Bạn Trai Muốn Đi Chăm Sóc Người Yêu Cũ - Chương 3
“Anh đã bảo em đừng nóng nảy nghỉ việc, giờ chưa bao lâu mà em đã phải bán nhà rồi. Hay là em dẫn đội nhóm quay lại công ty anh đi, anh sẽ tăng lương thêm một nghìn tệ cho em.”
Hóa ra anh ta vẫn chưa biết tôi đã chuyển sang Ôn Thị.
Nghe vậy, Lục Thanh Thanh vội chen vào:
“Nhưng mà… Diệu Minh, không phải anh vừa tuyển một giám đốc từ tập đoàn công nghệ lớn về sao? Nếu cô Dung quay lại, có lẽ không còn vị trí thích hợp nữa.”
Giọng điệu cô ta tuy nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sự căng thẳng khó nhận ra, rõ ràng là sợ tôi quay lại.
Chu Diệu Minh “ồ” một tiếng, rồi như bừng tỉnh:
“Cũng đúng, nếu em quay lại, có lẽ phải bắt đầu từ vị trí thấp hơn một chút. Nhưng em yên tâm, chỉ cần làm việc chăm chỉ, chẳng mấy chốc sẽ lấy lại mức lương cũ thôi.”
Tôi lười phản ứng, chỉ tập trung thảo luận chuyện bán nhà với nhân viên môi giới.
Thấy tôi chẳng thèm đoái hoài, Chu Diệu Minh nhíu mày:
“Dung Mẫn, em vẫn kiêu ngạo như trước. Nhưng bây giờ em đâu còn như trước nữa…”
Tôi không chịu nổi nữa, cắt ngang lời anh ta:
“Tôi là muốn đổi sang nhà lớn hơn, chứ không phải túng quẫn phải bán nhà, cảm ơn.”
“Còn nữa, công ty hiện tại của tôi rất tốt, chế độ phúc lợi còn hơn hẳn chỗ anh, và cũng chuyên nghiệp hơn nhiều.”
Chu Diệu Minh hiển nhiên không tin:
“Anh hiểu mà, em khó chấp nhận được sự chênh lệch giữa hai môi trường làm việc, nhưng mà—”
Tôi chán nản liếc nhìn nhân viên môi giới, đối phương lập tức hiểu ý, nhanh chóng đứng ra chắn trước mặt tôi:
“Xin lỗi hai vị, chúng tôi đang có việc cần bàn bạc với cô Dung.”
Cùng lúc đó, nhân viên phụ trách tiếp Chu Diệu Minh và Lục Thanh Thanh cũng tiến lên:
“Tôi vừa tìm được một căn hộ cho thuê giá rẻ, hai vị xem có phù hợp không nhé?”
Ồ, thì ra họ đến đây thuê nhà, tôi cứ tưởng đến mua nhà cơ đấy.
Nhìn thái độ vênh váo của hai người kia, ai mà ngờ họ chỉ đang tìm nhà thuê giá rẻ?
Chu Diệu Minh lập tức chữa cháy:
“Nhà cũ của anh đang sửa chữa, nên định thuê tạm một căn để ở trong thời gian chờ hoàn tất.”
Lục Thanh Thanh khoác tay anh ta, giọng đầy ý tứ khoe khoang:
“Thực ra, tôi và Diệu Minh đã quay lại với nhau rồi. Mà nói mới nhớ, chuyện này cũng nhờ cô Dung cả đấy. Cô sẽ chúc phúc cho chúng tôi chứ?”
Diễn sâu đến mức này, không chỉ tôi mà cả những người có mặt ở đây đều mang vẻ mặt ‘khó mà nói thành lời’.
Tôi nhướng mày, nhếch môi cười nhạt:
“Ừ ừ, chúc phúc nhé.”
Khóa luôn, đóng nắp, niêm phong lại.
Hai người kia nhất thời cứng họng.
Tôi tranh thủ cơ hội, cùng nhân viên môi giới vào một văn phòng khác để tiếp tục bàn bạc về việc bán nhà.
08.
Sau đó, một khoảng thời gian dài tôi không còn gặp lại Chu Diệu Minh và Lục Thanh Thanh.
Dù gì thì công ty của tôi và họ chênh lệch quá lớn, môi trường làm ăn cũng chẳng mấy khi chồng chéo lên nhau.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe vài tin đồn từ đồng nghiệp của mình – họ nghe lại từ những người quen cũ còn làm trong công ty cũ.
Từ khi tôi dẫn đội nhóm rời đi, công ty của Chu Diệu Minh ngày càng lao dốc.
Anh ta cuống cuồng tìm cách cứu vãn, thế là tuyển một nhân viên từ tập đoàn lớn về, kiểu người cuồng công việc.
