Bánh Hoa Cao - Chương 3
06
Tần Tiêu Tuyết bị biểu cảm của hắn làm tổn thương, nàng nhìn Lâm Tứ tựa hồ không tin nổi:
“Lâm ca ca, huynh lại vì một nô tỳ hèn hạ mà dùng ánh mắt ấy nhìn ta sao?”
Nàng gần như phát cuồng, đổ hết cơn phẫn nộ lên người ta:
“Huynh chưa từng nhìn ta như thế! Huynh nói rồi, ta mới là nữ nhân duy nhất huynh yêu tha thiết kiếp này, sao huynh có thể nhìn ta bằng ánh mắt ấy!”
Lời là nói cho Lâm Tứ, nhưng ánh mắt nàng lại dừng trên mặt ta.
Ánh mắt ấy, như đang nhìn một người đã chết.
Điều nàng cần là sự dịu dàng, là cưng chiều, là Lâm Tứ chỉ có một mình nàng trong tim.
Nay vì ta, ánh mắt Lâm Tứ lại lộ rõ vẻ trách cứ và thất vọng.
Tần Tiêu Tuyết điên cuồng, đâm thẳng con dao về phía ta.
Cuối cùng Lâm Tứ cũng bước qua ngưỡng cửa, lập tức khống chế thân hình đang phát rồ của nàng.
“Tuyết nhi, rốt cuộc muội làm càn cái gì thế?” Hắn nhìn nàng đầy khó tin: “Đây là trong phủ, mẫu thân vừa từ Giang Nam trở về! Muội không biết kiềm chế chút sao? Chẳng lẽ muội muốn bà chán ghét muội đến mức nào nữa?”
Lâm Tứ là người thông minh, đương nhiên nghe ra hàm ý cảnh cáo trong lời Lâm mẫu.
Bên kia hắn còn đang buồn phiền vì chuyện ấy, bên này Tần Tiêu Tuyết lại gây ra động tĩnh lớn thế.
Hiện tại, Lâm Tứ thật sự bực bội đến cực độ.
Tần Tiêu Tuyết không cam lòng, ngước nhìn hắn: “Di mẫu hiện giờ đang ở trong Phật đường, không đến canh khuya thì chẳng bước ra, bà sao nghe thấy được?”
“Chẳng lẽ không nghe thấy thì muội có thể làm bừa như vậy sao?”
Giữa hai người, lần đầu tiên bùng lên tranh cãi.
Lâm Tứ kinh ngạc trước cơn phẫn nộ của nàng hôm nay, tức đến sắc mặt xanh xám: “Rốt cuộc muội còn muốn gây ra bao nhiêu chuyện nữa, muội có hiểu ta khó xử đến mức nào không?!”
Tần Tiêu Tuyết sững sờ, rồi cười thảm.
“Ta gây chuyện? Ta khiến huynh khó xử ư?”
Nước mắt nàng từng giọt lớn tuôn rơi.
“Đúng thế, sự tồn tại của ta chính là nguồn cơn thị phi lớn nhất. Ta từ Lăng Nha đến tìm huynh, ấy là nỗi khó xử lớn nhất của huynh.”
“Nhưng ‘phiền phức’ lớn nhất ấy lại dám liều mạng kéo huynh ra khỏi vực nước sâu năm nào, sau đó ta sốt cao hơn một tháng trời, di chứng thành chứng ho kinh niên không thể chữa. Chỉ vì một câu ‘kiếp này chẳng rời xa nhau’ huynh nói, ta bèn cầu xin mẫu thân hủy bỏ hôn ước nhà viên ngoại, một lòng đợi huynh. Đến khi gia cảnh sa sút, con trai viên ngoại muốn cưới ta vào cửa, ta vẫn dứt khoát không làm phu nhân viên ngoại, lặn lội đèo cao vực sâu từ Lăng Nha đến đô thành, sống bên huynh nhiều năm mà chẳng có danh phận. Di mẫu không thích ta, không muốn thừa nhận ta. Thế nhưng mặc cho người đời chế giễu, ta vẫn muốn đứng chung với huynh.”
“Như vậy, đáng lẽ ta nên chết trong lần mắc bệnh hồi ấy, còn hơn suốt ngày mong ngóng huynh, cứ nghĩ mình đã tìm được mái nhà, hóa ra chỉ là hư không.”
Tần Tiêu Tuyết đau đớn, lấy chiếc đồng tâm kết đeo sát người, đặt vào tay Lâm Tứ.
Sau đó nàng che mặt chạy đi.
Lâm Tứ ngây ngốc nhìn sợi đồng tâm kết trong lòng bàn tay, không biết phải phản ứng làm sao.
Ta lặng im, để lộ tấm lưng đầm đìa máu tươi.
