Bạn Trai Chống Trà Xanh Của Tôi - Chương 3
7
Lần tụ họp tiếp theo, Trần Hạo đi vệ sinh, nên tôi vào phòng riêng trước.
Lương Tĩnh đang đưa điện thoại cho mấy anh em xem.
Miệng còn lẩm bẩm:
“Không biết là trường gà nào, trông vừa tồi vừa cũ.”
Tôi không tham gia câu chuyện của họ, chỉ lặng lẽ ngồi xuống.
Lương Tĩnh lại bất ngờ ra vẻ như thân thiết với tôi, lên tiếng:
“Tạ Chiến, cậu xem nè, trường này trông đúng là tệ thật.”
Vừa nói, cô ta vừa đưa điện thoại cho tôi, ý bảo tôi nhìn thử.
Tôi nhìn theo ánh mắt cô ta, thấy bức ảnh chụp một khu học xá cũ, đậm dấu vết thời gian, nhìn thôi cũng cảm nhận được nét văn hóa lâu đời.
Tôi bật cười:
“Đây là trường cũ của tôi đấy.”
Lương Tĩnh như vừa phát hiện ra điều gì ghê gớm, đột nhiên cao giọng:
“Hả? Cái gì? Đây là trường cậu học á?”
Tôi không hiểu lần này cô ta lại định bày trò gì, nhưng tôi không có gì phải giấu giếm, liền gật đầu thản nhiên:
“Ừ, đây là trường đại học của bọn tôi.”
Lương Tĩnh bật cười ha hả:
“Trời, không ngờ đấy, hóa ra cậu lại học ở cái trường như vậy.”
Rồi cô ta lại vội vàng chêm thêm:
“À, không phải là tớ chê trường cậu đâu nha, đừng hiểu lầm.”
Cô ta vừa dứt lời, Trần Hạo đẩy cửa bước vào, thấy tôi đang ngồi yên thì hỏi:
“Đang nói gì vậy?”
Lương Tĩnh nhanh miệng chen vào, tiện tay đưa điện thoại cho anh:
“Chúng tôi đang xem ảnh một cái trường học. Nhìn nát quá trời, tôi còn tưởng là trường gà tệ hại gì đó cơ.”
Rồi cô ta liếc tôi một cái đầy ẩn ý:
“Không ngờ nha, đây lại là trường đại học của Tạ Chiến. Bảo sao cậu ấy chỉ chăm chú vào chuyện trang điểm.”
Trần Hạo nhíu mày:
“Đưa anh xem.”
Anh cầm điện thoại, vừa nhìn liền bật cười, quay sang tôi nói:
“Tiểu Chiến, em còn nhớ lần đầu tụi mình gặp nhau ở đây không? Hôm đó vội quá, hai đứa còn đụng nhau nữa.”
Tôi bật cười:
“Đương nhiên là nhớ.”
Lương Tĩnh không cam lòng chen vào:
“Cái trường tệ như vậy, Hạo tử, sao anh lại từng tới đó?”
Trần Hạo nhíu mày chặt hơn:
“Em đang nói gì đấy? Đây là trường cũ của anh và Tạ Chiến. Bọn anh là bạn học, em nói xem anh sao lại không có mặt ở đó?”
Lương Tĩnh há hốc mồm:
“Sao lại thế được! Rõ ràng anh học trường top đầu trong nước mà!”
Trần Hạo bật cười khẩy:
“Sao? Em tưởng trường nào cũng phải như mặt em, mới tinh chưa dùng à?”
Tôi cười híp mắt, đỡ lời:
“Trường danh tiếng mà, trường nào chả có khu cũ, có dãy nhà học xưa. Mấy cái đó chính là nét văn hóa đó chứ.”
“Nhưng nếu từ trước đến giờ em chỉ thấy trường mới xây, chắc khó hiểu cái gọi là ‘bề dày lịch sử’. Cũng dễ hiểu thôi.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Lương Tĩnh trắng bệch, lắp bắp:
“Hạo tử, sao anh nói em như vậy, em là huynh đệ của anh mà…”
Trần Hạo hừ một tiếng:
“Sao? Anh nói sai à?”
