Bạn Cùng Bàn Thích Khoe Khoang - Chương 6
22
Địa chỉ nhà mới của Bối Khương là ở một khu chung cư cao cấp, do mẹ cậu ấy thuê, nói rằng có lợi cho việc tìm đối tượng cho chị cậu.
Tôi đợi cậu ấy dưới chung cư. Rồi tình cờ nhìn thấy chị cậu ấy trở về.
Nhìn gần, Trịnh Thải Vân trông nổi bật với lớp trang điểm đậm, nét tính toán hiện rõ trên khuôn mặt.
Khi đi qua tôi, ban đầu cô ta chẳng có biểu cảm gì, nhưng khi thấy chìa khóa xe của tôi rơi xuống, cô ta nhặt giúp, nở nụ cười nhẹ.
“Anh cũng ở khu này à? Hình như chúng ta chưa gặp nhau bao giờ.”
“Tôi có một căn hộ, nhưng không ở đây.”
“Tôi tên là Bối Vân Vân. Rất vui được gặp anh.” Cô ta dịu dàng cười.
Sau khi thêm WeChat, tôi không biểu cảm lật xem trang cá nhân của cô ta. Toàn là ảnh đồ ăn, du lịch, câu nói hay kiểu tri thức. Nhưng dòng mới nhất là:
[Khi một người họ hàng đáng ghét bỗng nhiên đến ở nhà bạn mà không chịu đi, phải làm sao? Xin chỉ giáo.]
Phía dưới, cô ta tự trả lời từng dòng: [Ừ đúng vậy, rất xảo quyệt, phá hủy mặt mũi mình rồi đổ oan cho người khác – độc ác lắm.]
[Đương nhiên phải cẩn thận rồi, ai cũng biết nó là loại người nào.]
Tôi tiếp tục xem livestream mà Bối Khương đang quay. Đây là do tôi kiên quyết yêu cầu, nói rằng sợ cậu ấy chịu thiệt, có thêm người chứng kiến sẽ tốt hơn.
Cậu ấy tạo một tài khoản không có fan để livestream, và người xem duy nhất chính là tôi.
Khi đến cửa, cậu ấy thấy khóa mật mã, ngẫm nghĩ rồi nhập sinh nhật của chị mình, và cửa mở ra.
Bên trong rất ồn ào, toàn là họ hàng của bà ngoại, người thân bên nhà chị cậu, và mẹ thì đang bận rộn trong bếp.
Bối Khương đứng đó một lúc, mẹ cậu ấy ra và thậm chí còn nở một nụ cười. Cậu ấy hơi ngạc nhiên. Mẹ nói chị cậu sắp về rồi, hôm nay là một bữa cơm gia đình.
Căn hộ có diện tích nhỏ, ba phòng. Một phòng của mẹ, một phòng của chị cậu và một phòng khác làm phòng chứa quần áo của chị ta.
Nhìn quanh một lúc, cậu hỏi mẹ về ảnh của ba đâu. Mẹ cô đáp: “Nhà mới sợ xui, để ra làm gì?”
Trong phòng ồn ào náo nhiệt, Bối Khương tiến tới bàn trang điểm của mẹ, vẻ mặt ngày càng buồn bã. Cậu lục lọi trong đó khá lâu rồi cuối cùng cũng tìm được một tấm ảnh đen trắng của ba.
Lúc này, chị cậu vừa về đến, tất cả mọi người đều xúm quanh Trịnh Thải Vân, hết lời khen ngợi cô ta xinh đẹp, giỏi giang, có tài và còn có thể ra nước ngoài du học.
Mẹ cậu vừa thấy con gái lớn về thì ngay lập tức nói rõ ý định gọi Bối Khương về.
Vì chuyên ngành đại học của Trịnh Thải Vân không tốt nên chuẩn bị đi du học. Thấy Bối Khương hai năm nay cũng ngoan ngoãn nên muốn cho cô một cơ hội, bảo cô sang nước ngoài làm người đi kèm chăm sóc chị.
Bối Khương bình tĩnh đáp: “Con vừa mới thi đại học xong.”
Mẹ cô nói dù sao cũng chẳng đậu được bao nhiêu điểm, phí tiền đi học một trường làng thì thà ra nước ngoài mở mang kiến thức còn hơn.
Một người họ hàng khác hỏi cậu thi được bao nhiêu điểm.
Bối Khương đáp mình là thí sinh bị ẩn điểm.
Mọi người cười phá lên, nói “ẩn điểm” nghĩa là bị phát hiện gian lận nên không có điểm.
Họ tiếp tục khuyên nhủ cậu: “Đi đi, không phải là miễn phí đâu, mẹ con sẽ mua cho con một gói bảo hiểm trị giá hàng triệu nhân dân tệ đó!”
Bối Khương hỏi: “Thế người thụ hưởng là ai?”
