Bài Ca Ly Biệt - Chương 1
01
Tần Dương cẩn thận đỡ Trần Mạt Vân ngồi xuống ghế, giọng đầy xót xa:
“Đầu gối của bà hai năm trước đã bị viêm khớp, trời lạnh thế này càng phải chú ý giữ ấm. Nhìn xem, bà mặc phong phanh như vậy…”
Ông ấy cởi áo khoác ngoài, nhẹ nhàng đắp lên chân bà ta.
“Chẳng biết thương thân gì cả, đúng là hồ đồ mà!”
Tôi nhìn ông ấy dịu dàng quan tâm, bỗng thất thần.
Ngày tôi ở cữ, một mình vừa phải chăm con, vừa lo toan việc nhà.
Mùa đông giá rét, đôi tay tôi vì giặt tã mà tê cứng, lạnh cóng, để lại di chứng hậu sản. Đến giờ khớp tay tôi vẫn cứng đờ, không thể duỗi thẳng.
Thế nhưng, tôi chưa từng thấy ông ấy dành cho tôi sự quan tâm như vậy.
Ánh mắt dịu dàng của ông ấy giờ đây chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi, bỏng rát đến mức đau nhói.
Con gái gắp thức ăn cho bà ta:
“Đúng rồi đó, dì Trần, thuốc bố con gửi dì nhất định phải uống đúng giờ, hết rồi con lại mua thêm cho dì!”
Tôi đột nhiên giật giật mí mắt.
Từ bao giờ, hai cha con họ lại thân thiết với Trần Mạt Vân đến vậy?
Ông ấy lo lắng cho bệnh viêm khớp của bà ta, nhưng bao nhiêu năm nay tôi còng lưng dọn dẹp nhà cửa, đau lưng đến mức không thể đứng thẳng, ông ấy có từng quan tâm tôi lấy một lần chưa?
Dường như nhận ra điều gì đó, Tần Dương đột nhiên quay sang nhìn tôi, vẻ mặt đầy chột dạ.
“Em đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ tiện thể quan tâm một chút thôi.”
Ông ấy bỗng nhiên làm bộ quan tâm tôi:
“Em vào bếp làm thêm vài món đi, hôm nay là sinh nhật em, chúng ta phải tổ chức thật đàng hoàng chứ.”
Tôi chỉ khẽ nhướng mày, rồi xoay người bước vào phòng.
Sau lưng vang lên giọng nói rụt rè của Trần Mạt Vân:
“Chị Như Nguyệt giận rồi sao… Tôi… tôi vẫn nên đi thì hơn, tránh để người khác khó chịu!”
Bà ta rưng rưng nước mắt, khiến Tần Dương cuống quýt dỗ dành.
“Ông trời thật bất công, để một người phụ nữ tốt như em chịu khổ đến thế này. Em yên tâm, ở chỗ tôi tuyệt đối không để em chịu dù chỉ một chút tủi thân!”
Ông ta lớn tiếng tuyên bố đầy tức giận.
“Ra mà làm thêm vài món đi! Sinh nhật chẳng lẽ cô nghĩ cả thế giới phải xoay quanh mình chắc? Đừng làm mất hết không khí vui vẻ!”
Tôi ngồi trong phòng, sững người.
Buồn cười thật, từ bao giờ cái nhà này từng xoay quanh tôi?
Hết hầu hạ ông ta, chăm sóc con gái, lo toan cho mẹ chồng ốm liệt giường, tôi có khi nào than phiền chưa?
Sự uất ức như có móng vuốt xé nát lồng ngực, nước mắt cứ thế đảo quanh trong khóe mắt.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, lòng tôi bỗng có chút vui mừng, ngỡ rằng con gái xót thương mình, nên đến an ủi tôi.
Sợ con bé buồn, tôi vội vàng lau nước mắt, hấp tấp đứng dậy.
Thế nhưng bóng dáng con bé chỉ lướt qua cửa phòng tôi, chạy thẳng đến bên Trần Mạt Vân.
“Dì Trần, dì ngồi xa thế làm sao gắp được thức ăn? Mau lên, dì ngồi vào chỗ chính giữa của mẹ đi!”
“Dì đừng để ý, mẹ con ấy mà, nhỏ mọn lại còn thích gây chuyện, dì cứ mặc kệ mẹ con đi!”
2
Lòng tôi như một con thuyền thủng đáy, bắt đầu chìm sâu xuống.
Tôi từng sảy thai nhiều lần, đến năm ba mươi bảy tuổi mới sinh được con gái duy nhất.
Tôi yêu con bé hơn cả mạng sống.
Mười sáu năm trước, tôi vô tình phát hiện Tần Dương cất giữ ảnh chụp của Trần Mạt Vân, còn có cả một xấp thư tay ông ta viết gửi bà ta, đầy ắp nỗi nhớ nhung.
