Bạn Trai Keo Kiệt - Chương 4
Bên trong trang trí lòe loẹt, có vẻ sang nhưng lại hơi sến sẩm — đúng là kiểu “giàu mới nổi”.
Đồng nghiệp lần lượt đến dự, vừa nhấm nháp hạt dưa, đậu phộng, vừa ngồi tán gẫu chờ lễ bắt đầu.
Nhưng… chờ mãi một tiếng đồng hồ, không thấy cô dâu chú rể, thậm chí cả hai bên gia đình cũng chẳng thấy bóng dáng.
Ngay cả MC dẫn lễ cũng không xuất hiện.
Mọi người tưởng nhầm sảnh cưới, đổ xô ra ngoài xem lại bảng tên, đúng là tên Lý Trà Trà và Đỗ Quảng thật mà.
Đúng lúc mọi người còn đang mơ hồ không hiểu chuyện gì, cuối cùng cũng có người từ phía hậu trường bước ra.
Nhưng không phải là màn ra mắt lộng lẫy như tưởng tượng — mà là một Lý Trà Trà bù xù rối loạn.
Tóc tai rối bời, lớp trang điểm nhòe nhoẹt, váy cưới nhăn nhúm, cả người như thể vừa bò ra từ đống đổ nát, chẳng khác gì chạy loạn chứ không phải đi cưới.
Cô ta gào lên, giận dữ đến mức chẳng buồn giữ hình tượng:
“Đỗ Quảng! Đồ lừa đảo khốn nạn! Anh lừa tôi! Bắt tôi nghỉ việc, giờ tôi trắng tay! Anh là thằng rỗng túi, còn mơ moi tiền tôi nữa, anh chết đi cho tôi nhờ!”
Vừa chửi, Lý Trà Trà vừa lao thẳng ra khỏi hậu trường, chẳng màng lễ nghĩa gì nữa.
Đỗ Quảng hớt hải chạy theo sau, kéo tay cô ta lại:
“Tôi lừa cô chỗ nào? Tôi chưa từng nói mình là đại gia, là cô tự nghĩ thế thôi! Với lại nghỉ việc là cô chọn mà, cô bảo làm mệt, không muốn đi làm nữa nên tôi mới bảo cô về làm nội trợ!”
“Hàng tháng tôi vẫn chu cấp tiền sinh hoạt cho cô, vậy chẳng phải là đang nuôi cô rồi sao?!”
9
Nghe xong câu đó, Lý Trà Trà cười lạnh, khinh khỉnh bật ra từng chữ:
“Tiền sinh hoạt? Ý anh là cái khoản 1.500 tệ mỗi tháng đó à? 1.500 tệ cho tôi ăn ở, đi lại, lo mọi chi phí trong nhà, còn phải chăm bà mẹ nằm liệt giường của anh nữa?!”
“Đỗ Quảng, anh bố thí cho ăn mày còn không keo kiệt như vậy đấy!”
Từ lúc nghe thấy tiếng cãi nhau, đám người dự tiệc đã rục rịch tụ lại hóng hớt.
Nghe tới đây thì ai nấy đều hiểu rõ mọi chuyện:
Đỗ Quảng hoàn toàn không phải đại gia gì cả, Lý Trà Trà thì bị hắn lừa cho tin sái cổ, thậm chí còn nghỉ việc để làm “vợ nhà giàu”.
Kết quả, chẳng có hào môn nào cả — cô ta bị biến thành osin toàn thời gian, mà mỗi tháng chỉ được cho đúng 1.500 tệ!
Tôi không nhịn được phì cười — đúng là cái tật keo kiệt của Đỗ Quảng chẳng bao giờ thay đổi, vẫn 1.500 tệ y chang hồi xưa.
“Buông ra! Tôi muốn về! Tôi không cưới anh đâu, đồ chết đói, cút đi!”
Lý Trà Trà giãy giụa dữ dội, vừa khóc vừa chửi Đỗ Quảng loạn xạ.
Nhưng chẳng ai trong đám đông buồn bước lên giúp.
Vì cô ta trước giờ vốn chọc ghẹo, chê bai hết người này đến người khác trong công ty — giờ thấy cô ta ngã ngựa, ai chẳng hả hê.
Đỗ Quảng càng bị chửi càng bực, mặt tối sầm, tát Lý Trà Trà một cái rồi đẩy cô ta ngã dúi dụi.
“Tao cho mày mặt mũi mà mày không biết điều hả? Tới nước này rồi mà còn định bỏ đi? Mày hỏi xem tao có cho không?”
“Tao không cần biết! Hôm nay mày phải cưới! Tao bỏ tiền thuê chỗ này, đặt hết đồ đạc cưới xin, tốn mấy chục triệu đấy, cưới là phải cưới!”
