Bách Hoa Sát - Chương 3
11
Từ trong khoang thuyền vọng ra tiếng khóc nức nở khe khẽ như tiếng muỗi.
Phó Hạc Minh nhẹ giọng an ủi.
Ta đến gần để nghe.
“Hôm nay gọi thiếp tới đây là để cố ý bôi nhọ thiếp sao?”
Phó Hạc Minh dịu dàng lên tiếng.
“Hiện tại tình thế ép buộc, cô cũng chẳng còn cách nào khác.”
“Nhưng Phù Doanh, nàng yên tâm, thê tử của cô chỉ có thể là nàng, hoàng hậu của cô cũng chỉ có thể là nàng.”
Tô Phù Doanh bật cười trong nước mắt.
“Vậy đến lúc đó chàng đừng thật sự động vào nàng ta, có được không?”
“Chàng chỉ cần đánh ngất nàng ta, dùng ngón tay mà làm là được.”
Phó Hạc Minh hơi do dự.
Một lúc lâu không lên tiếng.
Mãi đến khi Tô Phù Doanh không nhịn được nữa.
Hắn mới đáp: “Tất cả nghe theo nàng.”
Không bao lâu sau.
Trong khoang thuyền liền vang lên những âm thanh ám muội khó tả.
“Phù Doanh, chúng ta còn chưa từng thử ở trên nước…”
Ta còn đang thắc mắc.
“Trà nước đã được đưa vào trong rồi sao?”
Thúy Liên lắc đầu.
Hai kẻ kia đúng là không thể nhẫn nại nổi.
Muốn bắt đầu cũng nên đợi ta rời đi chứ.
Tiếng làm nũng của Tô Phù Doanh vang lên.
“Không được, lỡ như lát nữa Giang Tú Bạch vào nhìn thấy thì sao?”
Hai người lại quyến luyến thêm một lúc lâu.
Âm thanh trong khoang mới dần dần im bặt.
Ta đứng ngoài thêm một lúc.
Rồi mới vào trong, viện cớ thân thể khó chịu.
Nói không tiện quấy rầy hai người ngắm cảnh.
Cáo từ xong, ta liền lên một chiếc thuyền nhỏ, đi đường tắt lên bờ.
12
Ta ngồi trong tửu lâu lớn nhất phía tây thành.
Nhìn bao quát khung cảnh bên dưới.
Chiếc thuyền mà Phó Hạc Minh ngồi lắc lư chao đảo.
Khi sắp đến gần bờ.
Bỗng từ bên cạnh lao ra một chiếc thuyền khác với tốc độ cực nhanh.
Người chèo thuyền vội vã né tránh hướng va chạm.
Nhưng vì quá gấp, thuyền đập thẳng vào trụ cầu.
Thuyền—lật.
Ta nhấp từng thìa sữa hạnh hấp đường nổi tiếng nhất của Kim Mãn Lâu.
Vừa ăn, vừa thưởng thức vở kịch hay dưới kia.
Người của ta lập tức la lớn:
“Mau tới đây!”
“Thái tử điện hạ còn ở trong đó!”
Quan binh tuần tra ven hồ nghe vậy lập tức xông lên.
Sợ rằng Thái tử xảy ra chuyện trên địa bàn mình phụ trách.
Đó chính là tội lớn mất đầu.
Ta thấy bọn tùy tùng của hai người kia đều đã lên bờ.
Chỉ còn bọn họ trốn trong thuyền không dám ló mặt.
Không biết là khả năng nhịn nước tốt đến đâu nữa.
Thúy Liên nhận ra vẻ nghi hoặc trong mắt ta.
Nở nụ cười gian, ghé sát lại thì thầm.
“Huyện chủ, vừa rồi nhân lúc hỗn loạn, người của chúng ta đã ném y phục của đôi cẩu nam nữ đó xuống nước rồi.”
“Giờ chắc họ đang co ro dưới nước, chẳng dám trồi lên đâu.”
Quả nhiên, ngay sau đó binh lính lặn xuống đã kéo được Phó Hạc Minh ra khỏi khoang thuyền.
Trên người hắn chỉ quấn tạm một tấm rèm trong khoang.
Nhưng tấm rèm quá ngắn.
