Bạch Nguyệt Quang Năm 65 Tuổi Đổ Bệnh - Chương 1
1.
Cố Niệm phát bệnh.
Bà ấy cứ liên tục bỏ muối vào đĩa thức ăn tôi vừa nấu xong.
Tôi ngăn lại, bà ấy vẫn nhất quyết không chịu dừng, mãi đến khi đổ hết cả túi muối vào nồi.
Tôi dùng muỗng cố múc bớt ra, nhưng những hạt muối trắng xóa đã tan hết trong món bò hầm tôi tỉ mỉ nấu cả buổi chiều.
Cửa mở.
Tần Chiết An đi dạo về, mang theo một chiếc váy rất đẹp.
Là mang cho Cố Niệm.
Bà ấy đã 65 tuổi, nhưng vẫn cười vỗ tay như một bé gái.
Tần Chiết An như làm ảo thuật, lại lấy thêm một đóa hoa từ sau lưng.
Không phải hoa hồng, chỉ là một nhành hoa dại ven đường.
Thế nhưng Cố Niệm vẫn vui mừng y như thế.
Bà ấy ngồi ngoan ngoãn trên ghế sofa, ngắm hoa và ngắm váy mới.
Tần Chiết An thỏa mãn đi vào bếp, đứng cạnh tôi, cầm muỗng nếm thử món bò hầm.
Ông ấy nhíu mày.
“Mặn quá.”
Trong đầu tôi như có thứ gì đó đứt phựt một tiếng.
Đến lúc hoàn hồn, tôi đã ném cả nồi súp bò xuống đất.
Tần Chiết An đứng ở cửa bếp, chắn trước Cố Niệm đang run rẩy phía sau.
Ông ấy ngạc nhiên, hoặc cũng có thể là khó hiểu.
“Em làm gì vậy?”
Chưa đợi tôi đáp, ông ấy đã tự tiện nắm tay Cố Niệm.
“Thôi được rồi, anh dẫn bà ấy ra ngoài ăn. Em nghỉ ngơi đi.”
Tôi nhìn căn nhà hỗn độn.
Cánh hoa Cố Niệm rải đầy dưới sàn.
Áo váy cũ thay ra cũng vứt bừa bãi.
Cả vũng nước súp bò loang lổ khắp nơi.
Tôi cứ thế đứng đó, nhìn hai người họ rời khỏi nhà.
Súp bò loang lổ dưới sàn, tôi nhìn mãi mà không biết phải bước thế nào để đi qua nó một cách sạch sẽ.
Tôi cứ thế ngồi thụp xuống nền bếp.
Ngồi đến khi con trai tan làm về.
Ngồi đến khi nó hét toáng lên.
“Tĩnh Tĩnh đâu rồi?! Mẹ! Mẹ không đi đón Tĩnh Tĩnh à?!”
2.
Nó chạy vào bếp, đứng sững lại khi thấy nền nhà ướt sũng nước. Rồi giật lùi một bước, hét lên với tôi:
“Mẹ! Sao mẹ không đi đón Tĩnh Tĩnh?!”
Tôi nhìn con, nó đứng ngược sáng, tôi không thể nhìn rõ nét mặt nó.
“Không phải con nói sau này sẽ tự đón con bé sao?”
Bóng người khựng lại một chút, rồi lại tức giận hơn nữa:
“Con bận đi làm suốt ngày! Mẹ ở nhà rảnh rỗi, tại sao không thể đi đón cháu chứ?!”
Nhưng mỗi ngày ba giờ chiều nó đã tan làm.
Còn Tĩnh Tĩnh bốn giờ rưỡi mới tan học.
Tôi khẽ lẩm bẩm:
“Mẹ mệt quá, lo không xuể nữa rồi.”
Không ai nghe tôi nói.
Thứ đáp lại tôi chỉ là tiếng cửa đóng sầm đầy giận dữ.
Tôi nhìn ánh tà dương cuối ngày, chói đến mức khiến tôi rơi nước mắt.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Tôi chăm sóc Tần Chiết An.
Chăm sóc Tần Việt, con trai ông.
Chăm sóc cả cháu gái Tĩnh Tĩnh.
Giờ lại thêm cả Cố Niệm, mối tình đầu của ông ấy, mắc bệnh mất trí nhớ.
Tôi nhìn nồi súp bò đổ dưới sàn, y như cuộc đời mình — hỗn loạn và rối bời.
Tôi nhìn rất lâu, rồi đạp lên mà đi qua.
Trên sàn in đầy dấu giày.
Tôi trở về phòng, nằm lên giường, kéo chăn lại, nhắm mắt.
Mặt trời dần khuất sau đường chân trời.
Cửa lại mở.
Tiếng cười nói vang vọng vào nhà.
Ai đó hình như hỏi:
“Sao không bật đèn?”
Tôi nghe thấy tiếng Tần Chiết An làu bàu.
“Tạch.”
Đèn bật sáng.
Cả phòng khách lặng thinh.
