Bài Ca Ly Biệt - Chương 2
3
Lúc tôi rời khỏi nhà bạn thân, trời đã gần mười một giờ đêm.
Bữa cơm đã ăn xong, nhưng bàn ăn vẫn bừa bộn như một bãi chiến trường.
Từ phòng khách vọng ra tiếng cười đùa, thì ra con gái đang cùng Trần Mạt Vân và Tần Dương chơi game.
Tiếng mở cửa làm Tần Dương giật mình, ông ta bước ra khỏi phòng khách, ngay lập tức sai bảo tôi:
“Cô dọn dẹp bát đũa đi, nước lạnh quá, bọn tôi không rửa được.”
Cơn giận bốc lên tận óc, tôi suýt nữa đã muốn lật tung bàn ăn.
Nhưng không cần thiết.
Chỉ vài tiếng nữa thôi, tôi sẽ rời khỏi nơi này.
Ai thích dọn thì tự đi mà dọn.
Tôi qua loa rửa mặt, rồi chui vào chăn chuẩn bị ngủ.
Tần Dương nhẹ nhàng lên giường, hiếm hoi lắm mới tỏ ra dịu dàng:
“Cô làm thế có đáng không? Cứ so đo tính toán như vậy. Cô nghĩ thử xem, có mấy người phụ nữ được chồng đối xử tốt như tôi đối với cô? Cô sống chẳng lẽ không hạnh phúc sao?”
Tôi bật cười lạnh lùng.
Không bị ông ta bỏ rơi thì đã xem như may mắn lắm rồi sao?
Tôi còn phải biết ơn ông ta nữa à?
Nhìn thẳng vào mắt ông ta, tôi chậm rãi nói:
“Bao năm qua, tôi chưa từng thấy mình hạnh phúc.”
Tần Dương sững người, mặt lập tức đỏ bừng vì tức giận.
“Cô điên rồi sao? Lúc nào cũng không biết đủ! Cô nhìn lại mình đi, có điểm nào hơn được Mạt Vân không? Cô xem thử bà ấy sống thế nào, rồi nhìn lại cô đi!”
Ông ta tức tối quấn lấy chăn gối trên giường, giật cửa bước ra ngoài.
“Tự cô suy nghĩ lại đi!”
Không nghĩ nữa.
Từ giờ về sau, tôi không muốn nghĩ nữa.
Sáng sớm, tôi để lại một tờ đơn ly hôn.
Kéo va li rời khỏi căn nhà mà tôi đã gắn bó suốt ba mươi năm.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc tôi chuẩn bị lên máy bay, điện thoại bỗng điên cuồng rung lên.
Tần Dương giống như phát rồ, gọi cho tôi hơn hai mươi cuộc liên tiếp.
4
Tôi dứt khoát tắt điện thoại, vừa hay máy bay cũng chuẩn bị cất cánh.
Sau khi kiểm tra lại giấy tờ tùy thân, máy bay đã bay lên độ cao mười nghìn mét, mà lòng tôi lại bình yên đến lạ.
Khoảnh khắc này, tôi như một chú chim nhỏ thực sự.
Tự do, tự tại.
Tôi tham lam ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, muốn chia sẻ niềm vui lần đầu đi máy bay với ai đó.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn chọn cách im lặng, tự mình tận hưởng giây phút này.
Lúc còn trẻ, tôi từng một mình mạnh mẽ như vạn quân.
Về già, tôi cũng vẫn là bạn của chính mình.
Khi máy bay hạ cánh xuống Thượng Hải, tôi mở điện thoại.
Hàng trăm tin nhắn ùn ùn kéo đến.
Tần Dương nhắn:
“Cô muốn ly hôn với tôi? Rời khỏi tôi, cô có bao nhiêu tiền để sống?”
“Thì ra tối qua cô không phải thu dọn hành lý giúp tôi, mà là sắp xếp đồ đạc của chính mình để bỏ nhà đi phải không?”
