Bạn Thân Tặng Giấy Nợ Làm Quà Cưới - Chương 4
Tôi mỉm cười nói: “Kẻ thất hứa thì chắc chắn gia phong không đúng đắn, e rằng vị trí đang ngồi cũng không vững đâu nhỉ?”
Câu nói của tôi ẩn chứa sự đe dọa rõ ràng.
Nếu không trả đủ tiền, thì đơn tố cáo chắc chắn sẽ được gửi lên.
Hai người họ đều hiểu ý, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Tôi vẫn giữ nụ cười nhã nhặn: “Mọi người nhìn tôi có vẻ như kẻ dễ bị bắt nạt, nhưng rất tiếc, không phải đâu nhé.
Đối với người đối xử tốt với tôi, tôi chẳng bao giờ tính toán.
Nhưng nếu có ai đó mang tâm địa xấu xa, vậy thì tôi phải dạy cho họ một bài học đích đáng, để người khác không nghĩ rằng tôi dễ bị bắt nạt.”
Mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn tôi.
Sắc mặt tôi thản nhiên, hoàn toàn không bận tâm đến những lời vừa nói ra.
Toàn là một đám ngốc không có ý định qua lại nữa, đắc tội thì đắc tội thôi.
Nếu không thì tôi cần gì phải mời riêng họ sang phòng bên cạnh?
Tô Tiểu Linh mềm mỏng xuống, giọng cũng hạ thấp: “San San, chúng ta là bạn bè, không cần phải làm đến mức này chứ?”
Tôi lấy điện thoại ra, mở chế độ phát loa ngoài.
“… Ha ha, các cậu có thấy vẻ mặt buồn cười của Lâm San San không…”
“Chúng ta cố tình làm khó cô ta đấy, ai bảo cô ta lúc nào cũng khoe khoang trước mặt chúng ta chứ?
Xì! Ai mà thiếu tiền cơ chứ? Cần gì cô ta phải làm màu?”
“Đúng vậy, lần nào đi ăn cũng tranh trả tiền, chẳng phải là để khoe khoang sao?”
“Ha ha, các cậu đừng giả vờ nữa.
Lâm San San lần nào cũng mừng ít nhất 1000 tệ, còn các cậu chỉ mừng lại mấy trăm tệ, chẳng phải là giả vờ quên mất sao?
Chẳng phải dựa vào việc Lâm San San sĩ diện, không dám đòi lại à?
Toàn là hồ ly ngàn năm cả, còn giả vờ thanh cao làm gì?”
Giọng nói phát ra rõ ràng, không sót một từ nào.
Sắc mặt của mọi người trong phòng lúc xanh lúc đỏ, khó coi vô cùng.
Ban đầu họ đến đây chỉ để xem trò cười, nhưng khi nghe đoạn ghi âm này, cuối cùng cũng hiểu được lý do tôi mời riêng họ sang phòng này.
Đoạn ghi âm này không phải do tôi ghi lại.
Lúc nghe thấy bọn họ bàn tán ngoài hành lang, tôi bị sốc nặng, chỉ biết ngẩn ngơ vì phẫn nộ và đau lòng, làm gì còn tâm trí để ghi âm chứ.
Là Tần Vũ đã ghi lại.
Anh ấy đưa cho tôi để làm bằng chứng khi xé rách mặt nạ, tránh cho sau này người ta nói tôi khắt khe, đối xử tệ bạc với bạn bè.
Quả nhiên, sau khi nghe xong đoạn ghi âm, Tô Tiểu Linh và Trương Khiết sững sờ, nhìn nhau với vẻ mặt đầy hoảng hốt.
Tôi nhận hai tờ giấy nợ từ tay Tần Nhã, đưa ra trước mặt họ:
“Gấp đôi, một gram cũng không được thiếu.
Hoặc là bây giờ viết lại giấy nợ cho rõ ràng, hoặc là vài ngày nữa tôi sẽ nhờ luật sư gửi văn bản yêu cầu đến công ty của các cô, gặp nhau tại tòa án nhé.
Hoặc là bây giờ đi mua vòng tay vàng trả lại, ngày mai phải công khai tặng lại tôi ngay tại tiệc cưới, hiểu chưa?”
Tôi đang nắm giữ những thông tin bí mật nhất của bọn họ, không sợ họ dám phản kháng.
Có một số người thật sự không biết mình nặng bao nhiêu cân, ngốc đến mức chết đi được.
Vì muốn khoe khoang mà để lại điểm yếu cho người khác nắm được, lại còn có gan đi đắc tội đối phương.
Mà lý do để đắc tội người khác thì lại càng nực cười hơn.
