Báo Thù - Chương 3
5
Quả nhiên, chưa đến thời gian dùng bữa tối, Bùi Toàn đột nhiên trở về phủ.
Vẻ mặt nàng ta u ám, mu bàn tay nổi gân xanh, rõ ràng đang kìm nén cơn giận.
Mọi người thấy vậy, đều im như thóc.
Bởi vì trước kia nàng ta luôn đi Đại Tướng Quốc tự sau trưa, sáng hôm sau mới quay về.
Thị nữ dâng trà không hề chuẩn bị, thấy nàng ta đẩy cửa bước vào, mới lo lắng không yên đi pha trà rót nước.
Đợi đến khi nàng ấy cẩn thận đổ qua mấy lần nước, khi đưa chén trà vừa vặn đến tay, nét mặt Bùi Toàn đã đen đến cực độ.
“Đến loại hạ tiện như ngươi cũng dám thất lễ với bổn cung có đúng không?”
Thị nữ nhanh chóng quỳ xuống, liên tục dập đầu: “Nô tỳ không dám.”
Bùi Toàn hung hăng đập bàn một cái: “Một chén trà cũng để bổn cung đợi lâu như vậy, ngươi còn dám cãi lại?”
Bạch ma ma đã cuống quýt nâng tay nàng ta lên, thổi rồi lại thổi: “Điện hạ, cẩn thận tay của người, cớ gì lại vì loại người này mà giận chứ?”
Bùi Toàn cắn răng, căm hận nói: “Đều tại ả tiện nhân Vân tần kia!”
“Gì mà tự nhiên tim đập nhanh, không thể xa Thánh thượng. Bản cung thấy, là ả ta cố tình quấn lấy Thánh thượng!”
Bạch ma ma nhíu mày lại: “Điện hạ…”
“Bổn cung ở phủ của mình, nói hai câu cũng không được sao?”
Cơn giận của Bùi Toàn bốc lên, nàng ta đột nhiên đứng lên xách ấm trà trên bếp lò, dội nước trong ấm trà lên đầu thị nữ kia.
“Á—” Tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt.
Bùi Toàn ném ấm trà xuống, không hề để tâm nói: “Đừng nói là tùy tiện nói mấy câu, cho dù Vân tần kia có ở đây, bổn cung cũng có thể xé nát mặt ả ta.”
“Phì. Con hồ ly tinh này, bỏng hết cả mặt còn kêu la lớn tiếng như vậy, đây là muốn quyến rũ ai chứ?”
Nghe tiếng kêu thảm thiết, nàng ta không những không bớt giận, ngược lại còn lớn tiếng quát mắng.
“Đưa nó đến Hoạn các, mặc cho người bên đó xử ra sao thì xử.”
Bạch ma ma biết lúc này nàng ta đang trong cơn tức, cũng không dám khuyên can, chỉ cho người kéo thị nữ bị bỏng kia ra ngoài.
Ta với những thị nữ theo hầu khác đứng ở xa nhìn thấy cảnh này, đều hoảng sợ không nói lên lời.
“Hoạn các là nơi nào?” Ta nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi trang nương tên Tống nương tử bên cạnh.
Vẻ mặt bà ấy trắng bệch, mím không không chịu nói.
Nhưng Bùi Toàn đã phát hiện ra ta.
Trong mắt nàng ta là sự khó chịu độc ác chưa phai.
“Ngươi, thì thà thì thầm đang nói gì?”
6
Đột nhiên bị gọi tên, cả người ta run rẩy.
“Nô tỳ, nô tỳ đang nói xưa có Đông Thi bắt chước, nay có Vân tần giả bệnh.”
Ta cân đo câu từ, nhẹ giọng nói: “Nhưng đứng trước dung nhan xinh đẹp tuyệt đối của điện hạ, mặc cho Vân tần có tiếp tục giả vờ như thế nào, cũng không so được với tây tử phủng tâm* chân chính, khiến người ta rung động.”
*Tây tử phủng tâm:(Tây thi ôm ngực) ý chỉ dáng vẻ bệnh tật của mỹ nhân khi bị bệnh. Kim Dung bình luận tây tử phủng tâm là dáng vẻ đẹp nhất của nữ tử.
Lông mày Bùi Toàn dãn ra, nhấp một ngụm trà, nhưng đột nhiên tức giận ném cốc trà qua.
“Hỗn láo, ngươi dám nguyền rủa bổn cung cũng bị đau tim sao?”
Trên trán đau đớn nóng rát, nhưng ta lại không dám cử động.