Một lúc lâu sau, cửa phòng tôi cũng bị đẩy ra.
Tần Chiết An nhẹ giọng hỏi tôi:
“Sao không nấu cơm? Dưới đất toàn dấu chân, Niệm Niệm mà ngồi chơi dưới sàn sẽ bị té mất.”
3.
“Tại sao phải là tôi?”
Tôi nhìn trần nhà, hỏi ông ta.
Tần Chiết An hình như không hiểu câu hỏi.
Ông ấy giơ tay bật đèn, tôi mới thấy tay còn lại vẫn nắm chặt tay Cố Niệm.
Ông ta biết tôi đang giận, nhưng ngẫm rất lâu cũng không hiểu tôi giận vì điều gì.
“Anh chỉ nói canh hơi mặn, em cần gì phải phản ứng dữ dội thế?
Bác sĩ đã dặn rồi, Niệm Niệm không thể ăn đồ mặn.”
Tôi bỗng thấy cay mắt, nhưng cố giữ bình tĩnh để giọng không run rẩy.
Chỉ hơi nghẹn lại, lại càng thấy nhục nhã.
“Là Cố Niệm bỏ muối vào —”
“Nhưng bà ấy bệnh rồi.”
Tần Chiết An ngắt lời tôi.
Ánh mắt ông vừa bất đắc dĩ, vừa mất kiên nhẫn.
“Em nhất định phải so đo với một người bệnh sao?”
Ông ta nói như thể tôi đang gây chuyện vô lý.
Bên ngoài, con trai tôi cũng vừa về, dẫn theo con dâu và cháu gái Tĩnh Tĩnh.
Tần Việt vừa bước vào đã lớn tiếng:
“Đói chết đi được, mẹ ơi mau nấu cơm!”
Tĩnh Tĩnh đeo cặp sách chạy vào.
“Bà ơi, cô giáo giao bài thủ công, phải ghép tranh bằng sỏi đấy!
Bà đi nhặt sỏi với cháu nha!”
Tôi ngồi dậy.
Nhìn đống dấu chân loang lổ dưới sàn ngày càng nhiều.
Từng người một đi qua vũng súp bò.
Không ai.
Không một ai lau dọn.
Tần Chiết An thở dài.
Ông dắt tay Cố Niệm và cháu gái ra cửa:
“Thôi, mình ra ngoài ăn. Mẹ con tâm trạng không tốt.”
Tần Việt tặc lưỡi, nhưng chẳng nói gì, theo họ đi luôn.
Một nhà đông đúc ồn ào kéo đến.
Rồi cũng ồn ào kéo đi.
Không biết là ai, lúc đi còn tiện tay tắt luôn đèn.
Trong căn nhà tối đen, chỉ còn lại mình tôi.
Và lời dặn của Tần Chiết An:
“Lau sàn đi, Niệm Niệm thỉnh thoảng ngồi chơi dưới đất.”
Nhưng ông không hỏi tôi —
Em có đói không? Em có muốn ăn gì không?
4
Trước khi Cố Niệm đến, tôi chưa từng biết Tần Chiết An cũng có thể dịu dàng và lãng mạn đến thế.
Chúng tôi kết hôn hai mươi năm, ông ấy chưa từng tặng tôi một đóa hoa nào.
Nhưng ông không hút thuốc, không uống rượu, tính tình điềm đạm, gia cảnh sung túc.
Mỗi khi cần chi tiền cho tôi, ông chưa từng chớp mắt lấy một lần.
Ông là lập trình viên, dân kỹ thuật, không hiểu lãng mạn dường như cũng là chuyện bình thường.
Tôi luôn nghĩ, ông chính là kiểu người như vậy.
Không biết nói, chỉ biết làm.
Cho đến khi Cố Niệm phát bệnh, ông đưa bà ấy về nhà.
Lúc đó tôi mới nhận ra, thì ra ông cũng biết cách làm một cô gái vui vẻ.
Khi ông dỗ dành Cố Niệm, tôi dường như nhìn thấy Tần Chiết An khi mười tám tuổi, và Cố Niệm cũng vậy.
Hai người rạng rỡ tuổi thanh xuân.
Không có tiền, nhưng có rất nhiều yêu thương.
Còn tôi,
Tôi giống như lựa chọn khiến rất nhiều người đàn ông tiếc nuối nhất đời mình.
Cưới người phù hợp, nhưng không phải người họ yêu nhất.
Chỉ là chuyện này, đến sáu mươi lăm tuổi tôi mới biết.
Quá muộn rồi.
Mà dường như… cũng chưa hẳn là muộn.
Sàn nhà hôm đó, cuối cùng là ai lau, tôi cũng không rõ nữa.
Bởi vì tôi đã đi ngủ từ rất sớm.
Nửa đêm, Tần Chiết An khẽ đẩy tôi một cái.
Dường như là bảo tôi đưa Cố Niệm đi tắm.
Tôi xoay người, quay lưng về phía ông.