Nhưng vấn đề là… tay này năng lực cũng chỉ bình thường, chỉ giỏi bới móc quy định và siết chặt kỷ luật.
Một số vị trí vốn dĩ chỉ cần làm tốt phần việc của mình, không cần đến sớm hay tăng ca muộn.
Thế mà người này lại đặt ra quy định: ai đi trễ hoặc về sớm đều bị trừ lương.
Thế là nhóm nhân viên vốn có năng lực nhưng không muốn chịu khổ cũng lần lượt nghỉ việc.
Bây giờ, công ty của Chu Diệu Minh thậm chí còn chậm trả lương.
Tin tức mới nhất là công ty đã cắt giảm một lượng lớn nhân sự và chuẩn bị dọn văn phòng.
Dĩ nhiên, từ ba tầng giờ chỉ còn một tầng, lại còn chuyển đến một tòa nhà cũ hơn cả lúc mới thành lập.
Đúng là thế sự vô thường.
Trong thời gian này, Chu Diệu Minh thỉnh thoảng vẫn đổi số điện thoại để nhắn tin cho tôi, toàn là những câu “hoài niệm chuyện cũ”.
Nhưng lần nào tôi cũng chặn ngay.
Có lẽ lâu dần, hắn ta cũng hết tiền để mua SIM mới, nên cuối cùng cũng chịu yên.
Nhưng giấy không gói được lửa.
Hơn nữa, chuyện tôi làm việc ở Ôn Thị cũng không phải bí mật gì.
Vậy nên, sớm muộn gì Chu Diệu Minh và Lục Thanh Thanh cũng biết được sự thật.
09.
Tôi gặp lại Chu Diệu Minh ở hầm để xe của Ôn Thị.
Lúc đó, tôi vừa tan làm, đang định đi lấy xe thì đột nhiên có người từ trong góc lao ra, túm chặt lấy tay tôi.
Bị dọa giật mình, tôi lập tức dẫm mạnh gót giày cao gót xuống.
“Á—!”
Người kia hét lên thảm thiết, buông tay ra ngay lập tức.
Tôi vừa định quay sang quát mắng thì nhìn rõ gương mặt của người đó—
Là Chu Diệu Minh.
Lửa giận trong tôi bùng lên ngay lập tức:
“Anh phát điên cái gì vậy?!”
Nhưng Chu Diệu Minh lại nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy căm phẫn:
“Cô dám nhảy việc sang Ôn Thị?!”
Tôi cảm thấy buồn cười:
“Tôi nghỉ việc rồi, đi đâu làm liên quan gì đến anh? Hơn nữa, người bình thường ai chẳng muốn phát triển sự nghiệp, có cơ hội vào Ôn Thị, ai lại chọn ở lại công ty nát bét của anh?”
“Cô có biết… có biết…”
Anh ta nghiến răng, vẻ mặt méo mó đầy uất ức.
Nhìn gương mặt vặn vẹo của anh ta, tôi không khỏi cảm thấy bất an.
Vừa siết chặt chìa khóa xe trong túi, tôi vừa quan sát tình hình xung quanh.
May mà đúng lúc này, bảo vệ nghe thấy tiếng động nên chạy tới.
Nhưng khiến tôi bất ngờ hơn cả—
Người cùng đến với họ, còn có Ôn Thiên Dương.
Chưa kịp để ai lên tiếng, Chu Diệu Minh vừa nhìn thấy Ôn Thiên Dương đã lập tức phát điên:
“Là anh cố ý! Anh biết rõ tầm quan trọng của Dung Mẫn đối với công ty tôi, vậy mà còn cố tình cướp cả cô ấy và đội nhóm của cô ấy!”
Ồ? Hai người này quen nhau à?
Tôi bất giác nhướng mày.
Ôn Thiên Dương lười nhác liếc nhìn Chu Diệu Minh một cái, giọng điệu nhàn nhạt:
“Nếu anh có bản lĩnh, thì cứ thử lôi Tổng giám đốc Dung về lại công ty của anh đi.”
Chu Diệu Minh lập tức bị kích động:
“Anh cũng chỉ dựa vào Ôn Thị thôi, có gì mà ghê gớm? Đừng quên, Ôn Thị cũng không phải của một mình anh! Tôi cũng có phần!”
??
Bảo vệ nghe xong mà vẻ mặt tràn đầy khinh thường.
Còn tôi thì… bị sốc đến mức không kịp phản ứng.
Chẳng lẽ tôi vô tình chạm vào một bí mật động trời của hào môn?
Khoan đã—
Bây giờ nhìn kỹ lại, đường nét khuôn mặt của Chu Diệu Minh và Ôn Thiên Dương… hình như có chút giống nhau?
Tôi đột nhiên bừng tỉnh.