Cho dù không đắc tội tôi, thì với cái đầu đơn giản và lối hành xử độc ác của hai người này, sớm muộn gì cũng sẽ gây họa và nhận kết cục thê thảm thôi.
Đúng là con người thường chỉ bắt nạt kẻ yếu mà sợ kẻ mạnh.
Thấy tôi cứng rắn như vậy, hai người họ lập tức xuống nước.
Tô Tiểu Linh vội vàng nói: “San San, chúng tôi sẽ đi mua vòng tay vàng ngay, đi ngay bây giờ! 100 gram, không thiếu một gram nào!”
Trương Khiết cũng miễn cưỡng nói theo: “Đúng, đúng, chúng tôi sẽ đi mua ngay, ngày mai sẽ mang đến tiệc cưới tặng cậu.”
Tôi nhìn quanh một lượt, mỉm cười với mọi người:
“Không phải lúc nãy mọi người đều hô hào bảo tôi xé bỏ giấy nợ sao?
Nào, sang phòng bên cạnh đi, tôi sẽ xé bỏ ngay trước mặt mọi người.”
Chiêu này của tôi chính là giết gà dọa khỉ, sắc mặt của mọi người lập tức trở nên muôn màu muôn vẻ, nhìn rất thú vị.
Tần Nhã cười nói: “Các cô chú, mời qua bên này ạ.”
Tôi dẫn đầu bước ra khỏi phòng, đi sang phòng tiệc bên cạnh.
“Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu.”
Tôi vẫn giữ nụ cười tao nhã trên môi.
Tô Tiểu Linh và Trương Khiết cùng những người khác mặt mày cứng đờ, miễn cưỡng theo sau tôi bước vào phòng tiệc.
“Không có gì đâu, cô dâu vất vả quá!”
Từ lúc tôi nhận được giấy nợ rồi rời đi đến bây giờ đã hơn hai tiếng đồng hồ, tiệc cưới sắp bắt đầu, ngày càng có nhiều khách mời tập trung trong phòng tiệc, một nửa trong số đó không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nửa còn lại chỉ biết rằng Tô Tiểu Linh và Trương Khiết đã tặng tôi giấy nợ, và có người đã hùa theo bảo tôi xé bỏ giấy nợ.
Tôi nhìn quanh một lượt, vỗ tay nói:
“Thưa mọi người, tôi có chuyện muốn thông báo.”
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn tôi.
Tôi giơ tờ giấy nợ trong tay lên và nói:
“Đây là món quà mà hai người bạn thân của tôi đã tặng hôm nay.
Vì hiện tại họ đang gặp khó khăn về tài chính, không thể thực hiện lời hứa tặng vòng tay vàng năm xưa, nên mỗi người đã tặng tôi một tờ giấy nợ.
“Tôi đã suy nghĩ kỹ, chúng tôi là bạn thân, nhà họ Lâm chúng tôi cũng không thiếu tiền, vì vậy tôi quyết định xé bỏ giấy nợ này, để Tô Tiểu Linh và Trương Khiết không cần phải trả lại vòng tay vàng nữa!”
Nói xong, tôi giơ tờ giấy nợ lên cho mọi người cùng xem, sau đó xé thành từng mảnh ngay trước mặt mọi người rồi ném vào thùng rác.
“Wow, giấy nợ mấy vạn tệ của vòng tay vàng mà nói xé là xé luôn, đúng là khí phách của Lâm tiểu thư!”
“Quả nhiên là người giàu có khác biệt!”
Có người còn thì thầm:
“Tôi còn tưởng nhà họ Lâm đang thiếu tiền, ai ngờ người ta xé giấy nợ cái rẹt, rõ ràng là không thiếu tiền rồi.”
Tôi vỗ tay một cái, sau đó tỏ vẻ chị em thân thiết tiến tới bên cạnh Tô Tiểu Linh và Trương Khiết, khoác tay họ và nói:
“Chị em tốt à, tớ vừa xé giấy nợ rồi đó, có cảm động không?”
Tô Tiểu Linh và Trương Khiết mặt mày trắng bệch, gượng cười nói: “Cảm động, cảm động lắm…”
Tôi hỏi: “Lâm San San này có phải người tốt không nhỉ?”
Hai người họ đáp: “Phải, là người tốt.”
Tôi vỗ nhẹ tay họ, dịu dàng nói:
“Thật ra cũng không cần phải cảm động đâu, tớ trước giờ không tính toán mấy chuyện này, vì chúng ta là bạn thân mà.
Viết giấy nợ các thứ cũng thật khách sáo quá, cho nên tớ đã xé bỏ rồi.”