Mẹ cậu liền nói: “Đương nhiên là người nhà rồi. Nào, ký tên đi.”
Lúc này tôi thấy số người xem và người theo dõi trong livestream tăng vọt, bình luận liên tục xuất hiện:
【Không thể tin nổi, đây không phải là kịch bản sao?】
【Đúng là mẹ ruột cũng không thương nổi nữa rồi!】
【Cái này mà là mẹ sao? Đây là cái gì vậy? Họ mù hết à? Rõ ràng cô em xinh hơn chị nhiều chứ!】kèm theo là ảnh chụp màn hình từ camera trước bàn trang điểm.
【Mở mang tầm mắt thật sự, không thể tin nổi, tôi biết cô chị này, cô ta học cùng trường đại học với tôi, lúc nào cũng tự nhận mình là con một, tiểu thư nhà giàu, lại là người như thế này sao?】
【Đúng là bộ mặt thật đáng ghê tởm, cô em sinh ra chẳng khác gì chịu kiếp nạn.】
【Thi đại học giỏi đến mức bị ẩn điểm, mà lại phải đi làm kẻ hầu cho một trường nước ngoài không có danh tiếng, mẹ này chắc chắn là mẹ kế rồi.】
【Tặng một tên lửa, em gái, hãy vững vàng, đừng để bị thao túng tâm lý nhé.】
Các món ăn được dọn lên bàn. Trước gương trong phòng khách, mọi người ngồi thành vòng tròn.
Bối Khương nhìn những món ăn trước mặt, im lặng một lúc. Tôi nhìn thấy những món ăn ấy qua livestream, liền gọi điện cho cậu, nhưng cậu chỉ nhìn rồi tắt máy, sau đó cầm đũa lên.
Tôi tiếp tục gọi, cậu ấy tiếp tục tắt máy. Rồi cậu bắt đầu gắp thức ăn. Trên bàn đầy các món tôm: chả tôm chiên, tôm xào bún, tôm hấp, tôm nướng, tôm chiên dầu, tôm rim, tôm xào bắp…
Bối Khương bị dị ứng với tôm, từ nhỏ đã thế.
Nhưng mẹ cậu lại cố tình làm rất nhiều món tôm vì Trịnh Thải Vân thích ăn, và bà không muốn Trịnh Thải Vân nghĩ rằng bà thiên vị đứa em.
Mẹ cậu ấy cố tình làm như thế. Bối Khương biết mẹ mình cố tình. Nhưng cậu vẫn ăn, từng đũa một, ăn đến khi mẹ cậu yên lặng, ăn đến khi mọi người trên bàn đều nhìn cậu với ánh mắt khác lạ. Đến mức cả Trịnh Thải Vân cũng phải buông đũa.
Mẹ cậu hé miệng, nhìn cậu như muốn nói điều gì đó. Bối Khương cũng nhìn mẹ, chờ đợi mẹ lên tiếng.
Trên khuôn mặt cậu bắt đầu xuất hiện những đốm đỏ, từng vệt lan dần khắp gò má. Nhưng mẹ cậu không nói gì, chỉ im lặng nhìn, nhìn với ánh mắt cau có.
Trong khoảnh khắc đó, từng đũa từng miếng, tất cả những hy vọng mong manh khi cậu nói về mẹ, tất cả những lời cậu từng thốt lên như: “Mẹ tôi thương tôi”, “Vì mẹ tôi chưa nhìn thấy! Nếu mẹ tôi nhìn thấy… mọi chuyện sẽ khác” – đều tan biến.
Bối Khương nhìn mẹ, tiếp tục ăn với ánh mắt bình tĩnh, lặng lẽ, không ai nói ra nhưng ai cũng ngầm hiểu rằng… mọi thứ đã chet.
Đến khi tôi đạp cửa xông vào. Cậu chậm rãi quay đầu lại. Trịnh Thải Vân đứng phắt dậy, kinh ngạc hỏi: “Anh? Sao anh lại tới đây?”
Tôi bước tới, kéo Bối Khương đứng dậy: “Không đáng đâu,” tôi nói.
Bối Khương ngẩng đầu nhìn tôi, hơi thở gấp gáp, không thể nói gì vì cơn đau đầu và buồn nôn khiến cậu vô cùng khó chịu. Cơ thể cậu chao đảo, thậm chí không đứng vững.
Tôi bế cậu ấy lên, chuẩn bị rời đi thì mẹ cậu lao tới chắn đường: “Không được đi! Cậu là ai, không nói rõ thì không được đi!”
Vừa nghe thấy vậy, vài người họ hàng cũng bắt đầu nghi ngờ và phản ứng. Bà ta tiếp tục nói: “Vừa nãy Vân Vân nói là mới về nhà, Bối Khương đã vào phòng tôi, tôi làm sao biết được nó có lấy gì không? Tôi phải kiểm tra trước đã.”
