Bạn Trai Keo Kiệt - Chương 2
4
Tôi nhìn sang mẹ, không hiểu sao bà cũng tới đây, nhưng dù sao cũng coi như người nhà, tôi vội kéo bà giúp tôi đuổi Đỗ Quảng đi.
Không ngờ mẹ tôi chẳng những không giúp mà còn nhìn tôi với vẻ khó xử.
“Tuyết à, mẹ thấy chuyện này đúng là con sai rồi, dù thế nào cũng không thể đi lừa tiền người ta được! Mẹ dạy con như thế nào hả? Tham mấy cái lợi nhỏ lẻ là không được đâu con!”
“Huống hồ gì thằng Quang đối xử với con tốt như vậy, con phải biết cảm ơn người ta, sao lại đòi chia tay? Hai đứa mau làm lành đi, cưới nhau rồi mới đúng đắn.”
Có mẹ tôi “chứng thực” ngay tại chỗ, người xung quanh càng tin lời Đỗ Quảng hơn.
Gần như trong tích tắc, tôi bị giam chặt trong vòng vây lời nói của họ.
Tôi sững người, không tin nổi mình vừa nghe thấy gì.
Nhìn mẹ, ánh mắt tôi sắc lạnh, nhưng bà lại tránh ánh mắt tôi như có gì chột dạ.
Ngay lúc đó, con nhỏ Lý Trà Trà – đồng nghiệp xưa nay chẳng ưa gì tôi – cũng hí hửng đứng bên hùa vào, còn xúi giục người khác ép tôi trả tiền.
“Công ty mình cũng là doanh nghiệp lớn, lương tháng không thấp, ai ngờ vẫn đi lừa tiền người khác để sống. Mau trả tiền đi, không thấy mất mặt à?”
Mọi người xung quanh nghe thế đều phụ họa, tiếng nói càng lúc càng lớn.
Tôi không biết mẹ bị họ dụ dỗ kiểu gì mà quay sang đứng về phía họ, nhưng nếu tiếp tục dây dưa thì tôi chỉ càng bất lợi.
Tôi siết chặt tay, mặt lạnh tanh, rồi ngay trước mặt tất cả mọi người, chuyển khoản cho Đỗ Quảng 1 triệu rưỡi.
“Tiền của anh tôi chuyển rồi, giờ anh có thể cút được chưa?”
Mọi người thấy hắn làm um sùm nãy giờ chỉ vì đòi 1.500 tệ thì đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tưởng vụ gì lớn lắm, không biết còn tưởng tôi quỵt cả trăm triệu.
Ánh mắt đám đông bắt đầu lộ rõ vẻ coi thường, ai cũng im bặt.
Đỗ Quảng nhìn chằm chằm vào tiền trong điện thoại, rồi lại nhìn tôi.
Hắn nghiến răng, giọng cao lên như thể được đà làm tới: “Không phải 1.500 tệ, là một triệu!”
Mọi người xung quanh cùng lúc hít một hơi lạnh.
Sắc mặt Lý Trà Trà vốn đang xị xuống lập tức sáng bừng lên, mắt lóe lên đầy toan tính, rồi quay sang dè bỉu tôi:
“Tôi biết mà, sao có thể chỉ là ít tiền như vậy được? Hoá ra là cô đang diễn trò lừa tụi tôi, thật ra là lừa người ta một triệu!”
Tôi giận đến run người, nhưng đám người này đã bị hai kẻ kia dẫn dắt, càng lúc càng trượt khỏi lý trí.
Dư luận vây quanh tôi như bức tường vô hình, khiến tôi nghẹn đến không thốt nên lời.
Đúng lúc đó, sếp trực tiếp của tôi dẫn theo mấy bảo vệ từ trong công ty đi ra.
“Ầm ĩ cái gì vậy? Tưởng đây là chợ hả?! Tô Tuyết, có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Sếp mặt đen như đít nồi đi thẳng tới giữa đám đông, trước tiên hỏi tôi.
Tôi đang cố giải thích thì Lý Trà Trà đứng bên không ngừng chen vào, câu nào tôi nói cũng bị nó cắt lời.
Nhận ra có người cố tình gây nhiễu, sếp tôi bực mình quay sang quát:
“Cô im đi, tôi hỏi cô chắc?”