“Tôi đã rửa hết bát đũa rồi, cô mau về đi, tôi xem như chuyện này chưa từng xảy ra!”
Nhưng Tần Dương, ông quên rồi sao?
Bao năm qua tôi vẫn luôn làm việc, dù là lúc khó khăn nhất.
Tôi có lương hưu, có khả năng lao động, tôi không sợ chết đói.
Con gái tôi cũng gửi tin nhắn:
“Mẹ điên rồi à? Mẹ lớn tuổi thế này còn đòi ly hôn, nói ra con mất mặt với bạn bè lắm!”
“Mẹ làm vậy khiến dì Trần ở nhà không yên tâm đấy! Mẹ ghét dì ấy làm gì chứ? Mẹ có biết dì ấy đối với con tốt thế nào không? Bây giờ là thời đại phụ nữ giúp đỡ lẫn nhau rồi, mẹ hiểu không?”
Tôi bật cười, nhanh chóng trả lời con bé:
“Dì ấy tốt với con, vậy còn mẹ, mẹ không tốt với con sao?”
“Phụ nữ giúp đỡ nhau, nhưng đến mức phải chia sẻ cả gia đình, chia sẻ con gái, chia sẻ chồng mình sao?”
“Còn nữa, đừng gọi mẹ là mẹ nữa. Sau này, mẹ không phải mẹ con.”
…
Vừa thoát khỏi giao diện tin nhắn, tôi nhận được lời mời kết bạn từ Trần Mạt Vân.
“Cô nghĩ chỉ cần bỏ nhà ra đi là có thể giành lại được tình cảm của họ sao? Nhưng không đâu nhé. Vừa nãy tôi kêu chóng mặt, bọn họ đã vây quanh chăm sóc tôi cả buổi, sớm quên cô rồi.”
Bà ta còn gửi kèm một bức ảnh—một phong bao lì xì dày cộp.
“Cô đoán xem ai đưa cho tôi? Ông ấy nói đây là toàn bộ thu nhập sau khi về hưu của mình, sợ tôi không có tiền tiêu, nên đã đưa hết cho tôi rồi.”
“Triệu Như Nguyệt, ngay cả tiền của một người đàn ông cô cũng không giữ được, còn mong giữ được trái tim ông ta sao?”
Tôi mở bức ảnh ra, nhìn chằm chằm vào xấp tiền dày cộp trong phong bao đỏ.
Lúc Tần Dương chưa nghỉ hưu, đã có không ít nơi mời ông ta quay lại làm việc.
Ông ta vui vẻ nhận lời, nói là muốn để dành tiền làm của hồi môn cho con gái.
Năm ngoái mẹ tôi lâm bệnh nặng, tôi lo đến mức chạy đôn chạy đáo kiếm tiền khắp nơi.
Nhưng khi hỏi đến ông ta, ông ta chỉ hờ hững đáp một câu:
“Không có tiền.”
Vậy mà giờ đây, ông ta lại cam tâm tình nguyện đưa hết số tiền đó cho bà ta.
Cơn giận bùng lên trong lòng tôi, nhưng sau vài giây lại nhanh chóng nguội lạnh.
Chỉ còn lại cảm giác thê lương đến thấu tim.
Tuổi thanh xuân rực rỡ của tôi, vậy mà lại hoài phí hết trên người ông ta.
Chỉ vì muốn giữ thể diện cho một cuộc hôn nhân, chỉ vì muốn con gái có một gia đình trọn vẹn, tôi vẫn cố gắng đối xử tốt với ông ta.
Nhưng cuối cùng, tôi nhận lại được gì?
Chẳng có gì cả.
Chỉ còn một tấm thân già nua, héo úa.
5
Tôi đăng ký một tour du lịch theo đoàn.
Hướng dẫn viên là một cô gái rất trẻ, tràn đầy sức sống.
Cô ấy nói với tôi rằng đến các địa điểm nổi tiếng nhất định phải chụp ảnh, còn hướng dẫn tôi cách tạo dáng trên bậc thang ở bờ Tây.