Chỉ vừa đủ che thân dưới.
Bả vai và bắp chân trần trụi lộ hết ra ngoài.
Lúc này, dân chúng đứng xem trên bờ đã tụ tập đông nghịt.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều chết trân.
Hắn mặt đen như đít nồi, quát lớn với đám người vây xem, bảo bọn họ quay mặt đi.
Nhưng chuyện hôm nay, e là có muốn cũng chẳng che nổi nữa rồi.
13
Đương kim Thái tử giữa ban ngày ban mặt lại thông gian với nữ tử nơi dã ngoại.
Chuyện này đã tạo nên một cơn chấn động trong triều.
Thánh thượng nổi trận lôi đình.
Thậm chí còn phẫn nộ tuyên bố: “Giang sơn do Thế Tổ gây dựng, trẫm gìn giữ bấy lâu, tuyệt đối không thể giao vào tay một kẻ sa đọa, trụy lạc ngày đêm như vậy!”
Một câu nói này suýt nữa đã chặt đứt đường tiến thân của Phó Hạc Minh.
Hắn quỳ ngoài tẩm điện của Thánh thượng suốt một đêm.
Chỉ mong có thể được tha thứ tội hạnh kiểm bất chính.
Các hoàng tử khác vốn đã chờ sẵn ngày hắn phạm sai lầm.
Giờ thì càng bám chặt lấy hắn không chịu buông.
Việc cưới Tô Phù Doanh bị đình lại.
Ý của Hoàng hậu là:
Chỉ dùng một chiếc kiệu nhỏ lặng lẽ đưa nàng ta vào phủ từ cửa phụ.
Rồi tranh thủ thời gian tổ chức đại hôn, cưới ta làm Thái tử phi.
Để củng cố thế lực cho Phó Hạc Minh.
Ta lập tức gửi tin này đến cho Tô Phù Doanh.
Khi nhận được tin ấy, lòng Tô Phù Doanh run lên.
Giấc mộng đẹp tan thành mây khói.
Thậm chí còn có thể bị Phó Hạc Minh chán ghét.
Nàng ta hoảng loạn không kiềm chế được.
Vốn dĩ xuất thân đã không tốt.
Giờ đây lại mang tiếng xấu, ai thấy nàng chẳng mắng là kẻ lăng loàn trụy lạc.
Tô Phù Doanh hối hận đến xanh cả ruột.
Nếu không phải đã thề hứa với phụ thân rằng sẽ được Thái tử sủng ái.
E rằng giờ đã bị bắt đi bỏ vào lồng lợn dìm nước.
Sau chuyện xảy ra ba ngày.
Nàng ta đã sai người gửi vô số thư từ.
Nhưng Phó Hạc Minh vẫn chẳng có hồi âm.
Nàng ta bồn chồn đi đi lại lại trong phòng, không biết nên làm gì tiếp theo.
Thúy Liên bẩm báo lại toàn bộ cho ta.
Lúc ấy, ta đang cùng phụ thân đánh cờ trong sân.
“Yên Nhi, mấy quyển binh thư phụ thân đưa, con đọc đến đâu rồi?”
Ta gật đầu.
“Phụ thân cứ yên tâm kiểm tra.”
“Nếu địch mạnh hơn, con nên ứng phó thế nào?”
Ta đặt quân đen xuống bàn cờ: “Đẩy người vào thế, không để người đẩy mình. Đợi kẻ địch sơ hở, tập trung lực lượng đánh vào điểm yếu. Chủ động nhập cuộc, nắm lấy quyền kiểm soát.”
Phụ thân gật đầu: “Cứ mạnh dạn mà làm, Hoàng hậu bên đó có phụ thân lo.”
14
Có thêm thế lực đứng sau các hoàng tử khác dồn ép.
Danh tiếng Phó Hạc Minh giờ đã rơi xuống đáy.
Hôm nay hắn còn cho người đem tặng lại đóa mẫu đơn vương từng tặng cho Tô Phù Doanh.
Đóa hoa ấy được Tô Phù Doanh chăm chút cẩn thận.
Nay lại nở càng rực rỡ.
Ta khẽ vuốt cánh hoa đỏ tươi mượt mà ấy.
