Bạn Trai Lấy Tôi Thế Thân, Tôi Quay Sang Và Kết Hôn Với Chú Giám Đốc Điều Hành Của Anh Ta - Chương 4
“Nó từng dây dưa với cháu con, còn tới nhà xin cưới với Phó Hằng đấy! Nó là kẻ lừa đảo!”
“Cô gái, sao mặt mũi dày thế? Đã lừa tình cảm của Phó Hằng rồi, giờ còn dám lừa luôn Huyền Dạ?”
Cha Phó Hằng cũng tức đến run người, cầm luôn chén trà định đập vào đầu tôi: “Chính mày khiến con tao hồn vía lên mây hả? Để xem tao có đập chết con hồ ly tinh như mày không!”
Tôi khoanh tay, đứng yên bất động.
Cái chén trong tay ông ta chưa kịp giáng xuống thì một tiếng quát vang lên từ trên đầu tôi: “Đủ rồi!”
Phó Huyền Dạ nổi giận.
Bố mẹ Phó Hằng lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, không dám hé răng thêm lời nào.
Lúc này, Phó Hằng từ ngoài vội vàng bước vào, phía sau còn có Tống Dao đang đuổi theo ráo riết.
“Phó Hằng, sao anh lại lạnh nhạt với em như thế? Anh bị làm sao vậy? Nói đi!”
Mặt hắn sầm lại, nhưng khi ánh mắt chạm phải tôi, mắt hắn lập tức sáng lên: “Vi Vi?”
“Gọi tôi là ‘thím dâu’.” Tôi thản nhiên chỉnh lại.
“Cái thằng này, không biết trên biết dưới, chắc chỉ giỏi đi lừa gái mà quên mất lễ nghĩa là gì rồi?”
Phó Huyền Dạ phía sau tôi bật cười thành tiếng.
Phó Hằng đứng nhìn tôi, ấp úng mãi vẫn không nói ra nổi chữ “thím dâu”.
Tống Dao cũng chạy vào, thấy tôi liền sững người.
Sau đó, mặt cô ta lập tức sa sầm, giận dữ chỉ thẳng vào tôi: “Mặt mũi nào mà cô còn dám bước vào nhà Phó Hằng hả!”
Phó Huyền Dạ lập tức bước lên, chắn giữa tôi và Phó Hằng, rồi nhìn thẳng qua vai hắn, giọng lạnh lùng hỏi Tống Dao: “Câu đó, có lẽ nên để tôi hỏi cô mới đúng.”
9
Sắc mặt Tống Dao lúc đỏ lúc trắng, ban đầu sợ hãi lùi hai bước, nhưng sau đó lại mạnh dạn bước lên, đối diện với Phó Huyền Dạ.
“Tổng giám đốc Phó, người phụ nữ trước mặt anh đây từng yêu Phó Hằng suốt ba năm!”
“Cô ta đâu thật lòng muốn gả cho anh, cô ta chỉ vì muốn trả thù Phó Hằng mà thôi!”
Phó Hằng đột nhiên mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: “Vi Vi, có thật không?”
Nhưng Phó Huyền Dạ đã lên tiếng trước tôi: “Mấy lời cô vừa nói, tôi đều biết cả.”
Phó Hằng sững người, mặt lập tức biến sắc: “Cái gì? Chú nhỏ đã biết từ trước?”
Ánh mắt hắn từ không tin biến thành tức giận: “Chú có biết mình đang là kẻ chen vào không? Cháu với Hứa Vi còn chưa chia tay, chú đã cưới cô ấy!”
Phó Huyền Dạ chậm rãi choàng tay ôm vai tôi, nhìn tôi đầy trìu mến: “Cô ấy từng ra sao, tôi không bận tâm. Giờ thì, cô ấy là vợ của tôi, không ai được phép tùy tiện phán xét.”
Tôi gật đầu phụ họa: “Huống hồ, ngay khi anh quen Tống Dao, anh đã mặc nhiên thừa nhận chúng ta chấm dứt rồi, đúng không?”
Ánh mắt Phó Huyền Dạ lúc này chuyển sang sắc lạnh, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Dao, giọng lạnh băng: “Cô muốn Hứa Vi nói thật lòng mình thì cô ấy đã nói rồi. Vậy đến lượt cô, có gì chưa nói ra không?”
Mặt Tống Dao đỏ bừng rồi trắng bệch, liên tục xoắn tay, rõ ràng đang lúng túng không biết làm sao.
“…Tôi không làm gì cả.”
“Lúc cô còn đang quen Phó Hằng, có phải đã cố tình chuốc say hắn, rồi lén lút vào phòng tôi?”
Cái gì?!