Sức ép từ ông ấy quá lớn, Lý Trà Trà há miệng ra rồi đành cười gượng câm nín.
“Lý do gì tôi không quan tâm, nhưng đây là chuyện riêng của cô, đừng kéo mấy người ngoài này vào công ty làm loạn. Đây là nơi làm việc.”
Sếp nhíu mày, dù nghe tôi nói nhưng cũng không hẳn bênh tôi ngay.
“Ông đang bao che cho cô ta đúng không? Nhân viên của ông làm sai, tôi đến đòi công bằng có gì sai? Tôi thấy ông không phải sếp gì hết, là bồ của cô ta thì đúng hơn!”
“Bảo sao chia tay tôi, hóa ra là leo lên được ông sếp công ty mình, thật là không biết xấu hổ!”
5
Đỗ Quảng bắt đầu nói năng mất kiểm soát, chẳng kiêng nể gì mà lao vào công kích tôi lẫn sếp như điên.
Sếp tôi mặt mày u ám, nhưng không bị chọc tức bởi những lời hỗn láo đó, giọng vẫn giữ được bình tĩnh, thậm chí còn hơi ôn hòa.
“Nếu cậu nói cô ấy lừa tiền, vậy thì nên báo công an. Để cơ quan chức năng xử lý sẽ có thẩm quyền hơn. Sao lại đến công ty làm ầm ĩ, bôi nhọ danh dự cá nhân của cô ấy? Hay là… cậu chẳng có bằng chứng gì, nên mới dựng chuyện?”
Đỗ Quảng nghe vậy, mặt biến sắc trong chớp mắt, nhưng rồi cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
“Tôi tất nhiên sẽ báo công an! Nhưng cũng không thể để cô ta sống yên ổn được!”
Tôi bước lên một bước, giơ điện thoại ra trước mặt hắn:
“Nếu anh cũng muốn báo, vậy thì tốt. Tôi hoàn toàn yên tâm để công an vào cuộc.”
Vừa thấy vậy, chân Đỗ Quảng run lên một chút, lén kéo tay áo dì hai, trông luống cuống thấy rõ.
Mẹ tôi lúc đó vẫn chưa hiểu chuyện, còn định lên tiếng khuyên tôi đừng làm lớn.
Tôi lui lại mấy bước, giữ khoảng cách với bà.
Bà sợ tôi báo công an làm lớn chuyện, vậy bà có sợ Đỗ Quảng đến công ty tôi bôi nhọ tôi trước cả đám người không?
Nói cho cùng, bà cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của mình.
Tôi quay sang nói một câu xin lỗi với sếp, ông gật đầu rồi cho tôi nghỉ nửa ngày để giải quyết việc riêng.
Bảo vệ nhanh chóng giải tán đám người đang bu quanh cổng công ty.
Trước khi đi, Lý Trà Trà còn liếc tôi một cái, hừ lạnh rồi bỏ đi với vẻ mặt không cam lòng.
Nhiều lúc tôi cũng chẳng hiểu con nhỏ đó thù ghét tôi vì lý do gì.
Tại đồn công an, tôi và Đỗ Quảng ngồi đối diện nhau.
Cảnh sát hỏi han sự việc, tôi trình bày rõ ràng từng chi tiết.
Còn Đỗ Quảng thì ấp a ấp úng, không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào cho chuyện tôi thiếu nợ hắn một triệu.
Hắn chỉ biết lặp đi lặp lại:
“Cô ấy là bạn gái tôi, tiền của cô ấy cũng là tiền của tôi, vậy nên một triệu đó đương nhiên là của tôi.”
Nghe đến đây, ngay cả cảnh sát cũng cạn lời.
“Cậu là bạn trai cô ấy, vậy tiền của cậu cũng là tiền của cô ấy đúng không? Sao lúc cô ấy tiêu của cậu có 1.500 tệ thì cậu lại làm ầm lên như thế? Cậu nói một đằng làm một nẻo, chỉ biết tính lợi về mình mà không muốn bỏ ra gì cả.”
Đỗ Quảng bị nói trúng tim đen, cứng họng không đáp được lời nào.
Ở nơi công quyền, hắn mất hết khí thế, rõ ràng lộ ra vẻ chột dạ.
