Bạn Thân Tặng Giấy Nợ Làm Quà Cưới - Chương 6
Hai tháng trôi qua, bước sang năm mới, cuối cùng bên A cũng thanh toán công nợ.
Dòng tiền của hai gia đình chúng tôi trở nên dồi dào, trả hết nợ cho nhà cung ứng mà vẫn còn dư.
Dự án mà chúng tôi đã không tiếc cạn kiệt dòng tiền để đầu tư trước đó cũng tăng giá,
thậm chí còn thu hút thêm các đối tác khác cùng phát triển.
Chỉ riêng khoản chuyển nhượng cổ phần đã giúp hai gia đình chúng tôi lãi ròng mười triệu tệ.
Tôi lại trở về cuộc sống của một tiểu thư nhà giàu như trước đây.
Không lâu sau, có người chuyển tiếp cho tôi một đoạn tin nhắn trò chuyện.
Đó là đoạn trò chuyện giữa Tô Tiểu Linh và một người nào đó.
“Lâm San San cực kỳ keo kiệt, thích làm màu, giả vờ hào phóng.”
“Cô ta tặng quà thì đừng mong chiếm lợi, nếu không trả lại quà thì cô ta tuyệt đối không bỏ qua đâu.”
“À đúng rồi, phải trả lại gấp đôi mới được! Vì cô ta chỉ muốn nhận lại nhiều hơn thôi!”
Trong cuộc trò chuyện, Tô Tiểu Linh không ngừng bôi nhọ tôi, nói tôi thích chiếm lợi, đối xử tốt với người khác chỉ để được bù đắp gấp đôi.
Đánh giá của Tần Vũ quả thật không sai chút nào.
Loại ngu ngốc này, không kiểm soát nổi cảm xúc, nhỏ mọn, thói đời nịnh hót kẻ giàu chà đạp kẻ nghèo, thích ngồi lê đôi mách, nói xấu sau lưng, sớm muộn gì cũng gặp họa.
Nếu cô ta chỉ là người bình thường thì thôi, cùng lắm chỉ bị người ta ghét bỏ.
Đằng này, gia đình chồng cô ta lại có địa vị đặc biệt, nói năng linh tinh hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Ví dụ như vì muốn khoe khoang, cô ta đã tiết lộ toàn bộ tài sản nhà chồng cho tôi biết,
bao gồm vị trí cụ thể của bất động sản, cách thức vận hành tài sản, tất cả đều kể rõ ràng…
Kể xong rồi lại đi đắc tội với tôi, dẫn đến việc bị tôi nắm thóp trong tay.
Cô ta từng nói mẹ chồng ghét bỏ cô ta vì nhà nghèo,
nhưng giờ tôi nghĩ lại, có lẽ là vì mẹ chồng cô ta nhận ra cô ta ngu ngốc nên mới ghét bỏ cô ta thôi.
Ngày xưa khi còn học đại học, sự ngu ngốc của cô ta được che đậy bởi vẻ ngây thơ của tuổi trẻ,
hơn nữa lúc đó không có xung đột lợi ích nên mọi người đều nghĩ cô ta chỉ là ngây ngô.
Năm năm trôi qua, cô ta giờ đã là mẹ của hai đứa trẻ mà vẫn cư xử như vậy.
Tôi thở dài, gửi đoạn ghi âm cho người đó nghe.
“Tôi tặng quà không hề bắt ép người khác phải trả lại, là Tô Tiểu Linh vô tình trước, tôi không nhịn được nên mới cắt đứt quan hệ với cô ta.”
“Cậu nghe mà xem, cô ta nói về tôi như thế nào… Tôi mời cô ta ăn cơm hồi đại học mà cũng bị nói xấu được.”
Người đó nghe xong, trả lời lại:
“Mở mang tầm mắt thật đấy, đúng là loại người kỳ quặc.”
Sau khi trò chuyện xong, người bạn đó đã tổng hợp lại mọi chuyện rồi gửi cho các bạn học đại học năm xưa.
Tô Tiểu Linh bị cả đám bạn cười nhạo thậm tệ.
Tôi không hề trở nên tai tiếng như mong muốn của cô ta,
trái lại, danh tiếng của cô ta mới thật sự bại hoại trong vòng bạn bè.
Mọi người đều biết cô ta là loại nhỏ nhen, vô ơn, ăn cháo đá bát, đồng loạt tránh xa cô ta.
Tôi không biết vẻ mặt của cô ta khi nghe tin sẽ ra sao,
chắc hẳn sắc mặt phải khó coi lắm.
Nửa năm sau.
Tôi gần như đã quên mất chuyện của Tô Tiểu Linh, thì đột nhiên có một người bạn gọi điện thoại cho tôi:
“Tô Tiểu Linh ly hôn rồi.”
Tôi đang đi mua sắm với Tần Nhã, nghe vậy liền ngẩng đầu lên:
“Hả?”
Người bạn lại nói:
“Chuyện này có liên quan đến cậu đấy.”
Tôi vô cùng kinh ngạc:
“Cô ta ly hôn thì liên quan gì đến mình?”
“Mình oan ức quá mà!”
Người bạn kể:
“Lần trước cô ta nói xấu sau lưng cậu, cậu tung đoạn ghi âm ra làm bằng chứng, mọi người đều biết cô ta là kẻ tiểu nhân, nên không còn ai qua lại với cô ta nữa.
Cô ta tự tôn rất cao nên bị tổn thương sâu sắc.
Trước đây cô ta bình thường lắm, sau đó thì tìm cách leo cao, sinh được con trai, nên vô cùng đắc ý, chắc là cảm thấy địa vị của mình đã vững chắc rồi, không cần phải khiêm tốn nữa.