Tôi có chút lúng túng, cũng có phần ngại ngùng.
Cô gái trẻ cười khen tôi, bảo rằng mái tóc xoăn tự nhiên của tôi rất cá tính, rằng nụ cười của tôi rất đẹp.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe ai đó nói như vậy.
Lúc còn trẻ, Tần Dương luôn chê bai mái tóc xoăn của tôi.
Nghe nhiều thành quen, lâu dần ngay cả tôi cũng cảm thấy tóc xoăn thật xấu xí.
Làm lụng vất vả đến tuổi này, gương mặt tôi đã đầy những nếp nhăn, tóc bạc mọc nhiều, da tay cũng bắt đầu xuất hiện đốm đồi mồi.
Tôi bỗng có chút buồn, nhận ra mình còn chưa kịp sống cho bản thân một lần, thì đã già mất rồi.
Nhưng cô gái trẻ nhìn tôi, chân thành nói:
“Bà ơi, mỗi độ tuổi đều có vẻ đẹp riêng, cháu thấy bà bây giờ rất đẹp. Bà cũng nên tự cảm thấy như thế!”
“Thế hệ bọn cháu có một câu rất thịnh hành: Hãy đối xử với bản thân như nuôi dưỡng một cô con gái nhỏ! Bà cũng thử xem nhé!”
Tôi bỗng bừng tỉnh.
Phải rồi.
Tại sao tôi không thể yêu thương bản thân nhiều hơn một chút?
Yêu người khác, họ có thể thay lòng, nhưng yêu chính mình là mãi mãi.
Sau khi nghĩ thông suốt, tối hôm đó tôi nằm trên giường, háo hức đến mức không thể chợp mắt.
Sáng hôm sau, tôi lao ngay đến trung tâm thương mại, mạnh tay sắm cho mình vài bộ quần áo mới, còn đi làm tóc.
Nhìn mình trong gương với diện mạo hoàn toàn mới,
Đôi mắt tôi bỗng cay xè.
Là dành cho chính bản thân tôi của những năm tháng đã qua.
6
Sau khi kết thúc chuyến du lịch theo đoàn, tôi không trở về nhà mà thuê một căn hộ ngắn hạn ở Thượng Hải.
Tôi muốn nghỉ ngơi vài ngày, sau đó sẽ lên kế hoạch đến một thành phố khác.
Một buổi chiều, tôi đang lim dim mắt tắm nắng ngoài ban công, thì bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Tôi mở cửa, thấy mấy viên cảnh sát đứng trước nhà.
Tôi sững người, còn chưa kịp hỏi thì đã thấy gương mặt của Tần Dương và con gái phía sau họ.
Tim tôi khẽ run lên.
Tần Dương vội vàng lao đến, đầy sốt ruột:
“Cuối cùng cũng tìm được cô rồi! Cô chặn hết liên lạc, tự chạy đến tận đây làm gì? Đang yên đang lành lại không chịu sống cho tử tế!”
“Cô có biết vì tìm cô mà tôi còn bỏ cả chuyến công tác không?!”
Giọng điệu của ông ta đầy trách móc.
Như thể tôi đã gây ra một tội lỗi tày trời, làm ông ta phải chịu bao rắc rối.
Con gái tôi lập tức bật khóc:
“Mẹ, mẹ sao thế? Sao gần đây mẹ cứ thay đổi hoàn toàn như vậy?”
“Mẹ có biết bố và con lo lắng thế nào khi không liên lạc được với mẹ không? May mà mẹ dùng thẻ ngân hàng, bọn con lần theo mới tìm ra mẹ…”
À, tôi chợt nhớ ra.
Thẻ ngân hàng của tôi vẫn liên kết với số điện thoại của ông ta, hèn gì họ lần được đến đây.
Tần Dương lạnh mặt, nắm lấy tay tôi:
“Mau thu dọn đồ đạc rồi về nhà đi! Suốt ngày làm loạn lên như vậy, cô thấy chưa đủ à?”