Đóa linh lan tựa hồ có sức hút mãnh liệt giữa đêm đen.
Lâm Tứ từng bước từng bước tiến lại chỗ ta.
Đúng lúc bên ngoài có tiếng kêu thất thanh: “Không xong rồi! Tần tiểu thư té xuống nước rồi!”
Bước chân Lâm Tứ khựng lại, tựa kẻ vừa bừng tỉnh sau cơn mộng, vội vã chạy ra ngoài.
07
Tối hôm ấy, Tần Tiêu Tuyết gây nên một trận ầm ĩ kinh người.
Cuối cùng buộc Lâm Tứ, kẻ vốn sợ nước, phải đích thân nhảy xuống cứu.
Dẫu thế, nàng vẫn chẳng chịu lên bờ.
Hai người giằng co trong nước rất lâu, sau cùng ôm nhau khóc ròng.
Trò khôi hài ấy mãi đến nửa đêm về sáng mới xem như chấm dứt.
Lâm phu nhân hay tin thì nổi cơn thịnh nộ, nhưng phen ngâm mình dưới nước này tựa hồ khơi dậy hồi ức của Lâm Tứ, hắn lại càng ôm chặt Tần Tiêu Tuyết hơn trước.
Hai người viện cớ ốm đau, suốt cả tháng không thấy bóng dáng, ngay cả việc thỉnh an hằng ngày cũng chẳng buồn đến.
Ta ở bên, lặng lẽ hầu Lâm phu nhân dùng hoa cao, cũng nghe bà than ngắn thở dài rằng nhà cửa lận đận.
Kể từ đó, ta hiếm khi gặp Lâm Tứ.
Nghe đồn hắn cũng chẳng màng tới thư phòng, ngày đêm canh bên giường bệnh của Tần Tiêu Tuyết.
Đến khi nàng khỏi hẳn, hắn lại dắt nàng lên trang trại ngoài thành chơi nửa tháng rồi mới quay về.
Tối ấy, ta đang mày mò một loại bánh mới.
Bên ngoài vang lên tiếng động khẽ, ta chẳng ngoảnh lại.
Nhưng âm thầm kéo trễ vạt áo trên vai, hạ xuống thêm một đoạn.
Đóa linh lan khéo léo lộ ra ngay lúc ấy.
Cánh cửa lớn được đẩy mở không chút tiếng động, ta giả vờ như không biết.
Đợi đến khi luồng gió lạnh lùa vào, khiến ta rùng mình, ta mới tỏ vẻ hoảng hốt ngoảnh đầu.
Lâm Tứ đã đứng nơi ngưỡng cửa từ bao giờ, không rõ hắn đã nhìn bao lâu rồi.
Ta kinh hãi kéo áo che lại, vội vã cúi đầu.
Hắn bước vào, thử gọi khẽ một tiếng: “Cô nương linh lan ở núi Chung Nam?”
Cuối cùng, hắn cũng nhớ ra rồi nhỉ.
08
Thực ra trước lúc cập kê, ta đã từng đến gần đô thành một lần.
Đó chỗ núi Chung Nam cách thành mấy chục dặm.
A nương muốn tìm một loại hương liệu để thêm vào hoa cao, mà thứ ấy chỉ nơi này mới có.
Trong lúc chạy nhảy trên núi, ta gặp được Lâm Tứ.
Khi ấy, Tần Tiêu Tuyết mới đến đô thành không lâu, nàng chưa học được cách kiềm chế, lòng chiếm hữu điên cuồng khiến Lâm Tứ ngộp thở.
Hắn không nỡ làm nàng tổn thương, bèn bỏ dở thời gian đọc sách mỗi ngày, cưỡi ngựa lên núi Chung Nam giải sầu.
Lúc ta gặp hắn, hắn đang ủ rũ xé nát một nhành linh lan, xé xong quăng phắt, rồi vói tay lấy miếng lương khô mang theo.
Ta giật mình, vội chạy đến ngăn lại.
“Linh lan có độc trong nhựa, ngươi chưa rửa tay mà dám cho vào miệng sao?”
Hắn giật nảy mình, lẳng lặng nghe ta giải thích.
Sau cùng, hắn nghiêm trang tạ ơn.
“Không ngờ loài hoa trông trắng muốt tinh khiết lại có độc.”
Ta đưa hắn về căn chòi tranh tạm bợ mà A nương dựng, cho hắn rửa tay, rồi cho hắn nếm hoa cao.
Ta và A nương ở trên núi chừng nửa tháng, ngày nào Lâm Tứ cũng lên.
Lần nào ta cũng đưa hắn bánh hoa cao còn nóng hổi, kể cho hắn nghe những bất tiện của hương liệu trong núi, nào là cành cây làm rách áo ta, để lộ đóa linh lan mà ta nghịch ngợm bảo A nương vẽ lên lưng bằng phấn son.
