Bài Ca Ly Biệt - Chương 4
11
Sau nửa năm rong ruổi, tôi kết thúc chuyến hành trình tại Tân Cương.
Vẫn còn chút tiếc nuối, nhưng lưng tôi thực sự đau đến mức cần phải nằm nghỉ một thời gian.
Trước khi kết hôn, tôi đã mua một căn hộ nhỏ rộng hơn ba mươi mét vuông, suốt những năm qua vẫn luôn cho thuê.
Vài ngày trước, hợp đồng thuê hết hạn, tôi cũng vừa khéo chuyển vào căn nhà nhỏ của mình.
Sau khi dọn dẹp xong, tôi đến thăm bạn thân.
Chị ấy vô cùng kích động, nắm chặt tay tôi, không ngừng thốt lên:
“Tóc em… quần áo em… thay đổi nhiều quá…”
Tôi cười hỏi:
“Trông có đẹp hơn không?”
Chị ấy bật cười:
“Chị cảm thấy em đã tự tin hơn nhiều, không còn ủ rũ như trước nữa.”
Trước kia, tôi bị vây hãm trong những công việc nhà không bao giờ dứt, bận rộn giặt giũ, nấu nướng, bận chăm sóc mẹ chồng và con gái.
Còn đâu thời gian để ý đến bản thân?
Suốt một buổi chiều, tôi kể cho chị ấy nghe về những nơi tôi đã đi qua, những con người và câu chuyện tôi đã gặp.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tôi khoác áo chuẩn bị rời đi.
Chị ấy đột nhiên kéo tay tôi lại, do dự một lúc rồi nói:
“Chị nghe nói Tần Dương và Trần Mạt Vân đang qua lại với nhau, em có biết chuyện này không?”
Tôi khựng lại.
Ông ta còn chưa ký vào đơn ly hôn, việc này có xem như phạm pháp không?
Chị ấy nhìn thấy vẻ ngẩn người của tôi, nhưng lại hiểu lầm theo một ý khác.
“Em đã vì gia đình đó mà hy sinh nhiều như vậy, thật sự cam tâm rời đi sao? Nếu bây giờ em tìm Tần Dương, biết đâu vẫn còn cơ hội…”
Cam tâm hay không, tôi đã buông bỏ từ lâu rồi.
Có lẽ là vào khoảnh khắc tôi nhìn thấy cánh đồng hoa cải dầu bát ngát ở Chiêu Tô, Tân Cương.
Cũng có lẽ là trong chuyến du ngoạn trên sông Tần Hoài, khi ánh đèn lấp lánh phản chiếu xuống mặt nước.
Hoặc có lẽ là trong buổi hoàng hôn trên hồ Namtso, khi ánh chiều tà nhuộm cả mặt hồ thành một màu tinh khiết.
“Không đâu.”
Chị ấy gật đầu, sau đó bật cười:
“Là chị hồ đồ rồi. Chị bị bệnh, bị giam trong một không gian nhỏ hẹp, mà quên mất em còn cả một thế giới rộng lớn ngoài kia.”
“Em đáng được tự do bay nhảy.”
“Chị ủng hộ em.”
12
Bạn thân đăng ảnh chụp chung của tôi lên trang cá nhân.
Hôm sau, chị ấy gọi điện cho tôi.
“Em mau đến đây một chuyến… Sáng sớm nay Tần Dương đến tìm chị, nói có thứ muốn đưa cho em.”
Tôi nhanh chóng khoác áo, đến nhà bạn thân.
Tần Dương đã ngồi chờ sẵn.
Mấy tháng không gặp, ông ta gầy đi nhiều, râu ria lởm chởm, trông không còn tinh thần như trước nữa.
Thấy tôi đến, ông ta lấy từ trong túi ra một tập tài liệu, đưa cho tôi.
Tôi mở ra xem—là đơn ly hôn đã ký sẵn.
Trong đầu tôi bỗng nhớ lại câu nói của bạn thân hôm qua.