Thì ra đây mới là lý do Phó Huyền Dạ quyết đẩy Tống Dao ra nước ngoài?!
Tôi kinh ngạc há hốc miệng, quay đầu nhìn gương mặt khiến không ít phụ nữ si mê của Phó Huyền Dạ.
Hôm đó anh chỉ nói qua loa mơ hồ, thì ra hôm nay, trong cuộc đối chất bất ngờ này, sự thật mới thật sự được hé lộ.
Tôi nhìn Phó Hằng đang đờ đẫn đứng một bên như mất hồn, não như ngừng hoạt động.
Tống Dao ôm mặt, nước mắt giàn giụa, lắc đầu: “Không phải đâu! Phó Hằng, em không làm vậy!”
“Rõ ràng là chú anh quyến rũ em trước! Anh ta nói em giống người con gái anh ta không bao giờ có được!”
Phó Huyền Dạ nở nụ cười lạnh lẽo đầy nguy hiểm, chẳng hề bị chấn động bởi cú phản đòn của Tống Dao.
Bởi vì với sự cẩn trọng của anh, đã dám đứng ra nói chuyện này trước mặt tôi, thì chắc chắn giữa hai người đó chưa từng xảy ra gì.
Anh còn đang nắm bằng chứng Tống Dao tự ý lẻn vào phòng anh.
Nhưng tôi lại nhạy bén bắt được câu nói cuối cùng của Tống Dao: “Người con gái không thể có được”…
Còn giống Tống Dao?
Không phải là tôi sao?
Cuối cùng thì, quanh đi quẩn lại, cô ta cũng chỉ là người thay thế tôi!
Tôi lập tức bật cười, chỉ vào cô ta: “Tôi đã nói rồi mà, cô có gương mặt giống tôi, là phúc phận của cô đấy.”
Bố mẹ Phó Hằng thì buồn bã trách móc con trai: “Con ơi, sao lại cứ dây dưa với loại con gái thế này?”
“Chú con đã giúp con rồi, phải biết cảm ơn chứ!”
Phó Hằng như phát điên, gào lên: “Cảm ơn?”
“Ha ha ha… Hắn cướp người phụ nữ của tôi! Cướp luôn quyền thừa kế nhà họ Phó!”
“Hắn hủy hoại tất cả mọi thứ của tôi!”
“Giờ hắn không cho tôi làm gì, tôi càng muốn làm! Hắn càng cấm, tôi càng phá!”
“Phó Huyền Dạ! Sẽ có một ngày tôi khiến anh phải quỳ xuống xin lỗi tôi!”
Nói xong, hắn bất ngờ bước tới chỗ Tống Dao đang trốn ở góc tường, quỳ một gối xuống, rút ra một chiếc nhẫn từ túi áo.
“Tống Dao, lấy anh nhé?”
Tống Dao vừa lau nước mắt, vừa giống như đang cố chọc tức bọn tôi, lập tức gật đầu: “Em đồng ý!”
Phó Huyền Dạ nhìn cảnh đó, chỉ khẽ thở dài một hơi.
Anh để lại một câu: “Phó Hằng, rồi cậu sẽ hối hận.”
Rồi anh nắm tay tôi, rời khỏi nhà họ Phó.
Bố mẹ Phó Hằng muốn lên tiếng nhưng không dám, cuối cùng chỉ lặng lẽ khép lại cánh cửa.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh: “Anh định làm gì tiếp theo?”
Anh cười bất đắc dĩ: “Còn làm gì được nữa? Tôn trọng, chúc phúc thôi.”
“Dù sao Phó Hằng cũng lớn lên cùng anh. Trước đây cậu ấy gây ra chuyện gì, anh đều đứng ra gánh. Nhưng giờ… cậu ấy nên học cách tự chịu trách nhiệm rồi.”
Tôi mím môi, rúc vào lòng anh.
Thế giới này đúng là trớ trêu thật.
Chưa đầy một tuần sau, trên báo tài chính đã đưa tin: Tập đoàn Phó thị phân chia quyền lực.
Bố mẹ Phó Hằng chủ động rút hết cổ phần khỏi Phó thị, chuyển sang đầu tư vào Tống thị – hai nhà sắp liên hôn.
Việc này ảnh hưởng rất lớn đến quyền điều hành của Phó Huyền Dạ trong Phó thị.
Nhưng anh chẳng mảy may dao động, ngày nào cũng bận rộn công việc rồi lại quấn quýt bên tôi.
