Bạn Gái Trà Xanh Của Em Trai - Chương 2
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
LÃO PHẬT GIA XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Như một bà mẹ già cặm cụi lo cho cậu ta suốt bao nhiêu năm, cuối cùng nhận lại một câu: “Chị xem tôi như một con chó!”
Sau khi Lâm Hàng và An Hạ rời đi, Hạ Du bước vào.
“Cậu đuổi Tiểu Hàng rồi à?”
“Bao năm nay, cậu ta làm bao nhiêu chuyện ngu ngốc, tôi nhịn không nổi nữa!”
“Cậu đoán xem, An Hạ là ai?”
“Ai cơ?”
Tôi nghĩ mãi vẫn không ra. Khuôn mặt An Hạ thực sự quá bình thường, không có chút gì nổi bật. Nếu miễn cưỡng thì có thể gọi là kiểu “tiểu gia bích ngọc”, nhưng tuyệt đối không phải vẻ đẹp rực rỡ khiến người khác xiêu lòng.
Không chỉ gương mặt tầm thường, cô ta còn rụt rè, ánh mắt lúc nào cũng như thể bị người ta bắt nạt.
Tóm lại, chẳng có chút phong thái nào để xuất hiện trong các buổi tiệc đứng.
Tôi thật sự không hiểu nổi tại sao Lâm Hàng lại thích cô ta.
Thấy tôi không nghĩ ra, Hạ Du cũng thôi không vòng vo nữa.
“Cậu còn nhớ chuyện của nhà họ Từ năm ngoái không?”
Nhà họ Từ, tức nhà anh Từ Thành.
Năm ngoái, bố của anh ấy, ông Từ, dẫn một cô gái về nhà. Cô ta khóc lóc thảm thiết, khiến mẹ anh Từ tức đến suýt ngất tại chỗ. Cuối cùng chuyện đó được nhà họ Từ dẹp yên.
Giờ Hạ Du nhắc lại, chắc chắn không phải chuyện vô thưởng vô phạt.
“Ý cậu là… An Hạ chính là cô gái đó?”
“Đúng rồi!”
Hạ Du vừa nói vừa rút ra một xấp ảnh:
“Không chỉ thế đâu! Cô ta còn chưa cắt đứt với ông Từ nữa kìa!”
Trong ảnh, An Hạ và ông Từ thân mật một cách khó tả, tư thế mờ ám.
Tôi “chậc chậc” hai tiếng.
Lâm Hàng, cái mũ xanh này chắc nặng lắm đây!
5.
Chuyện Lâm Hàng bị đội mũ xanh, tôi thật sự không có hứng can thiệp.
Liên quan gì đến tôi đâu?
Nhưng không thể ngờ được, Lâm Hàng lại tự coi mình là nhân vật quan trọng cỡ nào.
Cậu ta đăng lên Weibo một bài dài sướt mướt, kể lể bao năm qua bị tôi đối xử tệ bạc ra sao, nói rằng tôi chỉ coi cậu ta như một linh vật may mắn, một công cụ biết đi.
Lâm Hàng có kha khá người theo dõi trên Weibo. Ngày nào cũng lấy danh nghĩa “thiếu gia nhà họ Lâm” mà lượn lờ trên mạng, toàn đăng bài ăn chơi hưởng thụ. Vậy mà một đống cô gái vẫn mê mẩn, đuổi theo gọi cậu ta là “chồng”.
Bài đăng này của cậu ta nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.
Tôi thừa biết Lâm Hàng đang tính toán gì. Chẳng qua là muốn lợi dụng tình cảm mà ba tôi dành cho cậu ta suốt bao năm qua.
Ba tôi là người mềm lòng. Nhiều năm qua, ông đã giúp không biết bao nhiêu đứa trẻ, và với Lâm Hàng cũng thật sự tốt.
Dù công việc bận rộn, nhưng trong giai đoạn Lâm Hàng dậy thì, ba vẫn cố gắng dành thời gian trò chuyện, tâm sự với cậu ta.
Thế nhưng, dù là một người mềm lòng như ba, cuối cùng cũng không để lại chút cổ phần nào cho cậu ta.