Tần Chiết An gọi tôi mấy tiếng, cuối cùng vẫn để Cố Niệm ngủ luôn như thế.
Nửa đêm ông thức dậy mấy lần, đi xem tình trạng của Cố Niệm.
Còn tôi thì ngủ yên một giấc tới tận sáng.
Đã rất lâu rồi, tôi chưa từng ngủ ngon như vậy.
Không rõ từ bao giờ, tôi luôn là người đầu tiên dậy nấu cơm, và là người cuối cùng đi ngủ sau khi dọn dẹp xong căn bếp.
Nhưng… tại sao phải là tôi?
Tôi ra khỏi nhà lúc sáu giờ sáng.
Về đến nhà đã bảy giờ.
Tần Chiết An không quay đầu nhìn tôi, giọng nói có phần sốt ruột.
“Đi mua đồ ăn mà sao lâu vậy? Niệm Niệm đói rồi.”
Tôi đặt túi xuống, treo áo khoác lên, rồi đi thẳng về phòng.
“Vậy thì ông nấu cho bà ấy đi, còn đợi tôi làm gì?”
5
Tần Chiết An loay hoay mãi, nhưng vẫn không bật được bếp.
Cuối cùng ông vẫn dắt Cố Niệm ra ngoài ăn.
Thế nhưng khi ở nhà, Cố Niệm thỉnh thoảng lại cố ý đánh tôi.
Bà ấy coi tôi là người đàn bà xấu xa giành giật Tần Chiết An, thậm chí từng đổ nước rửa chén vào ly nước của tôi.
Nếu không phải thấy được bọt xà phòng, có lẽ tôi đã uống rồi.
Trước đây tôi từng nói với Tần Chiết An.
Nhưng ông cũng chỉ lặp lại đúng một câu:
“Bà ấy bệnh rồi, em đừng chấp nhặt với người bệnh.”
Tôi cũng từng đề nghị đưa bà ấy vào viện dưỡng lão, chọn nơi tốt một chút, vừa có người chăm sóc, vừa giảm bớt gánh nặng cho chúng tôi.
Nhưng Tần Chiết An không đồng ý.
Ông sợ người ở viện dưỡng lão không chăm bà ấy chu đáo.
Dù sao thì, ai có thể giống như tôi — ba bữa một ngày, món mặn món nhạt đầy đủ, giặt giũ nấu nướng, không một lời oán trách?
Nhưng giờ tôi không muốn làm nữa rồi.
Thậm chí chỉ muốn khỏi phải nhìn thấy — cho đỡ phiền lòng.
Tôi chuyển thẳng đến nhà Tần Việt.
Sống một thời gian, con dâu không nói gì, còn vui vẻ vì có người giúp trông cháu, thỉnh thoảng còn nấu ăn.
Nhưng Tần Việt lại khuyên tôi quay về.
“Ba ở nhà một mình sao được hả mẹ?”
Tôi ngẩng đầu nhìn nó.
“Có tay có chân, việc gì tôi làm được, chẳng lẽ ông ấy không có đầu óc hay sao mà không làm được?”
Tần Việt nghẹn lời.
Nhưng nó không bỏ cuộc.
Đến sinh nhật tôi, Tần Việt nói muốn tổ chức cho đàng hoàng, tôi mới lần nữa bước vào bếp.
Tôi bận rộn cả ngày.
Nấu món cá chép sốt chua ngọt mà Tĩnh Tĩnh thích, thêm món bò xào mà Tần Việt ưa ăn.
Bận bịu đến tận lúc cháu tan học, con trai tan làm.
Tôi vui vẻ mang từng món lên bàn.
Tần Việt mở cửa, phía sau là Tần Chiết An và Cố Niệm.
Tần Chiết An bê chiếc bánh kem bước vào.
“Vợ à, sinh nhật vui vẻ.”
Tôi nhìn Tĩnh Tĩnh đang vỗ tay reo hò, khẽ thở dài một tiếng.
“Đặt xuống đi.”
Cũng không thể đuổi ông ra khỏi nhà trước mặt cháu.
Tần Chiết An thấy tôi có vẻ vui, liền xung phong ra ngoài mua ít rượu với nước ngọt.
Ông rời khỏi nhà.
Tĩnh Tĩnh cắm nến lên bánh kem, nhưng tìm mãi không thấy bật lửa.
Tôi vào phòng lấy bật lửa, lúc bước ra thì thấy Cố Niệm đang đổ hết thức ăn vào tà áo mình.
Còn đang túm lấy bánh kem, nhét từng nhúm một vào trong.
Tĩnh Tĩnh hoảng quá bật khóc.
Tôi thấy bà ấy vung tay định đẩy Tĩnh Tĩnh, thân thể tôi phản xạ nhanh hơn đầu óc, lập tức đẩy bà ra.
Đúng lúc đó, Tần Chiết An vừa trở về, đẩy cửa vào nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Mắt ông trợn lên đầy phẫn nộ.
“Duyệt Vy! Em làm cái gì vậy?!”