“Em móc mé chuyện Tiểu Chiến trang điểm, em không thích trang điểm à? Nếu không thích thì làm mấy vụ chỉnh mặt làm gì? Tưởng em chỉnh nhẹ thì tụi này mù à?”
“Hay em muốn tự xưng là mặt mộc, đẹp tự nhiên? Xin lỗi nha, ảnh hồi xưa của em anh cũng xem qua rồi.”
“Hoặc em muốn nói con gái lớn sẽ thay đổi? Thì người ta bảo mười tám tuổi thay đổi là bình thường. Còn em là hai mươi tư hai mươi lăm rồi mới bắt đầu lột xác – từ mắt một mí thành hai mí, mũi tẹt thành mũi cao, mặt tròn thành mặt V-line – thế là sao?”
“Hạo tử…” Lương Tĩnh ngước lên, mắt rưng rưng, với cái vẻ mặt đáng thương đúng kiểu khiến người ta mềm lòng.
Tôi vừa định mở miệng nhắc nhở cô ta đừng có dùng ánh mắt đó với bạn trai người khác…
Thì Trần Hạo như bị giẫm trúng chân, nép hẳn ra sau lưng tôi:
“Trời má! Cô định quyến rũ tôi à? Tôi có bạn gái rồi đấy nhé!”
Lương Tĩnh sững người, hàng nước mắt lấp lánh rơi xuống, nghẹn ngào:
“Tôi không có…”
Trần Hạo làm bộ vỗ ngực thở phào:
“Không có là tốt rồi. Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn trai đã có chủ. Hôm nay là bạn gái tôi hiền, chứ lỡ bị bạn gái người khác nhìn thấy mà cô còn nhìn họ kiểu đó, bị tát một cái còn nhẹ đấy.”
Trần Hạo còn chưa nói xong, Lương Tĩnh đã bật khóc rồi chạy ra ngoài.
8
Hai người anh em tốt trong nhóm thấy Lương Tĩnh chạy ra ngoài, nhịn không được lên tiếng:
“Anh Hạo, có phải anh nói hơi nặng lời không? Dù gì Tiểu Tĩnh cũng là con gái mà.”
Trần Hạo há hốc miệng:
“Hả? Cô ấy là con gái à? Cô ta suốt ngày gọi tụi mình là huynh đệ huynh đệ, tôi còn tưởng cô ta chỉ là đàn ông thích giả gái thôi chứ?”
Nói xong, Trần Hạo như cảm thấy chán, ánh mắt lạnh xuống:
“Sao? Hóa ra các cậu cũng biết Lương Tĩnh là con gái hả? Vậy lúc bạn gái mấy người giận dỗi vì Lương Tĩnh, người thì nói ‘chỉ là huynh đệ’, người thì nói ‘chỉ là bạn bè’, mấy câu đó ai nói?”
Mặt mấy cậu con trai đỏ bừng, nhưng Trần Hạo thì vẫn chưa dừng lại.
“Huynh đệ á?” Trần Hạo khẽ cười khẩy.
“Huynh đệ mà chỉ tới khi ăn nhậu, khoác vai bá cổ thì mới là huynh đệ à? Giỏi thì kéo nhau đi tắm chung trong nhà tắm nam đi. Không thì thi xem ai tiểu xa hơn trong nhà vệ sinh nam ấy.”
Có người lên tiếng:
“Chứ chẳng lẽ con trai với con gái thì không thể làm bạn, làm huynh đệ à?”
Trần Hạo đáp:
“Dĩ nhiên là được. Nhưng ít nhất phải biết giữ chừng mực chứ? Cậu nhìn Lương Tĩnh xem, cô ta có chút nào gọi là biết giữ khoảng cách không?”
“Tôi thật sự không hiểu mấy người nghĩ gì, vì Lương Tĩnh mà cãi nhau với bạn gái, biến chuyện yêu đương của mình thành mớ hỗn độn.”