Nhưng rõ ràng, Ôn Thiên Dương từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, phong thái và khí chất hoàn toàn hơn hẳn Chu Diệu Minh.
Ôn Thiên Dương thong thả nói:
“Nhân viên của Ôn Thị có thể tự do đến và đi. Nếu anh có thể đưa ra điều kiện tốt hơn, tôi cũng không ngăn cản Tổng giám đốc Dung tìm kiếm cơ hội phát triển tốt hơn.”
Tôi cảm giác trong câu nói này có chút khiêu khích.
Chu Diệu Minh quay ngoắt sang tôi, tức giận hét lên:
“Dung Mẫn, cô nghe thấy chưa?! Đối với hắn ta, cô chẳng là gì cả!”
Tôi không hiểu nổi cái logic này:
“Anh đang nói linh tinh cái gì thế?”
“Chuyện đôi bên lựa chọn nhau trong môi trường làm việc chẳng phải là điều hết sức bình thường sao?”
Nhưng Chu Diệu Minh vẫn muốn tiếp tục phát điên, chỉ là lần này đã có thêm nhiều bảo vệ tới, họ lập tức khống chế anh ta lại.
Bảo vệ hỏi có cần báo cảnh sát không, Ôn Thiên Dương quay sang hỏi ý kiến tôi.
Nói thật, tôi chỉ mong anh ta đừng bao giờ quấy rầy tôi nữa.
Nhưng dù có báo cảnh sát, cùng lắm chỉ bị cảnh cáo hoặc phê bình giáo dục.
Tôi nhịn cơn chán ghét, chỉ yêu cầu tăng cường an ninh cho công ty trong tương lai, rồi xua tay:
“Thôi khỏi, báo cảnh sát làm gì.”
Chu Diệu Minh cũng dần bình tĩnh lại, trước khi rời đi, hắn ta oán hận trừng mắt nhìn Ôn Thiên Dương, nghiến răng nói:
“Tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mẹ tôi, lấy lại những gì thuộc về mình!”
Nói xong, hắn ta quay người bỏ đi.
Sau khi bảo vệ rời đi, bãi đỗ xe chỉ còn lại tôi và Ôn Thiên Dương.
Tôi khẽ gật đầu với Ôn Thiên Dương:
“Vậy tôi đi trước đây, Tiểu Ôn Tổng.”
Anh ta chậm rãi hỏi:
“Tổng giám đốc Dung không tò mò về cuộc nói chuyện vừa rồi sao?”
… Không tò mò, cảm ơn.
Tôi chân thành đáp:
“Người làm công ăn lương chỉ muốn làm tốt công việc và kiếm được nhiều tiền hơn.”
Vậy nên, tại sao Ôn Thiên Dương lại xuất hiện ngay sau khi Chu Diệu Minh lén vào bãi đỗ xe, tôi cũng không muốn tìm hiểu sâu làm gì.
Có điều, việc tôi có mặt ở đây chắc hẳn là ngoài dự tính của anh ta.
Ôn Thiên Dương khẽ cười:
“Vậy thì tốt. Tôi chỉ sợ cô bị ảnh hưởng bởi những lời vừa rồi. Tôi mời cô về Ôn Thị thật sự vì năng lực của cô.”
Điều này thì đúng.
Những tháng qua làm việc ở Ôn Thị đã chứng minh rằng, dù anh ta có mục đích gì khác hay không, ít nhất anh ta thật sự nhìn trúng năng lực của tôi.
Tôi mỉm cười:
“Chuyện đó thì tôi cảm nhận được rất rõ.”
10.
Có vẻ như Chu Diệu Minh bị Ôn Thiên Dương kích thích quá mạnh, nên ngày càng điên cuồng, bất chấp mọi thứ để cướp lấy khách hàng của Ôn Thị.
Nếu là thời kỳ công ty anh ta phát triển tốt nhất, có lẽ vẫn còn chút khả năng cạnh tranh.
Nhưng điều kiện là khách hàng phải chỉ quan tâm đến giá cả, còn Ôn Thị lại không quá coi trọng những dự án đó.
Còn bây giờ?
Chỉ có thể nói là tự làm tự chịu, không thể sống nổi.
Dưới sự tự hủy hoại tăng tốc của chính mình, công ty của Chu Diệu Minh chính thức phá sản ngay trước thềm tiệc thường niên của Ôn Thị.
Điều tôi không ngờ là, Lục Thanh Thanh vẫn ở bên anh ta không rời nửa bước.
Cũng tốt, xem ra bọn họ thật sự là “chân ái”.
Nếu cả hai cứ thế mà sống tiếp, thực ra cũng không tệ.
Nhưng…
Lúc công ty chưa phá sản, Chu Diệu Minh đã phát điên như vậy rồi.