Hai người họ gượng gạo cười như khóc.
Tôi hỏi: “Hai cậu có suy nghĩ gì muốn chia sẻ không?”
Hai người nhìn nhau, rồi Tô Tiểu Linh gượng cười, khoác tay tôi và nói lớn:
“San San nghĩa khí như vậy, chúng tớ cũng phải có nghĩa khí chứ, ngày mai chúng tớ sẽ tặng đôi vòng tay vàng lớn!”
Trương Khiết cũng cười gượng gạo nói:
“Đúng vậy, chúng ta là bạn thân, ngày vui như vậy, đúng là không nên tặng giấy nợ, là bọn tớ không biết điều! Ngày mai bọn tớ sẽ đền bù lại cho cậu!”
Những người xung quanh đồng loạt vỗ tay tán thưởng.
Tôi làm vẻ mặt ngạc nhiên, đưa tay che miệng, xúc động đến rưng rưng nước mắt:
“Các cậu đúng là chị em tốt của tớ!”
Ba chúng tôi ôm chầm lấy nhau trước mặt mọi người.
Tần Nhã vỗ tay trước tiên, những người khác cũng lập tức vỗ tay theo, khen ngợi tình bạn sâu đậm của chúng tôi.
Những người trước đó nhìn thấy Tô Tiểu Linh và Trương Khiết tặng giấy nợ có chút khó hiểu, vì rõ ràng lúc đó hai người họ nhất quyết không chịu tặng vòng tay vàng, vậy mà bây giờ lại thay đổi lời nói…
Chắc chắn giữa chừng đã có chuyện gì xảy ra.
Nếu tôi chấp nhận giấy nợ, mọi người sẽ nghĩ rằng tôi dễ bị bắt nạt.
Nhưng bây giờ Tô Tiểu Linh và Trương Khiết thay đổi thái độ, chứng tỏ tôi đã xử lý gọn gàng hai người họ, không phải là kẻ dễ động vào.
Lúc này, những người khác mà tôi mời riêng ra ngoài cũng lần lượt bổ sung tiền mừng, không còn giả câm giả điếc nữa.
Giữa không khí hài hòa ấm áp, mọi chuyện xem như đã được giải quyết viên mãn.
Chuyện này chắc chắn không thể giữ kín.
Đến tối, đã có người quen hỏi tôi về sự việc vòng tay vàng ban ngày.
Tôi chỉ mỉm cười đáp:
“Người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng.
Nếu có ai xúc phạm tôi, thì tôi cũng chẳng khách khí.”
Người quen nghe vậy chỉ cười gượng gạo.
Có vài người không có mặt lúc đó thì nhắn tin hỏi tôi trên WeChat.
Tôi kể lại đúng sự thật:
“Mấy năm nay tôi đối xử với mọi người rất tốt, vì tôi thật lòng xem họ là bạn.
Đáng tiếc có người được voi đòi tiên, không biết trân trọng thì thôi, lại còn ghi hận trong lòng, cố tình gây khó dễ cho tôi ngay trong ngày cưới, muốn xem tôi mất mặt.”
“Trong thời khắc quan trọng của cuộc đời, vậy mà họ lại muốn giở trò hèn hạ với tôi, thật quá đáng!”
“Thế nên, tôi chỉ dạy cho một số người một bài học.
Đừng tưởng rằng tôi dễ bắt nạt.
Những năm qua ai làm gì, tôi làm gì, trong lòng tôi đều có cán cân công bằng.
Muốn giở trò trước mặt tôi à?
Không có cửa đâu.”
“Có những người không xứng đáng làm bạn.
Đã xé rách mặt nạ trước thì đừng trách tôi không khách khí.”
“Còn nữa, lễ nghĩa qua lại là chuyện thường tình.
Tôi cưới hỏi, không mong ai phải bỏ thêm, nhưng cũng đừng bày trò vớ vẩn như vậy.
Loại người như thế, sau này khỏi cần qua lại.”
Lời nói thẳng thắn, rõ ràng.
Sau khi thông tin này lan ra ngoài, những ai có ý định gian xảo đều phải suy nghĩ lại.
Những khách mời sau đó tặng quà mừng đều rất đàng hoàng, không ai tặng giấy nợ hay thiếu sót gì cả.
Có người thậm chí còn tặng thêm cho hào phóng.
Ha ha, nếu tôi tỏ ra yếu đuối, chắc cuối cùng đến cả tiền mừng mình đã bỏ ra cũng không lấy lại được, lại còn bị người ta cười nhạo là kẻ ngốc.
Đến chín giờ tối, buổi tiệc tàn.