Tôi giật tay ra, lạnh nhạt nói:
“Tôi không về.”
Ông ta xoay người lại, nhìn tôi chăm chú một lúc lâu, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi:
“Nếu cô giận chuyện của Mạt Vân, tôi có thể đảm bảo với cô, giữa tôi và bà ấy hoàn toàn trong sạch, chưa từng có bất kỳ điều gì quá giới hạn.”
Tôi cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, mặt đá cẩm thạch bóng loáng phản chiếu hình ảnh mái tóc mới của tôi.
“Nhưng ông chưa bao giờ quên được bà ta, đúng không?”
“Nhiều năm như vậy, trong lòng ông luôn có một vị trí dành cho bà ta. Còn tôi là gì? Tôi chỉ là lựa chọn thứ hai, là người ông chọn cưới vì hợp với những quy chuẩn xã hội, là người có thể tùy tiện đối xử thế nào cũng được.”
“Trong suốt cuộc hôn nhân này, ông từng yêu tôi chưa? Ông đã bao giờ thay tã cho con chưa? Đã bao giờ giúp tôi làm việc nhà chưa? Tôi ốm đau bệnh tật, ông nói tôi làm quá lên, nhưng ông tự hỏi lại đi, lúc ông bệnh tôi có từng bỏ mặc ông không?”
“Nhưng tôi là một chiếc giẻ rách à? Vì sao tôi phải trở thành vật thay thế cho người khác? Bao nhiêu năm qua, tôi đã cho ông vô số cơ hội, nhưng ông thì sao?”
Ánh mắt ông ta lóe lên một tia kinh ngạc:
“Thì ra bao năm nay cô chỉ đang giả vờ à? Tôi cứ tưởng cô đã sớm không còn để tâm đến chuyện đó nữa.”
Tôi cười nhạt:
“Trước đây là tôi chưa nghĩ thông. Nhưng bây giờ, tôi chẳng còn bận tâm gì nữa.”
“Càng sớm ký vào đơn ly hôn, chúng ta càng sớm được tự do.”
Ông ta đứng ngẩn ra, vẫn chưa kịp tiêu hóa hết những lời tôi vừa nói.
Con gái tôi kéo nhẹ tay áo tôi, giọng yếu ớt:
“Mẹ, dù mẹ có giận cũng được, chẳng lẽ mẹ cũng không cần con nữa sao?”
Tôi nhìn con bé—đứa con mà tôi đã dành cả cuộc đời để yêu thương, bỗng cảm thấy thất vọng vô cùng.
Tôi từng nâng niu nó như viên ngọc quý, sợ gió thổi trúng nó dù chỉ một chút, ước gì có thể thay nó gánh chịu mọi khổ đau trên đời.
Nhưng nó biết rõ tôi ghét Trần Mạt Vân, mà vẫn đứng về phía bà ta.
Cảm giác bị chính người thân cận nhất phản bội, tôi không muốn nếm trải thêm lần nào nữa.
“Con gọi nhầm người rồi. Ta không phải mẹ con.”
Mắt con bé đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
“Mẹ, đừng như vậy… Mẹ giận con vì con thân thiết với dì Trần phải không? Sau này con sẽ giữ khoảng cách với dì ấy, con…”
Tôi ngắt lời nó:
“Ta đã tự mua dây chuyền vàng rồi.”
Con gái tôi khựng lại, mày khẽ nhíu, nhưng khi thấy tôi lấy chiếc dây chuyền trên cổ ra, nó lập tức im bặt.
“Ta đã tự mua được, không cần ai khác phải mua cho ta nữa.”
Con bé bỗng bật khóc nức nở, như một đứa trẻ lạc lõng, yếu đuối.
Tôi nghĩ, chắc nó đã nhớ lại lời hứa với tôi trong trung tâm thương mại ngày hôm đó.
“Chiếc hộp quà hôm ấy, dì Trần quên đậy nắp. Ta đã thấy tất cả.”