Một người rụt rè nói:
“Anh em như tay chân mà…”
Trần Hạo đảo mắt:
“Cậu định nói câu kia đúng không? ‘Anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo’?”
“Đầu cậu bị úng nước à? Ở đây ai mà chẳng là anh em của cậu, nhưng có ai khiến cậu vì họ mà đi cãi nhau với người yêu chưa?”
Trần Hạo cười một tiếng:
“Tất nhiên, nếu trong lòng mấy cậu thích kiểu mập mờ mờ ám với ‘huynh đệ’, lại còn trách bạn gái mình đa nghi, vậy thì tôi không nói gì nữa.”
“Tự mình có cái tâm tư bẩn thỉu thì giấu đi, đừng có lấy ra khoe như thể mình cao thượng lắm. Vô lý.”
Nói xong, Trần Hạo kéo tôi đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Vừa ra tới cửa, phát hiện Lương Tĩnh vẫn chưa đi, chỉ là không còn khóc nữa.
Cô ta thấy chúng tôi thì chủ động chào trước:
“Hạo tử, Tạ Chiến, xin lỗi nha, vừa rồi tớ không cố ý đâu. Tớ chỉ thấy bức hình đó nên lỡ miệng nói vài câu, không có ý gì khác.”
Nhìn bộ dạng của cô ta, tôi bỗng thấy rất phiền, chẳng muốn giả vờ lịch sự nữa.
Tôi không khách khí mở miệng:
“Tôi thì cố ý đấy.”
Lương Tĩnh nghẹn họng, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo:
“Tạ Chiến, cậu hiểu lầm tớ với Hạo tử rồi. Bọn tớ chỉ là huynh đệ thôi, chẳng có gì cả. Mà nếu thật sự có gì, thì cũng đâu tới lượt cậu, đúng không?”
Trà xanh đến mức trào luôn ra mũi!
Tôi vừa định lật mắt lên trời thì Trần Hạo đã cướp lời trước:
“Đủ rồi! Câu đó của cô sai rồi.”
Lời Trần Hạo khiến Lương Tĩnh như được nhen lên tia hy vọng, khoé môi cô ta khẽ cong lên.
“Chỉ có mỗi câu ‘bọn tôi không có gì’ là đúng.”
“Giữa tôi với cô không có gì, là vì tôi chẳng thèm để mắt đến cô. Không có Tạ Chiến thì cũng sẽ có người khác, nhưng chắc chắn không phải là cô. Mong cô sửa lại nhận thức sai lầm này, cảm ơn.”
“Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường. Bình thường cô cứ thích dính vào nhóm tụi tôi, cứ tự gọi là huynh đệ, mấy người kia chơi với cô vui thì kéo theo, tôi cũng không muốn làm mích lòng nên không nói gì.”
“Nhưng thật ra, cô đừng có hiểu nhầm. Cô có chút tự trọng nào không? Cô nghĩ tôi có bao giờ để tâm đến cô chưa?”
“Còn nữa, làm ơn đừng tỏ ra mình đặc biệt hơn người khác, đừng gọi tôi là Hạo tử thân thiết gì đó. Tôi tên là Trần Hạo. Cô với tôi không thân như vậy, hiểu không?”
Trần Hạo siết chặt tay tôi, nói tiếp với vẻ dứt khoát:
“Cuối cùng, nếu tôi nói rõ vậy rồi mà cô còn không hiểu, thì tôi nghi ngờ trí tuệ của cô có vấn đề thật. Tôi không có khả năng giao tiếp với người kiểu đó, nên xin tránh xa tôi ra. Cảm ơn.”
Trần Hạo kéo tôi đi, tôi quay đầu nhìn lại, nụ cười trên môi Lương Tĩnh vẫn còn dở dang, cả người cứng đờ đứng đó, lặng lẽ bên đường.
9
Về sau, tôi vẫn nghe được ít nhiều tin tức về Lương Tĩnh thông qua mấy người anh em của Trần Hạo.
Cô ta nói:
“Trần Hạo vì một người phụ nữ mà vứt bỏ cả anh em.”