Đêm trước ngày tôi tiếp quản công ty, ba gọi tôi vào thư phòng:
“Bao năm qua, ba đã coi Tiểu Hàng như con ruột. Nhưng nó… thật sự không làm nên trò trống gì! Sau này cứ cho nó nhiều tiền, để nó sống như một công tử nhà giàu là được rồi.”
Thời gian tôi sống với Lâm Hàng còn nhiều hơn cả ba mẹ, lúc đầu tôi cũng định xin ba giữ lại ít cổ phần cho cậu ta. Nhưng ba chỉ phẩy tay, đuổi tôi ra ngoài:
“Đường Đường, ba đã gặp nhiều dạng người lắm rồi. Cứ nghe lời ba đi.”
Tôi định nói thêm vài câu nữa, nhưng vừa bước ra khỏi thư phòng đã nhận được tin nhắn của Lâm Hàng:
“Chị ơi, em thi đại học được 170 điểm, chắc không vào nổi trường trong nước. Chị tìm giúp em trường ở nước ngoài đi.”
Tôi đứng sững, nhìn dòng tin nhắn rất lâu.
170 điểm?! Đi làm công nhân còn phải chạy quan hệ, chứ đừng nói đến đại học!
Tôi vừa cắn răng vừa tìm trường cho cậu ta, vừa nghĩ: “Cái đầu óc này! Đúng là chỉ hợp ăn bám làm công tử nhà giàu thôi!”
Bài đăng của Lâm Hàng vừa lên, ngay lập tức thu hút một đám fan “vợ” đổ xô vào bênh vực, đòi lại công bằng cho “chồng” họ.
Bên tôi còn chưa kịp đưa ra thông báo, Lâm Hàng đã tự mình lao vào phản bác fan của mình:
“Đừng gọi tôi là chồng. Tôi có bạn gái rồi. Tôi rất yêu cô ấy, cô ấy cũng rất yêu tôi. Cô ấy mà thấy mấy lời này sẽ không vui đâu.”
Tôi nhìn cảnh Lâm Hàng gần như cãi nhau với cả một biển người trong phần bình luận, không nhịn được mà gọi cho bộ phận truyền thông của tập đoàn, bảo họ đăng thẳng giấy chứng nhận con nuôi của cậu ta lên Weibo.
Sau đó, tôi gọi điện cho ba mẹ:
“Ba mẹ, hai người có định về để ra mặt không? Thằng nhóc Tiểu Hàng kia sắp lên trời ngồi rồi!”
6.
Một tờ giấy chứng nhận con nuôi đủ để xoay chuyển dư luận.
Tối hôm đó, Lâm Hàng gọi cho tôi.
Dùng số điện thoại không biết lấy từ đâu, vừa kết nối đã òa lên khóc:
“Chị ơi, em sai rồi. Em không nên nói vậy. Chị là chị ruột của em mà. Chị không thể mặc kệ em được đâu!”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Ai là chị cậu?”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
Vừa ngắt máy của Lâm Hàng, tôi lại nhận được cuộc gọi từ ông Từ.
Chuyện của Từ Thành năm đó khiến cả nhà tôi luôn day dứt với nhà họ Từ. Những năm qua, tôi coi ông bà Từ như ba mẹ ruột mà chăm sóc, báo hiếu.
Bà Từ hiền từ, dịu dàng, luôn yêu quý tôi. Nhưng ông Từ thì lại thiên vị Lâm Hàng.
Chẳng có lý do gì khác, chỉ vì Lâm Hàng là con trai.
Ông Từ là kiểu người trọng nam khinh nữ điển hình.
Lần này ông Từ gọi tới, tôi đoán cũng là vì muốn nói đỡ cho Lâm Hàng. Nhưng dù biết rõ ý định của ông ấy, tôi vẫn phải nghe.
Vì Từ Thành.
Từ Thành lớn hơn chúng tôi vài tuổi, là người anh cả trong nhóm chúng tôi – những đứa trẻ nhà giàu có bố mẹ bận rộn. Anh ấy luôn dịu dàng, khiêm tốn, như một người anh trai thực sự.
Trong học tập, anh tự mình thi đậu vào một trong hai trường đại học top đầu của cả nước.