“Nô tỳ không dám. Nô tỳ chỉ là cảm nhận như vậy mà thôi, nếu như điện hạ trang điểm theo lối Phủng Tâm, chắc chắn là hơn hẳn vị kia gấp trăm lần!”
“Trang điểm theo lối Phủng Tâm? Nghe lại có chút thú vị đấy.”
Bùi Toàn đứng lên, thêm phần hứng thú nhìn ta: “Ngươi vẽ thử cho bổn cung.”
Ta nhịn đau đớn, khom người tiến lên.
Không một lúc, liền vẽ lên một lớp trang điểm cho Bùi Toàn.
Bạch ma ma đem gương tới, chỉ thấy người trong gương khẽ nhíu đôi lông mày lá liễu, khóe mắt ửng đỏ, trên môi không chút màu sắc, nhưng không thấy tiều tụy.
Nhưng Bùi Toàn liếc một cái liền liên tục cười lạnh: “Trang điểm theo lối Phủng Tâm? Chẳng qua chỉ vậy.”
Nàng ta phất tay áo: “Nếu đã như vậy, giữ ngươi lại có tác dụng gì? Người đâu, kéo ra ngoài băm nát tay nàng ta.”
Ta lại không hề hoảng sợ, dập đầu nói: “Điện hạ, lớp trang điểm này còn thiếu một chút.”
Ta moi ra một hộp phấn hương: “Trời sinh nước da của điện hạ như ngọc ngà, vốn không cần thêm nhiều son phấn. Nhưng trang điểm theo lối Phủng Tâm Tâm nhất định phải khiến cho sắc mặt càng thêm mơn mởn mới đẹp.”
Nàng ta do dự nhìn chằm chằm hộp phấn hương của ta: “Thật sự?”
“Điện hạ thử một cái liền biết.”
Nàng ta cầm lấy cái hộp, mở ra xem thử, dùng móng tay lấy một ít phấn bôi lên mặt ta.
Đây là thông lệ khi muốn kiểm tra đồ vật.
Ta nhanh chóng thoa đều khuôn mặt có phấn hương, sau đó nâng mặt lên.
Chỉ là trong một nháy mắt, ta nhìn thấy sự kinh ngạc và vui mừng trong mắt nàng ta.
“Hộp phấn hương này nhìn cũng không tệ.”
Ta lê đầu gối lên trước: “Những cái khác nô tỳ không so được với những tỷ tỷ khác, nên lúc ở trong Trâm Hoa các đành phải tìm một con đường khác.”
“Loại phấn hương này tên là phấn Ngọc Dung, thêu hoa trên gấm là có hiệu quả nhất.”
“Vậy ngươi thoa lên cho bổn cung đi.” Trong giọng nói của nàng ta có chút gấp không chờ được.
“Vâng.” Ta cười nịnh hai tiếng, tỉ mỉ dùng lông ngỗng phủ phấn Ngọc Dung khắp mặt nàng ta.
Lần này, nàng ta lại soi gương, quả nhiên là ngạc nhiên vạn phần, cực kỳ hài lòng.
“Đi, Vân tần bệnh rồi, bổn cung cũng phải đi thăm, san sẻ một hai giúp thánh thượng!”
Nàng ta thay một bộ váy dài màu xanh nhạt, eo nhỏ siết lại, uyển chuyển không đến một nắm tay, lại phối thêm lớp trang điểm nhấn nhá khắc họa, quả thật là mềm yếu trong veo, người gặp người thương.
Lần này Bùi Toàn vào cung, trực tiếp đến rạng sáng ngày mốt mới về.
Khi được nàng ta gọi đến bên cạnh, vẻ mặt nàng ta thỏa mãn, trên người còn mùi Long Diên hương nồng đậm.
“Nếu ngày sau ngươi chế ra sản phẩm mới, chỉ được phép dâng cho bổn cung, hiểu rồi chứ?”
“Nô tì đã hiểu.”
A tỷ từng nói, ta có một đôi bàn tay khéo léo, càng tuyệt hơn là còn có một trái tim cao nhã thanh khiết.
Trang nương bên cạnh Bùi Toàn quá nhiều, sao ta lại cam lòng chỉ làm một người trong số đó!
Muốn báo được thù cho a tỷ, ta chẳng những phải tiếp cận, ta càng muốn trở thành người mà nàng ta xem trọng nhất nhất!
Mà hiện nay, cuối cùng ta cũng có tư cách để nàng ta vừa ý.