Bạn Trai Keo Kiệt - Chương 1
1
Sau khi ăn no nê ở nhà hàng sang chảnh mà tôi thèm suốt một tháng nhưng chẳng dám vào, tôi cầm hoá đơn trên bàn đi thanh toán.
Vừa thanh toán xong 1.500 tệ thì điện thoại của bạn trai – Đỗ Quảng – gọi tới.
Vừa bắt máy, hắn đã gào lên như sấm:
“Tô Tuyết! Em đi ăn một bữa mà xài hết 1.500 tệ của tôi?! Em điên rồi à?!”
“Hôm nay tôi mới vừa nói với em là phải biết tiết kiệm, sắp làm vợ người ta rồi mà tiêu xài kiểu đó không thấy xấu hổ à?”
“Với lại, em tiêu tiền đó là tiền của tôi! Tôi nói cho em biết, đó là khoản tôi cho em tiêu trong cả tháng, giờ xài hết rồi thì từ giờ tới cuối tháng, dù có đói chết cũng đừng có quay lại xin thêm!”
Giọng Đỗ Quảng đầy giận dữ, lại xen lẫn cái kiểu kênh kiệu trịch thượng.
Cứ như hắn thật sự là chủ cái nhà này, nắm quyền quản lý kinh tế của cả hai không bằng.
Tôi cười nhạt, chẳng buồn để tâm mấy lời hắn nói.
“Đúng là chẳng biết hối lỗi, nếu để mẹ tôi biết em là loại con gái như vậy, bà chắc chắn không cho em bước chân vô cửa.”
“À đúng rồi, một triệu em định chuyển cho tôi khi nào? Tôi đang nhắm một cái xe, còn thiếu khoảng mười mấy triệu, em chuyển qua là vừa khớp.”
Nói xong, Đỗ Quảng khẽ ho một tiếng, giọng nghe có chút ngượng ngùng.
“Tất nhiên, tôi đổi xe cũng là để em ngồi cho thoải mái hơn. Mọi chi tiêu của tôi đều là vì tương lai của tụi mình thôi.”
Nghe thì có vẻ vì đại cục, sợ tôi nhìn ra được lòng tham tính toán phía sau.
“Anh nói xong chưa? Xong rồi thì chia tay đi.”
Tôi cắt ngang cái giọng “bố đời” đó, không do dự mà nói lời chia tay.
Đầu dây bên kia im bặt một giây, rồi buột ra một tiếng “hả” đầy kinh ngạc như không tin nổi.
Tôi không cho hắn cơ hội nói thêm câu nào, lập tức cúp máy.
Sau đó, xóa số và chặn luôn mọi liên lạc.
Tôi đã có ý định chia tay từ tối hôm qua sau khi hai đứa cãi nhau.
Khi tài khoản của tôi vượt mốc một triệu, tôi hào hứng chia sẻ tin vui đó với Đỗ Quảng.
Nhưng phản ứng của hắn chẳng có chút gì gọi là vui mừng hay khen ngợi, ngược lại cau mày như đang thẩm vấn tôi.
Hắn cho rằng tôi tiết kiệm được số tiền đó là nhờ hắn hay mua quà cáp, giúp tôi bớt chi tiêu sinh hoạt.
Thế là hắn yêu cầu tôi nộp toàn bộ tiền tiết kiệm, cả lương tháng cũng phải đưa hết cho hắn giữ.
2
“Dù sao sau này em cũng sẽ lấy anh, tiền của em chẳng phải cũng là tiền của anh sao? Trong nhà chẳng phải lúc nào đàn ông cũng là người giữ tiền à?”
“Đúng lúc nhà anh dưới quê đang sửa lại căn nhà tổ, cần tiền. Rồi còn phải mua nhà cưới nữa, cũng cần tiền. Gom tiền cưới em cũng phải tiêu, gửi tiền phụ mẹ anh dưỡng già cũng cần tiền. Đã là vợ chồng thì mấy chuyện này em cũng phải có trách nhiệm cùng anh gánh vác.”
Đỗ Quảng nói cứ như có lý lắm, cố gắng dùng đạo lý để ép tôi đưa tiền.
Lúc đó tôi thật sự thấy mơ hồ luôn.
Bình thường hắn mua cho tôi mấy món vài ba chục như bàn chải đánh răng, khăn mặt, kem đánh răng, trà sữa, dép đi trong nhà…
Tính ra tổng cộng cũng chưa tới một vạn trong cả năm, mà giờ hắn dám nói tôi tiết kiệm được một triệu là nhờ hắn?!