Lâm Tứ chỉ lặng lẽ cảm thán: “Thì ra trên đời vẫn còn nữ tử chẳng phải tự thương hại mình, không suốt ngày kêu than.”
Hắn đang mải ngây người, vô tình trượt chân lăn xuống sườn núi.
Ta hoảng hốt nhoài tới giữ hắn, khiến đóa hoa sau lưng ta bị trầy xước, máu tươi tuôn ướt đẫm.
Sau đó, A nương nhớ thương tiểu muội ở nhà giao cho láng giềng trông hộ, lại sợ ta bị thương nữa, nên mang ta quay về.
Lâm Tứ kiên trì kiếm tìm suốt một tháng, chẳng lần nào gặp lại ta, liền bỏ cuộc.
Những tháng ngày cao hứng ấy trong trí nhớ của hắn, đêm nay được gọi về.
Ta khẽ ngước mắt, chầm chậm gật đầu.
Lâm Tứ đóng cửa, dập tắt ngọn nến đỏ.
Ánh trăng soi qua cửa sổ, sáng lên đóa linh lan sau lưng ta.
Lâm Tứ gần như si mê, cúi xuống hôn thành kính lên bông hoa ấy.
Liễu cô nương không hề nói dối ta.
Thứ của nàng, chỉ cần nam nhân có chút rung động, họ sẽ chẳng tài nào tự kiềm chế.
Tờ mờ sáng, Lâm Tứ nhìn tấm ga giường vương vết đỏ, muốn ôm ta vào lòng.
Ta khẽ đẩy ra, tự mình mặc lại y phục.
“Tần tiểu thư còn chờ thiếu gia, thiếu gia mau tới đó đi.”
“Nô tỳ phải chuẩn bị hoa cao cho phu nhân.”
09
Lâm Tứ quăng tay áo bỏ đi, từ đấy không còn xuất hiện một mình trước mặt ta nữa.
Trong tầm mắt ta, chỉ có hắn với Tần Tiêu Tuyết quấn quýt không rời.
Hình như hắn đối xử với Tần Tiêu Tuyết còn ân cần hơn trước.
Dần dà, Tần Tiêu Tuyết cũng quên mất việc ngày xưa, không cố gây chuyện với ta, nhưng lại không ngừng giở mấy trò lặt vặt trước mặt ta.
Cho đến đêm Lâm phu nhân rời phủ lên chùa cầu phúc, có một gã mã phu lén lút mò vào phòng ta.
“Tiểu mỹ nhân ơi, cô nương nhà này thưởng ngươi cho ta rồi.”
“Ngày mai ta sẽ dẫn ngươi về quê cưới hỏi, chúng ta sinh mười đứa tám đứa nhé!”
“Hôm nay, nam nhân của ngươi phải cho ngươi nếm mùi hoan lạc đích thực…”
Gã nhe hàm răng vàng ố, hôi tanh khó ngửi, rồi chồm tới.
Ta gắng sức phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn không địch nổi sức nam nhân.
Đến khi áo quần bị xé toạc, ta đành đau đớn nhắm mắt, thầm đếm nhịp trong lòng.
Quả nhiên, cánh cửa lớn bị đá văng.
Chờ ta mở mắt, gã mã phu đã hấp hối.
Gương mặt Lâm Tứ vấy máu, tựa ác quỷ vừa bò lên từ địa ngục.
Hắn là kẻ đọc sách, trước nay chưa từng tàn bạo đến vậy.
Hơi thở hắn phì phò, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào ta: “Tại sao lại cự tuyệt ta? Nếu nàng đi theo ta, ai dám ức hiếp nàng?”
Ta với lấy con dao sắc, dí vào cổ:
“Thuở xưa duyên gặp gỡ giữa ta và thiếu gia, cũng chỉ là một lần ngẫu nhiên. Dẫu rằng ấy là quãng thời gian phóng túng nhất của đôi ta, nhưng rốt cuộc cũng chẳng quay lại được nữa.”
“Cái đêm ấy với ta, chỉ là một sai lầm của cảm xúc bất chợt. Người thiếu gia hằng tâm niệm là Tần tiểu thư, ngăn cản hạnh phúc người khác, dù ta địa vị thấp hèn, cũng chẳng muốn làm.”
“Nếu ai ai cũng chèn ép ta, vậy hẹn kiếp sau gặp lại.”
Lâm Tứ hoảng hốt trông thấy ta ấn mũi dao vào cổ, cuối cùng mới sực nhớ chạy đến ngăn cản:
“Vũ Nguyệt, rốt cuộc nàng muốn làm gì?!”
10
Ta như chìm vào cơn mộng dài.