Tôi là kiểu phụ nữ không thể chịu nổi một hạt cát trong mắt, lập tức làm ầm lên.
Khi đó, con gái tôi mới bảy tuổi, dang đôi tay nhỏ bé che chắn trước mặt tôi, giọng non nớt quát lớn với bố nó:
“Không được bắt nạt mẹ con!”
Bao nhiêu đêm mất ngủ vì muốn ly hôn, mỗi lần nghĩ đến con gái, tôi lại cắn răng chịu đựng.
Nhưng giờ đây, sợi dây cuối cùng trong đầu tôi đã đứt.
Tất cả những gì tôi cố gắng gìn giữ, đều chẳng đáng giá.
Sau vài phút suy nghĩ hỗn loạn, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tần Dương có ghé vào một lần, thấy tôi đang dọn dẹp, còn tưởng tôi đang sắp xếp hành lý cho chuyến công tác của ông ta.
Gương mặt nhăn nheo của ông ta giãn ra, nở nụ cười:
“Lần này tôi đi Đông Bắc giảng dạy, cô nhớ xếp thêm vài bộ đồ giữ ấm cho tôi nhé.”
“Chờ tôi đi công tác về, tôi mua đặc sản địa phương mang về cho cô!”
Ha.
Câu này hồi trẻ ông ta cũng từng nói, nhưng chưa một lần thực hiện.
Trước kia tôi vẫn tràn đầy mong đợi, nhưng bị bỏ lỡ quá nhiều lần, tôi cũng chẳng còn trông chờ nữa.
Chỉ là mấy lời dối trá mà thôi, để tôi tiếp tục làm trâu làm ngựa cho cái nhà này.
Tôi đã sớm nhìn thấu.
“Còn nữa… đừng nghĩ nhiều, Mạt Vân cả đời làm nội trợ vì gia đình, cuối cùng lại bị chồng vứt bỏ, con cái ghét bỏ, đã đáng thương lắm rồi.”
Ông ta trầm mặc một lúc, rồi tiếp lời:
“Cô dọn lại phòng khách giúp tôi, tôi định để bà ấy ở lâu hơn một chút. Lần này nhất định phải đợi hai đứa con bất hiếu kia đến xin lỗi thì mới thôi!”
Ông ta tức giận đầy chính nghĩa, còn giận hơn cả lần năm đó bị đồng nghiệp cướp mất chức danh.
Tôi chỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn ông ta thật sâu, không nói gì.
Bên ngoài, con gái bắt đầu cất giọng gọi:
“Mẹ, mẹ hết giận chưa? Hết giận thì tự ra ngoài đi!”
Tôi vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc, làm như không nghe thấy.
Ngoài kia, con bé và Trần Mạt Vân đang trò chuyện sôi nổi về chuyện việc làm sau khi tốt nghiệp.
Trần Mạt Vân hào phóng vỗ ngực bảo đảm:
“Chuyện nhỏ thôi, lãnh đạo đơn vị cháu muốn vào dì quen hết, cứ giao cho dì!”
Tần Dương nghe thấy liền vui vẻ bước ra, cười tít mắt:
“Dì Trần của con quan hệ rộng lắm, còn không mau cảm ơn dì đi!”
Con gái tôi năm nay học năm cuối đại học, liên tục thất bại trong tuyển dụng, đã về nhà khóc với tôi không biết bao nhiêu lần.
Tôi an ủi con bé, động viên nó phải tự dựa vào năng lực của chính mình, vì cuộc đời này không có con đường tắt.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ, cuối cùng con bé vẫn chọn đi đường vòng.
Tôi vội bước ra cửa, muốn nói chuyện với con gái. Vừa hay trông thấy nó lấy ra hai hộp quà, một lớn một nhỏ.
Nó đưa hộp quà lớn cho Trần Mạt Vân, hạ giọng nói:
“Dì Trần, con nhớ sắp đến sinh nhật dì rồi, cái này tặng dì.”
Trần Mạt Vân giả vờ muốn khóc, nhưng chớp mắt cả buổi vẫn chẳng rơi nổi một giọt nước mắt.
Dù vậy, bà ta vẫn làm bộ làm tịch lau khóe mắt:
“Đứa trẻ ngoan, so với hai đứa con bất hiếu của dì, con đúng là tốt hơn nhiều… Không uổng công dì thương con từ bé đến lớn.”
Con gái tôi “suỵt” một tiếng, dặn dò:
“Cất kỹ đi, đừng để mẹ con biết.”
Nó đưa mắt nhìn quanh, rồi đúng lúc chạm phải ánh mắt tôi đang đứng sau cửa.
“Mẹ…”
Nét mặt nó lập tức lộ vẻ chột dạ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
“Con đang định tặng quà cho mẹ đây!”
Nó mỉm cười, đưa hộp quà nhỏ cho tôi.
Tôi mở ra xem, bên trong là một đôi găng tay đỏ.
Khẽ cười khổ.
