sự phẫn nộ, càng nhiều hơn là sự sợ hãi.
Có một khuôn mặt đẹp hơn nữa, nhưng lại không thể bày ra trước mắt người khác, việc này đối với một người vô cùng tự luyến như nàng ta mà nói, rốt cuộc là sự dày vò đến mức độ nào?
“Bổn cung ra lệnh cho ngươi nhất định phải nghiên cứu ra một loại hương phấn có thể áp chế hoàn toàn mùi hương kì lạ này.”
Ta khom người nhận lệnh.
Bùi Toàn không biết, chỉ cần ngày nào nàng ta cũng dùng phấn Ngọc Dung và cao Ngọc Dung, thì mùi tanh hôi này như nhọt ở trong xương, khó lòng loại bỏ.
Suy cho cùng, đây là món ăn “dưỡng nhan” mà ta cất công chọn lựa cho nàng ta.
Ta bắt đầu cân nhắc số lượng sử dụng của hai loại đó, cộng thêm hương liệu khác để che mùi, Bùi Toàn miễn cưỡng không thất lễ trước mặt người khác.
Nhưng mỗi lần sau khi trở về phủ rồi rửa mặt, mùi hôi tanh trên người nàng ta hôm nay còn khó ngửi hơn hôm qua.
Đến Bạch ma ma có lúc không nhịn được suýt chút nữa thì nôn ra.
Ta nhìn vẻ mặt của Bùi Toàn, bắt đầu có ý âm thầm oán trách với đám Tống nương tử:
“Ngươi nói xem rốt cuộc Bạch ma ma có điều tra được gì không?”
“Mọi đồ dùng vật phẩm điện hạ sử dụng đều do bà ta kiểm tra, ngày nào chúng ta cũng tiếp xúc sao chỉ có một mình điện hạ nổi phản ứng chứ?”
Áo váy đỏ rực đột nhiên xuất hiện trước mắt ta.
“Tiện nô, có phải ngươi cũng vì bổn cung mắc bệnh lạ mà sinh lòng chán ghét?”
Ta hoảng hốt lo sợ, lập tức quỳ xuống ôm lấy hai gối nàng ta:
“Điện hạ, nô tỳ là do một tay người đề bạt lên, sao có thể một lòng hai dạ?”
“Nô tỳ ngày ngày hầu hạ bên cạnh người, đến Bạch ma ma cũng chưa chắc đã tận tâm như nô tỳ. Nô tỳ thực sự đau lòng cho điện hạ nên mới lắm mồm nói hai câu.”
Nói xong, không đợi nàng ta ra tay, ta lập tức giơ tay, hung hăng tát vào hái má trái phải của mình.
Hình như Bùi Toàn bị ta nói cảm động rồi, kéo tay ta lại.
“Bổn cung sắp đến Đại Quốc Tướng tự lễ Phật rồi, ngươi trang điểm cho bổn cung, quay về ta trừng trị ngươi sau.”
Ta nhanh chóng bò dạy, trang điểm cho nàng ta.
Nhưng mà đến Đại Quốc Tướng tự phải ở lại qua đêm, lần này ta không thể đảm bảo nàng ta có thể “rút lui trọn vẹn” đâu.
Đúng như vậy, sáng sớm hôm sau, Bùi Toàn gần như chạy trốn để trở về.
“Yên Nhứ, hương phấn đâu? Nhanh nhanh nhanh, mau đánh phấn cho bổn cung.”
Đôi mắt của nàng ta đỏ đến vậy, như bị thú hoang chặn đường đuổi theo, tràn đầy sự kinh hoàng hoảng sợ.
Ta lập tức giúp nàng ta che đi mùi hôi, nàng ta mới yên tâm được.
Dáng vẻ Bạch ma ma lo lắng tiều tụy, đi theo bận tới bận lui.
Bùi Toàn đột nhiên sai người bắt Bạch ma ma lại.
“Lột da mặt bà ta ra, sau đó chặt tay, ném vào Hoạn các, bảo đám đầy tớ hầu hạ bà ta cho thật tốt.”
Bạch ma ma sợ đến ngây người: “Điện hạ, điện hạ, người không thể đối xử với lão nô như vậy, lão nô đã phạm phải tội gì chứ?”
Bùi Toàn cười lạnh: “Bổn cung xử phạt người, còn cần phải giải thích lí do với ngươi?”
Bạch ma ma kêu lên thảm thiết, bị kéo ra ngoài.
Hóa ra lần này khi dùng bữa với Thánh thượng, Bạch ma ma gắp đồ ăn, đôi tay nhẵn nhụi, trắng nõn của bà ta lại khiến cho Bùi Dịch nhìn nhiều thêm hai cái.
Khi nghe đến Bạch ma ma đã qua bốn mươi tuổi vẫn bảo dưỡng kỹ càng, hắn nói với Bùi Toàn:
“Trưởng tỷ quả không hổ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đến ma ma bên cạnh cũng rất biết cách gìn giữ nhan sắc.”
Mấy câu nói trước kia của ta, suy cho cùng khiến nàng ta sinh lòng nghi ngờ với Bạch ma ma, nhưng lời khen này của Thánh thượng lại chạm vào giới hạn của Bùi Toàn.
Một ma ma già hầu hạ nàng ta, thế mà cũng có thể được Tháng thượng để ý khen ngợi, thế bản thân nàng ta tính là gì?
Ta yên lặng chải đầu cho nàng ta, bên tai vẫn còn tiếng kêu gào thảm thiết của Bạch ma ma, nó như nốt nhạc tuyệt hảo, khiến cả người ta run rẩy.
Bùi Toàn lại cho rằng ta bị dọa sợ, ngược lại hiếm có mà an ủi ta: “Yên Nhứ, ngươi là người tốt, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, bổn cung sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi.”
Ta giả vờ mừng rỡ tạ ơn, nhưng trong lòng lại không ngừng cười lạnh.
Hẳn là nàng ta phát hiện, ngoại trừ ta, hình như không có ai có thể giúp nàng ta che giấu mùi bị trên người mình rồi.
Nàng ta căn bản không hề biết, những ngày qua, ta cố tình lấy lòng Bạch ma ma, nào là tặng bao nhiêu cao dưỡng làm đẹp cho đối phương, mới khiến cho da dẻ bà ta xuất sắc đến vậy.
A tỷ nói không hề sai, nào có nữ nhân nào không yêu cái đẹp?
Chỉ cần ta học hành thành tài, không chỉ còn một miếng cơm ăn, còn có thể dùng hết tài năng mài thành vũ khí giết người sắc bén.
Nay, bà ta cũng trở thành người vật, từng chút từng chút bị dày vò tới chết.
Nhưng mà, vẫn chưa đủ.
Túi thơm đã truyền ra ngoài rồi, ta chỉ cần yên tâm chờ đợi, chờ đợi màn kịch đặc sắc nhất chào sân.