Dị ứng không thể chần chừ được, xe cứu thương đang trên đường tới.
Một người họ hàng nghe vậy định kéo tay áo của Bối Khương, tôi lập tức đạp vào bụng ông ta: “Ông là thứ gì mà cũng đòi động vào cô ấy?”
Mọi người xúm lại, tốt thôi. Khi bác sĩ tới, người tôi đầy nước canh, mắt sưng lên.
Nhà cửa thì lộn xộn, vài người họ hàng cũng không dễ chịu gì, m//áu mũi chảy ròng, miệng bị nhét đầy tôm.
Tôi cởi áo ra, sợ nước canh dính vào người Bối Khương, rồi bế cậu lên một lần nữa.
“Mau lên, mau lên. Đừng nhìn tôi, giúp một tay đi chứ.”
24
Khi chúng tôi đến bệnh viện, mẹ của Bối Khương vẫn chưa từ bỏ, bà ta theo tới tận bệnh viện rồi báo cảnh sát, nói rằng bà ta không quen tôi và muốn cảnh sát bắt tôi vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp và cướp người.
Cảnh sát cau mày nhìn tôi, người đầy nước canh, hỏi tôi đã c//ướp gì. Tôi nói: “Tôi c//ướp một bàn tôm, nhưng rồi cũng cho cả nhà họ ăn hết rồi, liệu có tính là phạm tội không?”
Mẹ Bối Khương tức đến mức miệng run rẩy, cuối cùng gào lên rằng tôi đến để c//ướp con gái bà khi còn trần trụi. Tôi suýt bật cười, kéo bừa chiếc áo khoác của Bối Khương khoác lên người.
Tôi hỏi bà ta: “Bà có biết xấu hổ không? Con gái bà ư? Bao năm qua bà đã đối xử với cô ấy thế nào? Bà chỉ cho cô ấy còn chưa bằng số tiền bà bỏ ra để cắt trĩ của mình. Hai năm trung học, bà có biết cô ấy đã sống ra sao không? Có khi nào được no đủ chưa? Bà lấy một gã tệ hại rồi bắt con bé chịu khổ thay bà, làm vậy là công bằng à?”
“Bà làm hỏng mặt cô ấy, ném cô ấy về nông thôn để bị bắt nạt, không chu cấp sinh hoạt phí, mua bảo hiểm rồi ghi người thụ hưởng là đứa con lớn của bà. Bà còn muốn đưa cô ấy ra nước ngoài để dồn đến chet rồi lấy tiền phải không? Một đứa con gái tốt như vậy, dù có chút lương tâm cũng không ai làm được như thế!!”
“Tôi đã gọi điện cho bà nói rằng Bối Khương bị bắt nạt, gửi cả USB bằng chứng, bà có xem không? Bà có quan tâm không? Giờ thì nói tôi c//ướp con gái bà. Tôi c//ướp đấy, rồi sao? Thì sao?”
Bà ta tức tối hét lên: “Cậu thì biết cái gì? Cậu biết gì mà nói! Cậu có biết mấy năm qua Vân Vân đã chịu đựng những gì không? Trong khi Bối Khương được uống sữa tươi, Vân Vân phải nhặt phân chó ở nông thôn, trong khi Bối Khương tập đàn piano, Vân Vân phải nhặt ve chai. Con bé được hưởng mười mấy năm, còn Vân Vân thì sao? Mới một tuổi đã không có mẹ, chịu đủ mọi khổ sở. Con bé muốn chút công bằng, thì có gì sai?”
“Cái đó liên quan gì đến Bối Khương!” Tôi cười lạnh: “Đứa con gái trà xanh của bà khổ không phải do bà gây ra à? Là chính bà tự lấy một tên chồng tệ hại! Liên quan gì đến Bối Khương hay ba của cô ấy? Còn mang tiếng họ Bối, Trịnh Thải Vân có tư cách gì mà lấy họ Bối!”
Cảnh sát mỗi người một vẻ mặt khác nhau. Một bệnh nhân đứng xem quên tắt âm thanh, tiếng từ livestream vang to đến kỳ lạ. Lúc đó tôi mới nhớ ra là buổi phát trực tiếp vẫn đang diễn ra.
Mọi người không ai lên tiếng. Trịnh Thải Vân cuối cùng cũng phát hiện có điều bất thường, vội vã mở livestream.
Khi thấy mình lên hẳn danh sách hot search, vẻ lạnh lùng của cô ta chuyển thành kinh hãi, òa khóc.
“Mẹ, mẹ! Mẹ ơi! Họ cố ý làm vậy! Con biết sống sao đây!”
Mẹ của Bối Khương hét lên xé gan xé ruột, sau đó gào lớn: “Mày muốn hủy hoại con gái tao sao! Tao liều m//ạng với mày!”
Tôi liền chạy ra phía sau cảnh sát: “Các chú cảnh sát! Cứu cháu với!”