Cuối cùng, vì tội tụ tập gây rối nơi công cộng, hắn bị giữ lại 5 ngày.
Thật ra, nếu lúc đó hắn chịu xin tôi ký giấy bãi nại thì chỉ cần nộp phạt là xong, không bị giữ lại.
Nhưng hắn sĩ diện tới mức không mở miệng được – mà tôi cũng chẳng đời nào ký.
Ra khỏi đồn công an, mẹ tôi kéo nhẹ tay áo tôi, mặt mày ngượng ngùng:
“Tuyết à, sao con lại để thằng Quang bị bắt thế? Chuyện này ảnh hưởng đến tương lai hai đứa cưới xin, sinh con nữa đấy… Con không nghĩ cho nó thì cũng nên nghĩ cho sau này của mình chứ?”
Tôi dừng bước, quay đầu nhìn bà:
“Rốt cuộc ai cho mẹ ảo tưởng là con bắt buộc phải cưới hắn vậy?”
“Mẹ nói gì sai à? Con không định cưới à? Con cũng hơn hai mươi rồi, không kiếm được người đàng hoàng bây giờ thì sau này ai lấy?”
“Hơn nữa, thằng Quang nó còn đưa mười mấy triệu tiền cưới cơ mà, thành ý như vậy, trong cái làng này có đứa con gái nào gặp được phúc như con không?”
Mẹ tôi càng nói càng hăng, đến đoạn nhắc tới tiền cưới, mắt bà như sáng rực lên.
Tôi nhìn bà, sắc mặt lạnh đi:
“Lại đi đánh bạc nữa đúng không? Nên mẹ mới sốt ruột muốn gả con đi cho xong, mong ngóng lấy được mấy chục triệu tiền cưới từ Đỗ Quảng.”
6
Tôi biết thừa mẹ nghiện đánh bài, chuyện đó chẳng phải mới mẻ gì.
Hồi Tết, tôi chịu hết nổi, còn nhờ người dẹp luôn tụ bài của bà.
Sau đó bà cũng im hơi lặng tiếng một thời gian, hoặc có đi cũng không cho tôi biết.
Tôi không cho bà thêm tiền tiêu vặt, bà liền quay sang tính kế từ người khác — mà người bị đem ra làm “vật hy sinh” lại là tôi.
Đúng như tôi nghĩ, mẹ tôi né tránh ánh mắt tôi, nhưng cũng chẳng buồn chối.
Vẫn cái vẻ giả vờ tử tế, bà lên giọng như thể đang lo lắng cho tương lai của tôi:
“Con nói gì kỳ vậy, mẹ làm tất cả cũng là vì lo cho tương lai con thôi mà!”
Tới nước này rồi, tôi chẳng đời nào tin nổi một chữ nào từ miệng bà nữa.
“Nếu mẹ còn dám tới tụ bài, tôi không ngại quay đầu đưa mẹ vào đồn cảnh sát ngồi lại suy ngẫm đâu.”
“Còn nữa, đừng có tính toán gì tới tôi. Tôi chỉ vì còn nghĩ mẹ là mẹ mình nên mới chu cấp tiền sinh hoạt hằng tháng.”
“Nếu mẹ sống tử tế, số tiền đó đủ xài. Nhưng nếu cứ làm loạn, tôi sẵn sàng cắt đứt quan hệ mẹ con.”
Chắc giọng tôi lúc đó quá cứng rắn, mẹ bị dọa cho giật mình, đơ ra vài giây.
“Trời đất ơi, đúng là đồ con bất hiếu, tôi nuôi nấng cực khổ cho lớn mà giờ dám nói bỏ là bỏ. Biết vậy hồi đó đừng sinh ra cho rồi!”
“Cả đời tôi chỉ lo nghĩ cho con, chỉ muốn con có được tấm chồng tốt. Giờ con còn dọa tôi đưa vô đồn nữa hả? Trên đời sao có đứa con nào tàn nhẫn như vậy chứ!”
Bà vừa nói vừa ngồi bệt xuống đất ăn vạ.
Tôi chẳng thèm cho bà cơ hội đạo đức giả thêm lần nào nữa, quay lưng bỏ đi luôn.
Chiêu trò này của bà tôi quen thuộc quá rồi.