Bạn Thân Tặng Giấy Nợ Làm Quà Cưới - Chương 1
1.
Nhìn tờ giấy nợ trong tay, tôi sững sờ.
Không chỉ tôi, mà những người xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc.
Không khí trong phòng tiệc riêng của khách sạn tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tô Tiểu Linh cười tươi nói:
“San San, dạo này tớ kẹt tiền quá, lúc trước đã hứa tặng cậu vòng tay vàng nhưng giờ không mua nổi, nên tớ đưa cậu tờ giấy nợ này. Cậu yên tâm, sau này khi có tiền, tớ nhất định sẽ trả cậu hai chiếc vòng tay vàng lớn.”
Hả?
Rõ ràng năm ngoái cô ta còn khoe khoang rằng nhà chồng giàu có, tài sản nhiều vô kể, mỗi tháng còn được mẹ chồng cho hai vạn tệ tiêu vặt.
Nhưng đó là chuyện của năm ngoái.
Có lẽ hiện tại cô ta gặp khó khăn về kinh tế chăng.
Tôi thầm thở dài, vẫn giữ nụ cười lịch sự trên môi, nói:
“Cảm ơn cậu.”
Đòi nợ ngay lúc này thì quá khó coi.
Xé tờ giấy nợ rồi nói không cần vòng tay cũng không phải lựa chọn hay.
Bởi vì gần đây tôi rất thiếu tiền, tổ chức đám cưới này với một mục đích quan trọng, thu hồi tiền mừng.
Tôi dự tính ít nhất cũng phải lấy lại được số tiền mình đã bỏ ra để mừng cưới cho người khác. Vậy mà giờ Tô Tiểu Linh lại đưa tôi tờ giấy nợ, thật khó xử.
Dù gì cũng là bạn thân một thời, cô ta đã nói đang kẹt tiền, tôi cũng không thể ép buộc mà làm tổn thương tình cảm được.
Đúng lúc đó, Trương Khiết, đi cùng Tô Tiểu Linh cười nói:
“Ôi dào, không mua nổi vòng tay vàng cũng bình thường mà. Năm năm trước giá vàng chỉ có 400 tệ một gram, giờ là bao nhiêu? 812 tệ!
“Trời ơi, 812 tệ, gấp đôi rồi đó! Lúc trước giá đã hơn 400 tệ một gram rồi, giờ hơn 800 tệ một gram, một chiếc vòng tay ít nhất 20 gram, tính ra cũng phải mười sáu ngàn tệ.
“Chúng ta đâu có giàu như San San, tùy tiện bỏ ra hơn chục ngàn để mua vòng tay vàng lớn được.”
Tô Tiểu Linh thở dài ngay lập tức:
“Đúng vậy, dạo này sinh con thứ hai, cuộc sống ngày càng khó khăn, tiền bạc eo hẹp vô cùng. Lúc trước San San tặng mình vòng tay vàng, mình đã hứa khi cậu ấy kết hôn sẽ tặng lại đôi vòng tay lớn. Mình trước giờ luôn giữ lời, nhưng tiếc là không có khả năng tài chính, không mua nổi vòng tay nên đành đưa tờ giấy nợ…”
Trương Khiết tiếp lời:
“Cậu mấy năm nay đúng là khó khăn thật, nuôi hai đứa nhỏ, tiền cứ như nước trôi đi vậy.”
Tô Tiểu Linh: “Đúng vậy, khổ quá đi thôi.”
Trương Khiết bất ngờ quay sang tôi nói:
“San San, Tiểu Linh khó khăn như vậy, hay cậu bỏ qua tờ giấy nợ đi?”
Tôi khựng lại một chút.
Tôi hiểu ý của bọn họ. Nếu tôi rộng lượng thì nên xé tờ giấy nợ, tốt nhất là xé ngay trước mặt mọi người.
Một người bạn khác cũng cười nói:
“Đã khó khăn vậy rồi, giá vàng lại cao như thế, San San cậu đâu có thiếu tiền, ngày vui như vậy còn giữ tờ giấy nợ làm gì? Xé luôn cho rồi.”
Tôi liếc nhìn người đó, năm ngoái sinh nhật hắn tôi tặng hai ngàn tệ tiền mừng.
Đám cưới lần này hắn chỉ mừng lại sáu trăm tệ.
Giờ lại muốn tôi xé bỏ tờ giấy nợ trị giá hàng chục ngàn tệ.
Thú vị thật đấy.
Dưới sự hùa theo của hai người, những người khác cũng bắt đầu lên tiếng:
“Đúng rồi, xé bỏ đi cho rồi.”