Làm gì có cái lý đó?
Ngay khoảnh khắc hắn nói ra mấy câu như vậy, tôi đã biết chẳng còn gì để nói với loại người này nữa rồi.
Cãi nhau với kẻ ngốc chỉ tổ hại não.
Chỉ vì trước đó tôi từng lỡ lời nói là rất mong chờ sau này có thể sống với một người hợp tính, vậy mà hắn tự hiểu thành tôi muốn lấy chồng, rồi tự vẽ ra là tôi muốn lấy hắn.
Thế là hắn bắt đầu lấy danh nghĩa “chuẩn bị kết hôn” để trói buộc tôi, tính toán từng đồng tôi có, còn diễn cái vẻ mặt đương nhiên như thể mình đúng lắm.
Thật ra lúc đó tôi đã muốn chia tay luôn rồi.
Nhưng Đỗ Quảng không cho tôi cơ hội mở miệng, tự tiện đưa tôi một cái “thẻ người thân” hạn mức 1.500 tệ rồi nói đó là khoản chi tiêu của tôi cho cả tháng.
Tôi suýt nữa đã mắng thẳng vô mặt hắn, nhưng nghĩ tới cái nhà hàng sang chảnh mình luôn muốn thử, lại đành nhịn xuống.
Tôi giả vờ đồng ý với hắn, rồi trước khi chia tay còn dùng sạch 1.500 tệ của hắn.
Một người keo như hắn chắc giờ tức tới nổ phổi rồi.
Dù gì thì 1.500 tệ cũng là tiền, ăn được một bữa ngon từ tiền người khác thì tôi còn lâu mới dùng tiền của mình.
Sau khi chia tay Đỗ Quảng, tôi thấy cuộc sống mình dễ chịu hẳn.
Ở nhà một mình cày phim tới nửa đêm, hôm sau ngủ nướng tới trưa, cuộc sống nhẹ nhàng biết bao.
Tôi cứ tưởng kiểu người như Đỗ Quảng cùng lắm sẽ chửi tôi sau lưng vài câu rồi tự nuốt cục tức, chẳng ngờ hắn lại thù dai đến vậy.
Ngay trưa hôm sau, hắn dẫn theo một người quen chung đến nhà tôi.
Người đó là dì hai tôi – cũng chính là người từng làm mai để tôi gặp Đỗ Quảng.
Lúc đầu tôi chỉ coi là một cuộc gặp xã giao, nể mặt dì nên đi gặp hắn cho có, ai ngờ nói chuyện lại thấy cũng hợp nên mới quen nhau.
Cả hai đều là người trong vùng, nếu chia tay ầm ĩ thì cũng chẳng hay ho gì.
Tôi vốn đã cho hắn đường lui, không kể lôi chuyện xấu của hắn ra ngoài.
Nào ngờ hắn còn làm mình làm mẩy hơn tôi, còn kéo người tới nhà đòi “phân xử đúng sai”.
“Tô Tuyết, anh thật lòng muốn sống với em cho tử tế, em không muốn đưa tiền thì mình có thể bàn bạc lại, nhưng sao em lại lừa anh 1.500 tệ rồi bỏ chạy?”
“Em làm vậy không cắn rứt lương tâm à?”
Đỗ Quảng vừa nói vừa tiến gần, cùng dì hai chắn ngay trước cửa không cho tôi ra ngoài đi làm.
Tôi ngán ngẩm ngẩng đầu nhìn cái bản mặt u ám của hắn.
“Đỗ Quảng, nhất định phải nói ra những lời khó nghe như vậy anh mới hả lòng hả dạ hả? Anh không bằng thẳng mặt đem cái bàn tính đập vô mặt tôi đi – nào là muốn tiền tiết kiệm, nào là muốn luôn lương tháng, vậy chẳng phải tham thì là gì?”
“Miệng thì nói vì tương lai sau này, tôi hỏi anh, trong đống tính toán của anh có đồng nào thật sự nghĩ cho tôi không? Tiền tôi tự cày tự kiếm, cớ gì phải đưa cho anh?”
3
Nghe vậy, dì hai đứng bên cạnh lập tức bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, còn tặc lưỡi lắc đầu liên tục nhìn tôi với ánh mắt coi thường.
Thấy tôi lườm qua, dì liền khẽ ho một tiếng rồi làm bộ làm tịch khuyên nhủ:
“Con nói thế là không đúng rồi. Con là con gái, sao lại có suy nghĩ như vậy? Từ xưa tới giờ, chẳng phải đàn ông luôn là người làm chủ trong nhà hay sao?”