Thấy tình hình mỗi lúc một căng, ai nấy bắt đầu thấy không ổn.
Dù hóng drama thì cũng chẳng ai muốn thấy chuyện bạo lực xảy ra thật.
Vài người đã rút điện thoại ra gọi cảnh sát.
Đỗ Quảng thì vẫn một tay kéo tay, một tay giật tóc Lý Trà Trà, mặc kệ cô ta gào khóc thảm thiết, cố lôi về phía sảnh cưới.
“Tiêu của tao bao nhiêu tiền rồi còn dám không lấy tao à? Loại đàn bà ham tiền như mày, không tưởng tao là đại gia thì mày đã tự mò tới không? Tới rồi thì đừng hòng đi đâu nữa!”
“Buông ra! Cứu tôi với! Ai đó làm ơn cứu tôi!”
Lý Trà Trà đau đớn giãy giụa như con sâu bị giẫm, thảm hại không thể tả.
Mọi người xung quanh chỉ dám hô hoán vài câu yếu ớt, không ai dám xông vào.
Mấy đồng nghiệp nam thì khoanh tay đứng im — vì ai cũng từng bị cô ta mắng nhiếc: nào là làm công ăn lương rẻ rách, nào là không xứng với cô ta.
Giờ thấy cô ta bị chính lòng tham của mình đẩy vào tay kẻ nghèo mạt, ai cũng thấy sướng trong lòng.
Lúc cảnh sát đến, hiện trường vẫn còn vô cùng hỗn loạn, tiếng chửi, tiếng khóc, tiếng can ngăn lẫn lộn.
May mà đồn cảnh sát gần đó, nên cảnh sát tới nhanh, lập tức khống chế cả hai đưa đi.
Tụi tôi — những người dự cưới — cũng bị triệu tập theo để làm tường trình.
Chưa kịp ăn miếng gì mà đã phải vào đồn làm việc, ai nấy đều cảm thấy xui xẻo tận mạng.
Chuyện giữa Đỗ Quảng và Lý Trà Trà là tranh chấp dân sự, vì lúc đầu cô ta có đồng ý kết hôn, giờ đổi ý là thất hứa.
Nhưng Đỗ Quảng thì dùng bạo lực — rõ ràng cũng sai.
Hai người như hai cái đinh gỉ, đầu óc chập mạch, cảnh sát phải mất mấy tiếng đồng hồ hòa giải mới giải quyết xong.
Cuối cùng, cả hai ký giấy hoà giải, ai về nhà nấy, coi như kết thúc.
Từ sau vụ này, những lời đồn đại bôi nhọ tôi trong công ty cũng tự nhiên biến mất.
Lý Trà Trà thì đã xin nghỉ việc từ trước, giờ muốn quay lại cũng không có cửa.
Và từ đó, không ai còn nghe tin gì về cô ta nữa.
Nghe vài đồng nghiệp bảo, nhìn ảnh đăng lên thì có vẻ cô ta đã dọn về quê sống luôn rồi.
10
Đỗ Quảng sau khi mất liền một lúc hai “miếng mồi ngon” thì tinh thần bắt đầu sụp đổ.
Thấy không cưa được Lý Trà Trà, danh tiếng lại thối hoắc, không còn mặt mũi nào đi kiếm bạn gái mới, hắn lại quay về tìm tôi, muốn… quay lại.
Đỗ Quảng cầm nhẫn, quỳ một chân trước cổng công ty tôi, định cầu hôn.
Lần này tôi không cần ra mặt, bởi cả công ty ai cũng biết bản chất của hắn là gì.
Đến con chó đi ngang còn chẳng thèm liếc hắn một cái.
Chưa kịp diễn xong màn “thâm tình” thì bảo vệ đã mời hắn đi ngay.
Cứ thế vài lần, lẽ ra người bình thường phải biết tự nhục mà rút lui, nhưng Đỗ Quảng thì không.
Không những không bỏ cuộc, hắn còn bày thêm chiêu mới.
Từ lần cuối bị bảo vệ đuổi đi, Đỗ Quảng bỗng biến mất một tuần.
Tôi cứ nghĩ cuối cùng hắn cũng buông tay — cho tới khi nhận được cuộc gọi từ quê nhà.
Người nhà gọi lên bảo:
Đỗ Quảng và mẹ tôi bị đánh, bảo tôi mau về gấp.
Tôi hoảng hốt chạy xe về quê.
Vừa tới, cảnh tượng trong nhà khiến tôi chết lặng.
Căn nhà bị lục tung, bề bộn như vừa xảy ra tai nạn.