“…”
Bọn họ càng ngày càng ồn ào, tôi khẽ nhíu mày.
Dựa vào cái gì mà tự ý quyết định giúp tôi chứ?
Trong lòng tôi rất khó chịu nhưng vẫn giữ nụ cười lịch sự trên môi.
Tô Tiểu Linh và Trương Khiết đã khơi mào, cả căn phòng bắt đầu bàn tán về giá vàng và tình hình kinh tế gần đây, ai nấy đều than thở khó khăn, nào là bị sa thải, nào là phá sản.
Sau đó, bọn họ đồng loạt nói:
“San San vẫn là người may mắn nhất, điều kiện gia đình tốt, lấy chồng cũng là gia đình giàu có môn đăng hộ đối.
“Chồng vừa đẹp trai vừa giàu có, San San nửa đời trước không phải chịu khổ, nửa đời sau cũng không cần lo lắng, không giống bọn tôi, khổ sở vô cùng…”
Mấy người đó vừa nói vừa tỏ vẻ ghen tị.
Tôi đã rất bực bội, nhưng vẫn nhẫn nhịn không phát hỏa.
Đúng lúc này, Trương Khiết tiến tới tặng quà:
“San San, chúc cậu tân hôn hạnh phúc!”
Cô ta mỉm cười đưa cho tôi một phong bao lì xì.
Tôi mở ra trước mặt mọi người.
Bên trong có tám tờ nhân dân tệ màu đỏ, và một tờ giấy nợ màu trắng.
Trên đó ghi: “Nợ Lâm San San một chiếc vòng tay vàng lớn.”
Tôi lại một lần nữa sững sờ.
Hóa ra hôm nay tôi không chỉ nhận được một tờ giấy nợ, mà là hai tờ sao?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Trương Khiết, vừa khéo bắt gặp ánh mắt trao đổi giữa cô ta và Tô Tiểu Linh.
Vừa nãy, cô ta luôn đứng về phía Tô Tiểu Linh, còn ép tôi phải xé tờ giấy nợ…
Tôi thực sự không muốn suy đoán ý đồ của cô ta.
Chúng tôi là bạn học đại học, đã cùng nhau trải qua quãng thời gian sinh viên vui vẻ, hơn nữa mối quan hệ cũng khá tốt, tôi không muốn tin rằng họ lại thay đổi như vậy.
Có lẽ họ thực sự không có khả năng tặng vòng tay vàng, nên mới nghĩ ra chiêu đưa giấy nợ này chăng.
Nếu không phải như vậy, khi tôi mời họ tham dự đám cưới, họ chỉ cần giả vờ như không biết gì là xong, việc gì phải làm phức tạp như thế này?
“Wow, cậu cũng đưa giấy nợ à?” Tô Tiểu Linh ngạc nhiên hỏi.
Trương Khiết thở dài sâu: “Gần đây mình cũng đang khó khăn lắm.”
Hai người họ phối hợp nhịp nhàng, than thở cùng nhau, những người khác cũng bắt đầu khuyên tôi: “San San, xé tờ giấy nợ đi.”
Một đám người vây quanh tôi, nếu đổi lại là người thiếu kiên định, không chừng đã không nỡ từ chối, thuận theo ý họ mà xé tờ giấy nợ ngay trước mặt mọi người rồi.
Nửa năm trước, có lẽ tôi cũng đã làm như vậy.
Đáng tiếc, bây giờ khác xưa rồi, tôi không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Tôi cố gắng chịu đựng áp lực, giả vờ như nhận được điện thoại, cầm lấy điện thoại mỉm cười nói: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát, mọi người cứ tự nhiên nhé.”
Nhanh chóng bước ra khỏi phòng tiệc riêng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu cứ tiếp tục ở lại, với không khí cười đùa vui vẻ của họ, có khi họ sẽ giật lấy tờ giấy nợ từ tay tôi và tự ý xé bỏ mất.
Đúng lúc này, chồng tôi, Tần Vũ, từ cuối hành lang đi tới, thấy tôi liền mỉm cười: “Tình hình thế nào rồi?”
Tôi kéo anh ấy đi về phía trước, chọn một phòng trống rồi bước vào, đóng cửa lại.
Tầng này toàn bộ phòng nghỉ đều do chúng tôi đặt trước từ nửa năm trước.
Tôi tháo chiếc túi xách mang theo bên mình, đưa cho anh ấy, hai người ngồi trên giường bắt đầu kiểm tra phong bì tiền mừng.