Muốn tái hôn, trước tiên phải ly hôn.
Tôi cất đơn ly hôn vào túi:
“Ngày mai sáng đi làm thủ tục ly hôn nhé?”
Ông ta im lặng, chỉ đăm đăm nhìn tôi.
“Em thực sự không còn bận tâm nữa rồi.”
Giọng ông ta bình thản, như đang thuật lại một sự thật.
Một lúc sau, ông ta đột nhiên bật khóc.
“Tôi tưởng… em sẽ hỏi tôi tại sao.”
Nhưng tôi hỏi tại sao để làm gì?
Tôi đã một mình đi rất xa, đã rời khỏi đoạn tình cảm tồi tệ này từ lâu rồi.
Chỉ là ông ta vẫn còn mắc kẹt trong đó.
“Tôi uống say… Đến khi tỉnh dậy, phát hiện bà ấy nằm bên cạnh.”
“Bà ấy lấy chuyện này để ép tôi, bảo tôi phải chịu trách nhiệm, nếu không sẽ làm ầm lên với cả khu chung cư.”
“Mẹ tôi đã lớn tuổi, con gái cũng mới đi làm, sau này còn phải tìm đối tượng… Tôi… tôi thực sự không dám mạo hiểm…”
Ông ta khóc nấc lên, cả người run rẩy.
“Ông nói cứ như thể ông bị ép buộc vậy. Nhưng kết quả này chẳng phải chính là điều ông muốn sao? Giờ ông lại khóc với tôi làm gì?”
Ông ta cứ nhìn tôi thật lâu, khóc mà như cười.
“Đây là kết cục tôi muốn sao…”
Tôi chẳng buồn nghe tiếp.
Chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt tất cả những thứ này.
Bất ngờ, điện thoại ông ta vang lên.
Vừa nhấc máy, giọng chua ngoa của Trần Mạt Vân lập tức vang lên:
“Anh có nhiều chuyện để nói với cô ta thế à? Đi cả tiếng đồng hồ, hai người ôm ấp hay quấn lấy nhau đấy?”
Gân xanh trên trán ông ta giật giật, tức giận quát:
“Sao cô nói chuyện khó nghe như vậy?”
Giọng bà ta đột ngột cao vút:
“Anh chê tôi khó nghe à? Anh làm chuyện đẹp đẽ lắm chắc? Anh bỏ mẹ anh cho tôi chăm sóc, bắt tôi hầu hạ bà ta cả ngày, anh còn là người à?”
“Với cả, tiền hết rồi, anh mau chuyển tiền đi!”
Ông ta cáu kỉnh vò đầu bứt tóc.
“Tại sao ngày xưa Như Nguyệt chưa bao giờ cần tôi giúp việc nhà, còn cô thì hết cái này không làm được, cái kia cũng không làm được? Cô…”
Bà ta gào lên the thé:
“Đúng, tôi không làm được đấy, thì sao nào? Anh tưởng đi theo anh là sung sướng lắm à? Nếu anh thấy cô ta tốt, sao không đi tìm cô ta mà đưa về đi?”
Ông ta lặng lẽ cúp máy.
“Như Nguyệt, anh…”
13
Tôi không muốn nghe nữa.
Cầm theo đơn ly hôn, tôi ra khỏi cửa.
Ở cổng khu chung cư, tôi nhìn thấy con gái từ xa.
Nó trông thấy tôi, liền lao đến ôm chầm lấy, như khi còn nhỏ.
“Mẹ… mẹ không ở nhà, con đã chịu nhiều ấm ức lắm…”
Mắt nó ngấn nước, vội vã kể hết mọi chuyện.
“Dì Trần như biến thành một người khác. Trước đây dì ấy đối tốt với con đều là giả! Mấy hôm trước con phát hiện dì ấy lén lút lấy tiền của bố để gửi cho con gái mình. Con đến hỏi, lại bị dì ấy tát một bạt tai, nói con nhiều chuyện.”