Mấy người họ hàng đứng vây quanh tặc lưỡi chỉ trỏ, thấy tôi về liền vội vã nhường đường.
Tôi mới thấy rõ Đỗ Quảng và mẹ mình đang nằm dưới đất, rên rỉ kêu đau.
Trên cửa treo sẵn một chữ Hỷ to đùng, ngoài sân còn có mấy bàn tiệc cưới đã được bày ra.
Lúc đó đầu tôi như ong ong, tưởng Đỗ Quảng dây dưa với tôi không được nên quay sang… cưới mẹ tôi luôn.
Hóa ra, khi thấy tôi không đoái hoài gì đến hắn, Đỗ Quảng liền chuyển mục tiêu, tìm cách tiếp cận mẹ tôi — kẻ dễ bị lay chuyển nhất.
Mà đúng lúc đó, mẹ tôi lại đang thua bài, đầu bốc hoả vì tức, thấy Đỗ Quảng chủ động tìm đến liền bảo hắn đưa tiền, còn tự vạch kế hoạch.
Ban đầu Đỗ Quảng không chịu, nhưng nghĩ lại: cưới được tôi thì chẳng phải sau này muốn bao nhiêu tiền cũng có sao?
Thế là gật đầu.
Từ đó, hắn ngồi một bên, mẹ tôi cứ thua là hắn đưa tiền, thua tiếp lại đưa nữa.
Lâu dần, Đỗ Quảng cũng bị cuốn theo, không kìm được mà nhập cuộc đánh luôn.
Kết quả, chẳng mấy chốc cả hai bị mấy tay “giăng bẫy” dắt mũi, lừa sạch tiền.
Mới trong một ngày, đã dính vào nợ nần ngập đầu.
Hai người bèn quay về tính đường gỡ gạc — cách tốt nhất, cũng là duy nhất trong đầu họ nghĩ ra: moi tiền của tôi.
Và kế hoạch của mẹ tôi là… lén tôi, tự tiện tổ chức đám cưới ở quê, ép tôi gả cho Đỗ Quảng.
Dù sao thì sổ hộ khẩu cũng nằm trong tay mẹ tôi.
Bà nghĩ rằng, đợi tôi quay về, chuyện đã rồi, tôi dù không muốn cũng phải chấp nhận cuộc hôn nhân này, cũng phải trả nợ thay.
Ai ngờ kế hoạch của họ còn chưa kịp thực hiện xong, thì chủ nợ đã kéo đến tận cửa.
Trong đám người đến đòi nợ, lại có cả dì hai — người năm xưa giới thiệu tôi quen Đỗ Quảng.
Tiền họ nợ đã kéo dài suốt một tuần, lại thêm dì hai biết rõ thái độ của tôi với Đỗ Quảng, cũng thừa hiểu tôi tuyệt đối không thể đồng ý cưới hắn.
Cho nên, đám người đó chẳng buồn nghe giải thích, nhào vô đánh cho cả hai một trận tơi tả, rồi dọn sạch hết đồ đạc trong nhà.
Cảnh tượng tôi nhìn thấy khi vừa bước vào nhà chính là một căn nhà bị lục tung, tan hoang đến trơ trọi.
Tôi hít sâu một hơi, cảm giác toàn thân rã rời, đầu óc trống rỗng, chỉ còn sự mệt mỏi và kiệt sức.
Tôi lập tức báo công an, cho người đến bắt sạch đám giang hồ kia.
Sau đó, chính tay tôi đưa cả Đỗ Quảng lẫn mẹ mình vào đồn cảnh sát, để họ chịu trách nhiệm và ngồi tù.
Tôi còn nhờ luật sư soạn sẵn giấy tờ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, yêu cầu mẹ tôi ký vào.
Bà không chịu ký?
Vậy thì tôi sẽ kiện, kiện đến khi bà phải ký thì thôi.
Mới vài tháng ngắn ngủi mà mọi chuyện xảy ra dồn dập như một cơn lốc.
Chỉ có một điều duy nhất khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng, đó là cuối cùng cũng cắt đứt được quan hệ với mẹ.
Tôi tách hộ khẩu ra riêng, sau này cũng sẽ không bao giờ quay về cái nơi gọi là “quê nhà” đó nữa.
Trong lúc họ chịu cảnh tù tội, tôi thì một đường thăng tiến — lương tăng, chức lên, cuối cùng cũng trả hết tiền, mua được một căn nhà giữa trung tâm thành phố.
Một mái nhà thật sự thuộc về mình.
Tất cả những gì tôi có được hôm nay, không ai cho, không ai tặng — đều là tự mình đấu tranh mà có.
Và chỉ có những thứ tự mình giành lấy, mới là tốt nhất.