Năm ngoái nó cũng tặng tôi một đôi y hệt.
Ánh mắt tôi vô tình liếc qua chiếc hộp quà lớn trên bàn.
Nắp hộp còn chưa kịp đậy lại, một chiếc dây chuyền vàng gắn mặt dây hình hoa hồng liền lọt vào tầm mắt tôi.
Tôi nhớ đến năm ngoái, khi cùng con gái dạo phố, đi ngang tiệm vàng, nhân viên bán hàng ra sức chào mời tôi chiếc dây chuyền đó.
Cô ấy còn giúp tôi đeo thử, không biết vì sao, ánh vàng lấp lánh lại khiến tôi cảm thấy tự tin hơn hẳn.
Con gái hết lời khuyên tôi mua, nhưng tôi vẫn từ chối.
Bấy lâu nay, tôi quen sống tiết kiệm, lúc nào cũng nghĩ đến việc để dành tiền cho con, còn bản thân thì qua loa đại khái, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Rời khỏi trung tâm thương mại, con bé nhìn chiếc cổ trống không của tôi, ánh mắt đầy xót xa.
“Mẹ ơi, đợi đến sinh nhật năm nay, con sẽ mua cho mẹ!”
…
Tôi rất khó để không hồi tưởng lại sự cảm động và vui vẻ của ngày hôm đó.
Nhưng càng nghĩ, lại càng thấy nực cười.
Chỉ cảm thấy trái tim mình từ trên cao rơi thẳng xuống đất, vỡ nát chẳng còn hình dạng.
Hóa ra, chỉ có tôi là xem những khoảnh khắc ấy là thật.
Con gái vội vàng đậy nắp hộp quà lớn lại.
Tần Dương cũng nhanh chóng chạy đến trước mặt tôi, dùng cơ thể chắn ngang tầm nhìn.
Ông ta chuyển khoản cho tôi 520 tệ qua điện thoại.
“Tôi không biết cô thích gì, số tiền này cô cứ cầm lấy mà mua cái mình thích đi.”
Tôi đờ đẫn nhìn màn hình WeChat trên điện thoại ông ta, đầy ắp những tin nhắn chưa được trả lời.
Hôm qua tôi nhắn: “Bình nóng lạnh trong nhà hỏng rồi, gọi thợ đến sửa giúp tôi.”
Nhưng cuối cùng, vẫn là tôi tự liên hệ thợ đến sửa.
Một tuần trước, tôi nhắn: “Tiện đường lên lầu thì mua giúp tôi ít thuốc cảm.”
Nhưng sau đó, ông ta trở về tay không.
…
Tôi bỗng thấy vô cùng mệt mỏi.
Nhìn con gái, lại nhìn Tần Dương.
Hai người họ đều lộ vẻ chột dạ, cứ như thể sợ tôi sẽ làm khó Trần Mạt Vân.
Vậy là tôi đáng phải nuốt trôi cơn ghê tởm này sao?
Tôi không nhận tiền, chỉ đứng ở cửa, nhìn con gái từ xa:
“Hồ sơ của con không hề tệ, chỉ là phần phỏng vấn còn yếu, luyện tập thêm chắc chắn sẽ cải thiện được.”
“Nhớ kỹ, chỉ có thứ tự mình cố gắng giành lấy mới thật sự thuộc về mình.”
Nói xong, tôi xoay người vào phòng.
Giọng điệu làm bộ đáng yêu của Trần Mạt Vân vang lên sau lưng:
“Chị Như Nguyệt, không phải tôi nói chị, chị làm thế chẳng phải khiến con gái chịu khổ hay sao? Trên đời này có người mẹ nào như chị không chứ?”
“Diên Diên là con gái nuôi của tôi! Tôi nói cho chị biết, tôi sẽ không để con bé chịu chút ấm ức nào đâu! Chị không thương nó, thì để tôi thương!”
Con gái nuôi?
Con gái tôi từ bao giờ đã nhận bà ta làm mẹ nuôi?
Tôi kinh ngạc nhìn con bé, nhưng nó lại lảng tránh ánh mắt tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi đã hiểu tất cả.
Hiểu ra, mỗi lần Tần Dương và con gái đi ăn bên ngoài, rốt cuộc có ai đi cùng.
Cũng hiểu ra vì sao con bé từng ngoan cố nói: “Học hành không phải con đường duy nhất, có quan hệ mới là quan trọng nhất!”
Tôi không thể quản nữa.
Cũng không muốn quản nữa.
Tôi mở cửa bước ra ngoài.
Suy nghĩ một lúc, tôi đi xuống hiệu thuốc dưới nhà, mua rất nhiều thuốc giúp bạn thân.
Cô ấy đã nằm liệt giường hai năm rồi, mỗi tháng tôi đều đến thăm một lần, tiện thể mang theo chút thuốc men.
Tôi sắp rời đi, người duy nhất khiến tôi không an lòng, chính là cô ấy.