Trong sự nghiệp, ngay từ năm nhất đại học, anh đã tự lập công ty. Dù chỉ là một công ty nhỏ, nhưng chẳng mấy chốc đã đi vào quỹ đạo.
Anh ấy là một “thiên chi kiêu tử” đích thực, thường xuyên xuất hiện trên các mặt báo.
Nhưng một người như vậy lại chết để cứu một kẻ chẳng ra gì như Lâm Hàng.
Dù bây giờ nhà họ Lâm đã công khai tuyên bố Lâm Hàng chỉ là con nuôi, nhưng năm đó, người được Từ Thành cứu vẫn mang danh là con trai nhà họ Lâm.
Ân tình này, nhà họ Lâm chúng tôi phải ghi nhớ!
Quả nhiên, vừa nhấc máy, ông Từ đã nói ngay:
“Đường Đường, dù Lâm Hàng không phải em ruột cháu, nhưng bao năm nay các cháu cùng lớn lên, chẳng lẽ tình cảm đó là giả sao?”
Tôi nhẹ giọng đáp:
“Chú Từ, cháu thật sự rất thất vọng về Lâm Hàng.”
“Ôi dào, anh chị em trong nhà nào có thù oán gì qua đêm đâu? Thế này đi, ngày mai cháu qua nhà chú ăn bữa cơm nhé.”
Tôi im lặng.
Ông Từ đã quyết tâm muốn nói đỡ giúp Lâm Hàng.
Thấy tôi không trả lời, ông Từ lại thêm một câu:
“Đường Đường giận chú rồi à? Ngày trước cháu còn rất thích Từ Thành, hay qua nhà chú chơi nữa mà!”
Tôi hít một hơi thật sâu, giữ giọng bình tĩnh:
“Không có đâu, chú Từ. Mai cháu sẽ tới.”
7.
Hạ Du vẫn chưa hoàn toàn tiếp quản công việc ở công ty gia đình, nên so với tôi, cuộc sống của cô ấy nhàn nhã hơn hẳn.
Nghe tôi nói chuẩn bị đến nhà ông Từ ăn cơm, cô ấy liền vui vẻ chạy đi chuẩn bị quà cho tôi.
“Cậu đi ăn cơm ở nhà chú Từ chắc chắn phải mang quà rồi. Nhìn cậu bận rộn thế này, chắc chẳng có thời gian chuẩn bị. Đây, tớ làm xong hết rồi!”
Tôi ôm chầm lấy Hạ Du:
“Du Du! Cậu thật sự là thiên thần của tớ!”
Kể từ khi tiếp quản công ty, tôi ngày càng bận rộn hơn. Những năm qua, nhiều việc nếu không nhờ Hạ Du thu xếp, tôi thật sự không biết xoay sở ra sao.
Khi tiễn tôi xuống bãi đậu xe, Hạ Du kéo tôi lại:
“Đường Đường, tớ phải nói với cậu một chuyện. Nghe ba tớ bảo, từ đầu năm nay, chuỗi tài chính của nhà họ Từ đã có vấn đề. Tớ biết cậu sẽ muốn giúp, nhưng cậu phải nhớ, mấy năm qua, cậu đã giúp nhà họ Từ rất nhiều rồi. Đường Đường, chú Từ dù sao cũng không phải anh Từ Thành.”
Tôi sững lại một chút, rồi khẽ gật đầu:
“Tớ biết rồi.”
Tới nhà họ Từ, quả nhiên tôi thấy Lâm Hàng và An Hạ ở đó.
Vừa nhìn thấy tôi, Lâm Hàng vội vàng đứng dậy, gọi một tiếng:
“Chị!”
An Hạ thì dịu dàng tựa vào Lâm Hàng, giọng yếu ớt:
“Chị ơi, cuối cùng chị cũng chịu gặp Lâm Hàng ca ca rồi. Hai ngày nay anh ấy buồn lắm, không lúc nào ngừng hối hận, trông tiều tụy đi hẳn. Là lỗi của anh ấy, do anh ấy nhất thời nông nổi.
Nhưng chị à, Lâm Hàng ca ca còn nhỏ mà. Chị rộng lượng một chút, đừng chấp nhặt với anh ấy được không?”