Vài hôm sau, trên mạng bất ngờ xuất hiện loạt tin hot liên quan đến tôi và Phó Huyền Dạ…
10
【Tiểu hồ ly Hứa Vi và mối tình rối ren giữa hai chú cháu nhà họ Phó】
【Phó Huyền Dạ cướp người yêu của cháu ruột – không xứng làm đàn ông】
【Công chúa nhà họ Tống kết hôn với Phó Hằng – ký sự đám cưới thế kỷ】
Chỉ cần nhắm mắt tôi cũng đoán được, mấy hot search này chắc chắn do Tống Dao bỏ tiền mua lên.
Cô ta dùng đủ số điện thoại gọi đến khoe khoang với tôi biết bao nhiêu lần nào là cô ta và Phó Hằng mặn nồng thế nào, hắn yêu cô ta ra sao… đến khi tôi đổi số thì cô ta mới chịu ngừng.
Thanh giả tự thanh, tôi chẳng buồn giải thích, vẫn cùng Phó Huyền Dạ tay trong tay đi dạo phố, tận hưởng khoảng thời gian riêng tư của hai đứa.
Ai ngờ Tống Dao lại như người điên xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Cô ta hoàn toàn không còn chút dáng vẻ nào của thiên kim nhà giàu nữa.
“Hứa Vi! Tất cả là tại cô! Bây giờ Phó Hằng đã chia tay với tôi rồi, cô hài lòng chưa?!”
“Cô vốn chỉ là người thay thế của tôi, tại sao không có chút tự giác nào hết? Sao không chịu nhường Phó Hằng cho tôi?!”
Tôi ngạc nhiên thật sự, bật lại không chút nể nang: “Là do cô tự mình gieo nghiệt, Phó Hằng mới không cần cô nữa, cô tìm tôi là có ý gì?”
“Hơn nữa, may mà tôi và cô chỉ giống nhau vài phần. Với cái đời tư lộn xộn như cô, nếu tôi mà giống y cô thật, chắc tôi đã nhảy sông tự tử từ lâu rồi.”
Tôi vừa dứt lời, Tống Dao bị đâm trúng chỗ đau, lập tức giơ tay định tát tôi.
Nhưng Phó Huyền Dạ vẫn bình thản, một tay giữ chặt cổ tay cô ta, khiến bàn tay giơ lên cứ lơ lửng giữa không trung, không thể hạ xuống.
Tôi nhân cơ hội, tát lại cô ta mấy cái rõ mạnh, máu mũi cô ta chảy cả hai bên.
Phó Huyền Dạ lạnh lùng phán: “Vợ tôi thấy vui là được, cô nên biết điều mà biến đi.”
“Nếu tôi đã từng đẩy cô ra nước ngoài một lần, thì hoàn toàn có thể làm thêm lần nữa.”
Tống Dao ôm lấy gương mặt đang sưng vù, lảo đảo chạy ra khỏi tầm mắt của chúng tôi.
Tôi quay sang hỏi Phó Huyền Dạ: “Có chuyện gì vậy?”
Anh đưa điện thoại cho tôi xem tin tức: Tập đoàn Tống thị đứt gãy dòng tiền, bị cưỡng chế phá sản.
Sao lại thành ra thế?
Phó Huyền Dạ thản nhiên giải thích: “Từ lâu rồi báo cáo tài chính của Tống thị đã có vấn đề. Anh trai và cháu tôi cả ngày ngồi không ở nhà, chẳng thèm để ý.”
“Đây cũng là lý do lớn nhất khiến tôi không để Phó Hằng cưới Tống Dao.”
“Họ sống được tới giờ là nhờ anh trai tôi và Phó Hằng dốc hết vốn liếng đổ vào Tống thị.”
Hóa ra Phó Hằng tính sai một bước, gậy ông đập lưng ông.
Tôi bật cười: “Cháu trai anh, Phó Hằng, toang rồi.”
Rồi nghiêng đầu gật mạnh: “Công lớn của anh, tối nay có thưởng.”
Gương mặt Phó Huyền Dạ lập tức rạng rỡ, ánh mắt thì không hề thuần khiết chút nào.
Không cần đoán cũng biết – cú sụp đổ của Tống thị tuyệt đối có bàn tay anh nhúng vào.
Trong lòng tôi thoáng có chút áy náy.
Dù gì từ sau cái ngày Phó Hằng cầu hôn Tống Dao, anh ấy và Phó Huyền Dạ cũng chưa từng gặp lại.
Tôi bước ra ban công, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, tựa mặt lên lưng anh: “Xin lỗi… Là do em bướng bỉnh, mới khiến anh rơi vào tình thế khó xử thế này.”
Bàn tay ấm áp của anh lập tức nắm lấy tay tôi, giọng trầm mà dịu dàng: “Không sao. Anh đã sớm đoán được… sẽ có ngày này.”
Khoảnh khắc đó, tôi chắc chắn hơn bao giờ hết… mình đã chọn đúng người.
(Toàn văn hoàn)