Trong mơ có A nương, có cả tiểu muội.
Ta và tiểu muội, như thuở trước, ngồi xổm cạnh lồng hấp đang bốc khói nghi ngút, háo hức ngước nhìn A nương.
A nương vừa mắng hai đứa ham ăn, vừa cười khúc khích chìa cho mỗi đứa hai miếng bánh còn nóng hổi.
“A nương! Tiểu muội!”
Ta hét lớn, giật mình tỉnh dậy, bắt gặp ánh mắt dò xét của Lâm phu nhân.
Ta biết mình lỡ lời, bèn cụp mắt xuống, lặng lẽ cúi đầu.
Hồi lâu, Lâm phu nhân mới cất giọng.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
11
“Ngươi bảo, Hoán nương là mẫu thân ngươi? Còn cô bé trắng trẻo ngây ngô, tuy hơi ngốc nghếch nhưng biết lễ nghĩa, từng rót cho ta một tách trà hoa… chính là tiểu muội của ngươi ư?”
“Hai người… đều chết trong tay Tần Tiêu Tuyết?”
Ta cố tình lược bỏ vai trò của Lâm Tứ, chỉ kể nỗi bi kịch của A nương và tiểu muội.
Trước đây, ta từng theo tiên sinh tư thục đi du học một tháng, không ở nhà. Khi ta về, A nương bảo chúng ta đã gặp một quý nhân.
Quý nhân ấy chính là Lâm phu nhân.
Bà cùng người hầu tản bộ ở miền quê, chẳng may lạc nhau. A nương cưu mang bà trở về trấn.
Bà ở quầy bánh của chúng ta chờ người đến đón.
A nương trao bà một miếng hoa cao, tiểu muội dâng bà một chén trà hoa.
Bà vốn hảo ngọt, nên suốt một tháng sau đều đến ăn, coi như có đôi chút thân tình với A nương.
Ngày bà đi, để lại một túi bạc.
Cũng nhờ túi bạc này, chúng ta mới thuê được một gian hàng nho nhỏ.
Bởi thế, khi Lâm phu nhân nếm bánh của ta, bà mới nói rằng mang hương vị của cố nhân.
“Đúng thế.” Ta quỳ xuống trước mặt Lâm phu nhân, dập đầu thật mạnh: “Nhưng A nương, tiểu muội chết thảm dưới tay Tần Tiêu Tuyết, mối thù máu này sao có thể quên? Phu nhân chẳng phải sớm đã chán ghét ả rồi sao? Xin phu nhân, giúp ta!”
Lâm phu nhân im lặng rất lâu, rồi đỡ ta đứng lên.
Bà muốn dành cho Lâm Tứ một con đường không chướng ngại, mà ta cũng cần bảo toàn chính mình.
Theo một ý nghĩa nào đó, hai chúng ta là đồng minh có thể bắt tay nhau.
Ngay hôm ấy, Lâm phu nhân chấp thuận lời thỉnh cầu cưới ta của Lâm Tứ.
Hắn quỳ ba ngày ba đêm, hơi ngẩn ngơ nhìn thân mẫu: “Thật ư? Mẫu thân, người thật lòng đồng ý để Nguyệt nhi…”
Dù chỉ là một thiếp thất.
Nhưng cũng đủ khiến Tần Tiêu Tuyết phát điên.
Nghe tin, nàng tức giận đập phá sạch mọi thứ trong phòng.
Nàng lao tới tìm Lâm Tứ khóc lóc, lúc hắn ánh lên nét bất nhẫn, ta bèn lặng lẽ để lộ cần cổ trắng nõn, cúi đầu giúp hắn nghiền mực.
Nơi ấy, còn vết sẹo dữ dội đập vào mắt.
Thế là Lâm Tứ dằn lòng, bỏ mặc tiếng khóc thút thít ngoài kia.
Ta ân cần khép cửa sổ: “Chỉ chừng ba tháng nữa là đến khoa cử, chàng chớ nên bận lòng chuyện khác, chỉ cần học hành cho tốt.”
Lâm Tứ vẫn áy náy, mời Tần Tiêu Tuyết cùng ăn.
Nàng khóc lóc tỉ tê, cuối cùng lật nhào cả bàn ăn.
Lâm Tứ day trán, bỏ về thư phòng, ta khoác áo ra bếp hấp một mẻ hoa cao mang đến cho hắn.
“Ăn chút đồ ngọt tâm trạng sẽ vui hơn. Bộ dạng thế này, đâu học hành nổi.”
Mấy lần như vậy, Lâm Tứ cũng chẳng còn đến chỗ Tần Tiêu Tuyết.
Cho đến khi biết chẳng cứu vãn được, nàng bèn bỏ một thứ dược vào món ta ăn.