“Thằng Quang nó cũng chỉ là muốn tốt cho con, giữ tiền giúp con để con khỏi tiêu hoang, thế chẳng phải là nó đang hết lòng vì con sao?”
“Đã là người một nhà, còn tính toán ai tiêu tiền cho ai làm gì? Sống đơn giản mới là hạnh phúc, đừng để mấy cái tư tưởng ngoài mạng đầu độc đầu óc con. Như con chị họ của con đấy, giờ hơn ba mươi rồi còn ế chỏng chơ đấy thôi.”
Dì hai lắc đầu thở dài như thể chị họ tôi phạm tội tày đình gì, trong khi chuyện chị ấy chưa lấy chồng chẳng có gì to tát.
Mấy người này đầu óc y như bị dính virus, tư tưởng cứ càng ngày càng lùi về quá khứ.
Tôi chẳng buồn đôi co, lách người chen ra khỏi hai người họ.
“Dì không phải mẹ tôi, dì quản tôi lấy chồng làm gì? Tôi lấy chồng dì được chia hoa hồng chắc?”
Chắc bị tôi nói trúng tim đen, dì hai vừa tức vừa lúng túng, mặt xị xuống.
Vốn dĩ tôi đã bực vì phải dậy sớm đi làm, giờ lại gặp thêm hai kẻ không mời mà tới này, bực càng thêm bực.
Nhưng hôm nay Đỗ Quảng lại không như mọi khi, bị tôi mắng cho một trận mà chẳng hé răng phản bác câu nào.
Chỉ là nét mặt hắn cứ u ám mãi, không biết đang tính cái quỷ gì.
Và đúng như linh cảm chẳng lành trong lòng tôi, đến giờ nghỉ trưa tôi mới biết vì sao mình cứ thấp thỏm suốt buổi sáng.
Đỗ Quảng dẫn theo dì hai và… mẹ tôi tới tận cổng công ty, vừa xuất hiện đã gào lên tôi là “đào mỏ”, là “chuyên lừa tiền đàn ông”.
Đúng giờ nghỉ trưa, dân văn phòng ai cũng tranh thủ xuống đường mua đồ ăn, chưa đến 5 phút mà trước cổng công ty đã tụ tập một đống người.
“Tô Tuyết, đừng trốn nữa! Dám làm thì dám chịu đi! Em lừa tình cảm của tôi thì thôi, còn lừa cả tiền nữa, định lúc nào mới trả? Em không thấy xấu hổ hả? Vậy thì hôm nay tôi cho cả công ty biết em là hạng người gì!”
Đỗ Quảng vừa gào vừa cố tình nói lớn để ai cũng nghe, còn không ngừng nói xấu tôi với những người xung quanh.
Tôi vừa nghe tin đã chạy vội xuống, nhưng lúc đó thì mọi người đã tin sái cổ lời hắn nói, thi nhau xì xào bàn tán, ánh mắt đổ dồn về phía tôi như nhìn kẻ phạm tội.
Trong đám đông còn có vài đồng nghiệp bình thường chẳng ưa gì tôi, nghe được chuyện liền hớn hở lên tiếng:
“Hóa ra Tô Tuyết là loại người như vậy à? Bình thường nhìn hiền lành mà ai ngờ cũng là kiểu đào mỏ lừa tiền đàn ông.”
“Chẳng chừng leo được lên chức cao như vậy là nhờ đi cửa sau cũng nên, suốt ngày tỏ vẻ thanh cao, giờ bị vạch mặt rồi.”
Tôi giận đến run người, định kéo Đỗ Quảng ra chỗ khác.
Chuyện riêng của hai đứa không nên đem ra bêu riếu nơi công cộng, nhất là trước cổng công ty.
Nếu bị sếp biết chắc tôi chết không kịp ngáp.
“Em kéo tôi làm gì? Em sợ rồi hả? Sợ tôi vạch trần bộ mặt giả tạo của em giữa chốn đông người? Sợ thì lúc trước đừng làm!”
“Em có biết tôi kiếm tiền cực khổ thế nào không? Tôi còn phải lo cho cả nhà, lại còn yêu đương với em. Vì cái nhà này tôi lo đến phát điên, vậy mà cuối cùng tôi lại gặp phải loại con gái như em!”
Hắn hất tay tôi ra, nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi là tội đồ.
Người mỗi lúc một đông, tôi bắt đầu thấy lo lắng thật sự.