Cô ta lái siêu xe của nhà đi khoe mẽ, kết quả là không để ý đường nên tông chết một người.”
Tôi kinh hãi đưa tay che miệng:
“Trời ơi!”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy sao!
Tô Tiểu Linh đúng là đồ khốn nạn, gây họa cho người khác rồi!”
Người bạn tiếp tục kể:
“Thực ra chuyện này nghe có vẻ lớn, nhưng về mặt pháp luật thì chỉ được tính là tai nạn giao thông thôi, trách nhiệm cũng không nặng lắm.
Tông chết người cùng lắm là ngồi tù ba năm, nếu chịu bồi thường tích cực thì thậm chí còn không phải ngồi tù.
Sau khi xác định trách nhiệm thì cứ bồi thường và xin lỗi thành khẩn là xong.
Nhưng Tô Tiểu Linh lại không làm vậy.
Nạn nhân là người bình thường, gia đình bên kia yêu cầu cô ta bồi thường một triệu tệ,
cô ta không đồng ý, còn cho rằng mình không sai, khăng khăng nói nạn nhân tự lao vào xe cô ta.
Chắc là thấy đối phương không có thế lực nên nghĩ sẽ dễ bắt nạt, còn nói nhà người ta đòi tiền vô lý, dọa sẽ kiện ngược lại họ.
“Cảnh sát giao thông xác định rõ ràng rằng Tô Tiểu Linh là người gây tai nạn, cộng thêm các khoản khác nữa thì tổng cộng phải bồi thường 1,2 triệu tệ.
Vậy mà cô ta không chịu bồi thường, ngược lại còn muốn kiện gia đình nạn nhân tội tống tiền.
Gia đình nạn nhân tức giận đến phát điên, liền thuê người điều tra lý lịch của cô ta, phát hiện ra thân phận nhạy cảm của bố chồng và chồng cô ta, nên đã dọa sẽ công khai mọi chuyện nếu không được bồi thường.
“Đến nước này vẫn còn cứu vãn được, chỉ cần biết điều mà xin lỗi và bồi thường là xong.
Nhưng Tô Tiểu Linh không chịu thua, nhờ quan hệ của chồng để giải quyết, chỉ đồng ý bồi thường 20 vạn tệ.
Gia đình nạn nhân tức giận tột độ, liền kéo nhau đến đơn vị công tác của bố chồng và chồng cô ta để làm ầm lên…
Chuyện này ầm ĩ lên rồi thì chiếc siêu xe gây tai nạn kia rất nhạy cảm, mà thời buổi này đang kiểm tra gắt gao vấn đề này, nên cả gia đình cô ta bị để ý.”
“Chột dạ thì khó mà qua ải này được…
Những chuyện sau đó chắc cậu cũng đoán được rồi.”
“Bố chồng của Tô Tiểu Linh bị bắt giam, chồng cô ta bị cách chức, tức giận đánh cô ta một trận thừa sống thiếu chết, rồi nhất quyết đòi ly hôn.
Còn về khoản nợ kia, chắc chắn là một xu cũng không chịu trả, bắt Tô Tiểu Linh tự chịu trách nhiệm…”
Nghe xong, tôi thở dài một hơi thật sâu.
Có những người thật sự không biết trân trọng cuộc sống, rõ ràng có thể sống sung sướng mà lại tự chuốc khổ vào thân.
“Cô ta ly hôn không liên quan gì đến mình cả, hoàn toàn là do cô ta tự làm tự chịu.
Đi xe mà không chịu chú ý, có thần tiên cũng khó cứu nổi.
Vấn đề là cô ta không chỉ tự hại mình mà còn hại người khác.
Gây tai nạn xong không chịu xin lỗi chân thành, cũng không tích cực bồi thường, lại còn nhìn người mà cư xử, ỷ thế hiếp người, cuối cùng lại bị phản đòn…
Đúng là ngu xuẩn hết chỗ nói.”
Người bạn thở dài:
“Đúng vậy, tất cả đều là do cô ta tự chuốc lấy.”
Cúp máy xong, tôi kể lại mọi chuyện cho Tần Nhã nghe.
Cô ấy cũng đồng cảm vô cùng.
“Sau này nhất định phải lấy Tô Tiểu Linh làm gương, tuyệt đối không tự chuốc họa vào thân.”
Chẳng mấy chốc, chúng tôi lại quên mất chuyện của Tô Tiểu Linh rồi tiếp tục đi mua sắm.
Còn về Trương Khiết, tôi không nghe thêm tin tức gì về cô ta nữa.
Sau đám cưới lần đó, cô ta liền cúi đầu làm người, sống yên ổn và không gây chuyện thị phi nữa.
Trước đây cô ta muốn xem tôi làm trò cười, tôi buộc cô ta phải bồi thường vòng tay vàng năm vạn tệ, ân oán đôi bên coi như chấm dứt.
Cô ta không gây sự với tôi nữa, thì tất nhiên tôi cũng không tìm cô ta làm phiền.
Nghe nói Trương Khiết sống khá yên ổn, cuộc sống tuy bình thường nhưng an bình hạnh phúc.
Chỉ có Tô Tiểu Linh là loại người kỳ quặc,
rõ ràng là không ngừng nói xấu sau lưng tôi, khiến tôi phản kích lại, làm cô ta mất hết thể diện.
Một hiệu ứng cánh bướm nhỏ nhoi như vậy, lại khiến cô ta có kết cục bi thảm như ngày hôm nay.
Đúng là tính cách quyết định số phận.