Tần Vũ rút ra một tờ giấy nợ, kinh ngạc hỏi: “Đây là gì vậy?”
Tôi đáp: “Giấy nợ.”
“Đi đám cưới mà lại tặng giấy nợ sao?”
“Ừ.”
“Người tặng là bạn thân của em à?”
Tôi lúng túng im lặng, một lúc sau mới gật đầu: “Có lẽ họ đang khó khăn về kinh tế, dù sao họ cũng đã đưa giấy nợ, không phải là không muốn trả.”
Tần Vũ nhíu mày, giọng trầm xuống: “San San, nếu giấy nợ có giá trị, thì hai nhà chúng ta đã không thành ra như ngày hôm nay.”
Tôi lại im lặng lần nữa.
Tôi và Tần Vũ là thanh mai trúc mã, hai nhà đều mở xưởng, trước đây nhờ làm xuất khẩu mà kiếm được chút tiền.
Mặc dù so với những người giàu thực sự thì không là gì, nhưng so với người bình thường thì cũng dư dả hơn nhiều.
Ba mẹ tôi khi lập nghiệp đã nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Tần.
Trong quá trình kinh doanh, họ cũng từng nhận được ân huệ từ người khác.
Có lẽ vì những trải nghiệm đó, họ luôn dạy tôi phải kết giao bạn bè rộng rãi, phải hào phóng, có thêm bạn bè là có thêm con đường.
Chịu ảnh hưởng từ họ, tôi luôn đối xử rất tốt với bạn bè.
Đi ăn tôi luôn giành trả tiền, tặng quà cho người khác cũng phải chọn thứ đắt tiền.
Thời đại học, tôi chơi rất thân với ba cô bạn cùng phòng, đặc biệt là hợp cạ với Tô Tiểu Linh, chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn thân.
Tô Tiểu Linh kết hôn chỉ sau nửa năm tốt nghiệp.
Lúc đó chúng tôi rất thân thiết, tôi đã mừng cưới 888 tệ, còn tặng thêm một chiếc vòng tay vàng lớn nặng 50 gram.
Vì Tô Tiểu Linh từng tâm sự với tôi rằng, nhà chồng mua cho cô ấy ba món trang sức gồm bông tai, dây chuyền và nhẫn, nhưng không có vòng tay vàng.
Cô ấy rất muốn có một chiếc vòng tay vàng lớn.
Nhưng vòng tay vàng thường bắt đầu từ 20 gram, tính ra giá rất đắt.
Tô Tiểu Linh lấy chồng giàu, nhưng cô ấy nhiều lần than phiền rằng mẹ chồng xem thường mình, không chịu mua quà cưới đắt tiền.
Cô ấy rất buồn nhưng không thể than phiền với ai.
Chính vì lý do đó, tôi mới tặng cô ấy chiếc vòng tay vàng lớn.
Lúc đó giá vàng khoảng hơn 400 tệ một gram, chiếc vòng tay lớn đó trị giá hơn hai vạn tệ.
Cô ấy đeo chiếc vòng tay vàng tham dự tiệc cưới, rất nổi bật, khiến ai cũng phải trầm trồ.
Người ta khen ngợi: “Wow, chiếc vòng tay này nặng ghê, chú rể đối xử với cô tốt thật đấy.”
Tô Tiểu Linh không phủ nhận, chỉ nói: “Ừ, mẹ chồng tặng cho mình đó.”
Khách mời đều khen ngợi mẹ chồng cô ấy.
Mẹ chồng thấy cô ấy biết điều, sẵn lòng giữ thể diện cho nhà chồng, cũng rất hài lòng, thái độ với cô ấy cũng tốt hơn hẳn.
Có thể nói, chiếc vòng tay vàng mà tôi tặng không chỉ có giá trị hơn hai vạn tệ, mà còn giúp Tô Tiểu Linh có thể diện trước bạn bè người thân, lại còn được lòng mẹ chồng.
Chính vì lý do đó, Tô Tiểu Linh rất cảm động, nắm lấy tay tôi và hứa: “San San, khi nào cậu kết hôn, mình sẽ tặng cậu gấp đôi, một đôi vòng tay vàng 100 gram!”
Lúc cô ấy nói điều đó, có rất nhiều người chứng kiến, bao gồm cả hai người bạn cùng phòng là Trương Khiết và Vương Vân Vân.
Tôi cười nói: “Được thôi, mình đợi để nhận vòng tay vàng của cậu.”
Thực ra lúc đó chỉ nói đùa, tôi cũng không nghĩ là sẽ thật sự nhận.