“Còn ở công ty, dì ấy nói nhờ có dì ấy con mới được nhận vào, cứ như thể con mắc nợ dì ấy một ân tình lớn vậy. Về đến nhà thì liên tục sai bảo con làm cái này cái kia, trước đây mẹ chưa từng bắt con làm mấy việc đó…”
Nó lau nước mắt:
“Ở công ty, con cũng bị cô lập. Con chợt nghĩ, rõ ràng trước đây con ghét nhất loại người đi cửa sau, thế mà bây giờ con lại trở thành người mà mình ghét nhất.”
“Con muốn chứng minh năng lực của mình với cấp trên, nhưng họ đã mặc định rằng con chỉ là kẻ bất tài, chẳng làm được gì…”
“Mẹ, con thật sự hoang mang…”
Nó khóc đến đỏ cả mũi.
Tôi lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho nó.
“Mẹ, mẹ về nhà đi có được không? Trước đây là con sai, con không nên đối xử với mẹ như vậy, con đáng chết…”
Tôi thở dài.
“Nếu cảm thấy không thoải mái ở công ty này, con có thể tìm công việc khác.”
“Nếu ở nhà cảm thấy không vui, con cũng có thể tự dọn ra ngoài sống.”
“Con đã là người trưởng thành rồi. Con có cuộc sống của con, mẹ cũng có cuộc sống của mẹ.”
Trời xám xịt, rồi đột nhiên đổ mưa.
Tôi đội mũ lên, lao thẳng vào làn mưa mờ mịt.
Cả tâm hồn tôi chưa bao giờ tự do như lúc này.
Thậm chí còn hứng khởi mà nhảy một điệu trong mưa.
Bạn thân nhắn tin cho tôi:
“Hắn cuối cùng cũng cút rồi.”
“Buồn nôn chết đi được, rác rưởi.”
Tôi bật cười thành tiếng.
14
Tôi và ông ta nhanh chóng hoàn tất thủ tục ly hôn.
Khoảnh khắc con dấu đóng xuống tờ giấy, chiếc gông xiềng đè nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng hoàn toàn được tháo bỏ.
Ông ta gọi tôi từ phía sau:
“Như Nguyệt…”
Nhưng tôi không quay đầu lại.
Sẽ không bao giờ quay đầu nữa.
15
Sau khi ở nhà nghỉ ngơi một thời gian để chữa bệnh đau lưng, tôi vẫn không chịu ngồi yên, quyết định ra ngoài tìm một công việc nhàn nhã để làm.
May mà xã hội ngày càng phát triển, “nền kinh tế bạc” đang ngày càng được chú trọng, nên tôi rất nhanh đã tìm được việc.
Ngày nhận lương đầu tiên, tôi mua cho mình một chiếc túi hàng hiệu.
Xem như bù đắp cho những tháng năm tôi từng bạc đãi chính mình.
Con gái cũng thường đến thăm tôi, kể cho tôi nghe về cuộc sống hiện tại của nó.
Nó đã tìm được một công ty mới, chăm chỉ làm việc một cách thực sự.
Nó kể rằng, căn nhà của bố nó ngày nào cũng ầm ĩ, cãi vã triền miên.
Nó kể rằng, Trần Mạt Vân chẳng khác nào một mụ đàn bà chợ búa, mấy ngày trước còn đánh nhau với bố nó, cào rách cả mặt ông ta.
Nó kể rằng, hai đứa con của bà ta tiêu hết tiền lại quay về tìm bố nó, cứ dăm ba bữa lại đến đòi tiền.
Bố nó không cho, bọn họ liền ngang nhiên cướp giật.
Tôi bình thản lắng nghe.
Xem ra, ông ta đang sống không mấy dễ dàng.
Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?
Tôi chỉ cần sống thật tốt cuộc đời của chính mình.
Nhìn đồng hồ, sắp đến giờ nhảy múa ở quảng trường rồi, tôi phải đi thôi.
Ông Vương nhà bên còn đang đợi tôi đi cùng đây.
(Toàn văn hoàn)