Cô ta còn nói:
“Tạ Chiến đúng là một con trà xanh, trước mặt mọi người thì giả bộ thanh thuần như bạch liên hoa, chứ trong lòng thì mưu tính đầy mình. Trần Hạo thay đổi là do bị Tạ Chiến dắt mũi.”
Cô ta lại nói:
“Trần Hạo với Tạ Chiến sớm muộn gì cũng tan. Nhìn cái kiểu Tạ Chiến hay ghen như thế, chẳng thể sống yên với ai đâu.”
Nghe đâu, cô ta còn buông lời:
“Có tôi thì không có Trần Hạo, có Trần Hạo thì đừng hòng có tôi.”
Tóm lại, về sau, chỉ cần chỗ nào tôi và Trần Hạo xuất hiện thì đều không thấy bóng dáng Lương Tĩnh nữa. Còn tôi và các anh em của Trần Hạo thì dần trở thành anh em thật sự.
Nếu tôi không ở bên Trần Hạo, họ sẽ giúp tôi canh chừng không cho cô gái nào lân la tới gần anh ấy, cũng sẽ nhắn nhủ anh ấy về nhà sớm mỗi ngày.
Tất nhiên, chuyện tôi có phải “trà xanh” hay có mưu đồ gì hay không dường như cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Bởi vì tôi cũng đã thân thiết với các cô bạn gái của mấy anh em Trần Hạo, chúng tôi trở thành chị em, thường xuyên hẹn nhau đi dạo phố, ăn uống, chia sẻ tám chuyện.
Sau này nữa, có một hôm nghe tin cậu Lý Phong – người trước giờ không thích tôi nhất trong nhóm anh em – cuối cùng cũng chia tay với bạn gái.
Vì một hôm, sau khi uống thâu đêm với Lương Tĩnh, hai người ngủ chung với nhau, bị bạn gái anh ta bắt gặp ngay tại trận.
Cảnh tượng lúc ấy hỗn loạn cực kỳ.
Còn tôi, chỉ có thể ôm lấy bạn gái Lý Phong, nhẹ giọng an ủi:
“Đi tìm một người tỉnh táo hơn, tốt hơn mà yêu.”
Sau chuyện đó, cuối cùng mấy anh em Trần Hạo cũng dứt hẳn với Lương Tĩnh, còn quan hệ với Lý Phong – người gây ra chuyện – cũng dần xa cách.
Nghe nói, về sau Lý Phong và Lương Tĩnh đến với nhau thật.
Nhưng Lương Tĩnh vẫn giữ danh nghĩa “huynh đệ”, tiếp tục khoác vai bá cổ với mấy cậu con trai khác.
Lần này chuyện xảy ra với chính mình, Lý Phong cuối cùng cũng chịu hết nổi.
Nghe nói hai người xông vào đánh nhau một trận tơi bời, cả hai chẳng ai được lợi.
Mặt Lương Tĩnh bị tổn thương, đối với con gái mà nói thì gần như là hủy dung.
Còn Lý Phong thì bị đánh gãy xương, nằm viện điều trị suốt một thời gian dài. Đến lúc xuất viện thì sạch túi, bởi tiền bạc đều bị Lương Tĩnh lấy danh nghĩa “bồi thường chi phí chữa trị” để gom hết đem đi… làm phẫu thuật thẩm mỹ.
Drama lộn xộn đến mức chẳng còn gì đáng quan tâm nữa.
Dù sao thì cô bạn gái từng bị Lương Tĩnh phá hoại nay đã có bạn trai mới – một chàng trai thật lòng yêu cô ấy, ánh mắt trong veo, ấm áp và sạch sẽ.
Sau đó là đám cưới của tôi và Trần Hạo, tất cả những anh em và chị em thân thiết ấy đều có mặt đông đủ.
Tôi hỏi Trần Hạo:
“Anh định sau này vẫn làm chuyên gia bắt trà xanh hả?”
Trần Hạo đáp:
“Anh chỉ là một người đàn ông đầu óc tỉnh táo thôi. Và sau này, anh vẫn sẽ luôn tỉnh táo.”
(Hết truyện)