Ngón tay vừa siết nhẹ, dịch hoa liền trào ra, thấm ướt cả lòng bàn tay.
Thúy Liên còn chưa kịp đưa khăn tay lau.
Tứ hoàng tử Phó Hạc Huyên đã vội bước tới, nửa quỳ xuống nâng tay ta lên.
Cẩn thận liếm hết vệt dịch hoa chảy từ lòng bàn tay tới tận cổ tay ta.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt long lanh vô hại nhìn ta.
Tim ta như bị thứ gì đó bắn trúng.
Hắn là kiểu người giống như Tô Phù Doanh.
Tựa như đóa hoa yếu mềm trong gió xuân.
Chỉ cần chút gió nhẹ cũng có thể lung lay đổ sụp.
Cần có người đứng ra bảo vệ, nâng niu, thì mới có thể trưởng thành.
Nhưng, một hoàng tử đường đường chính chính.
Vì muốn đạt được điều mình muốn.
Lại có thể ngồi xổm dưới chân nữ nhân.
Tứ hoàng tử còn thú vị hơn Phó Hạc Minh.
Ít ra người ta biết tiến biết lui.
Vừa cầu xin.
Lại vừa biết diễn vai yếu đuối.
Đóng trò này cho ai xem vậy chứ?
15
Gần đây trong dân gian bắt đầu lưu truyền một vài điềm lạ.
Tuy chỉ là lời truyền miệng, nhưng lại huyễn hoặc kỳ bí vô cùng.
Nói rằng, ở thành đông, lão Vương bán mật ong phát hiện đàn ong trong nhà đột nhiên hỗn loạn không yên.
Sau đó bay thành hình rồng uốn khúc, đầu rồng chỉ thẳng vào trung tâm thành.
Lại có một thợ săn phát hiện một con hổ cái đang mang thai bới đất lên, đào được một khối ngọc đẹp tinh xảo.
Ngọc trong suốt, không một tì vết.
Thợ săn liền mang ngọc đến nộp cho nha môn: “Nói là được thần linh ban tặng.”
Hoàng hậu đương nhiên cũng biết đến những lời đồn này.
Liền triệu Khâm Thiên Giám vào cung.
Khâm Thiên Giám liền đọc lại lời ta đã sắp xếp từ trước:
“Thần đêm qua quan sát thiên tượng, thấy Tử Vi tinh rực rỡ bất thường. Tử Vi là phụ tinh của Đế Tinh, chủ cát khí của Thái tử. Được hiền tử này, tất thuận thiên đạo, yên dân bá tính.”
Hoàng hậu trầm ngâm suy nghĩ.
“Nhưng trong hậu cung chưa có phi tần nào mang thai.”
Khâm Thiên Giám lắc đầu.
“Hài tử này ở ngoài cung, là huyết mạch của Thái tử.”
Hoàng hậu chấn động.
Dặn rằng chuyện hôm nay không được để lọt ra ngoài.
Sau đó lập tức sai người đến phủ Thái tử.
Phó Hạc Minh mấy ngày nay rượu chè sa đọa, cả ngày mơ màng.
Trong phủ, chẳng có thiếp nào mang thai.
Hoàng hậu tức giận đến cực điểm.
Định tìm Khâm Thiên Giám hỏi tội.
Đúng lúc ấy, bà nhận được thư từ phía Tô Phù Doanh.
Tô Phù Doanh vẫn liên tục gửi thư cho Thái tử, nhưng không hề nhận được hồi âm.
Không còn được sủng, nàng ta biết mình cần danh phận.
Thư không thể vào cung.
Nhưng nhờ có sự chỉ điểm của ta.
Bức thư ấy cuối cùng cũng đến tay Hoàng hậu như một món quà bất ngờ.
Trong thư, Tô Phù Doanh viết:
Trong mộng thấy rồng xanh cuộn tròn nơi bụng, hôm sau mời đại phu đến bắt mạch, đã có thai hơn một tháng.
Điềm lành đến vậy, Hoàng hậu lập tức cho người chuẩn bị hôn sự giữa nàng và Phó Hạc Minh.
16
Ngày rằm tháng này là ngày lành.
Thái tử thành thân.
Cưới đúng nữ tử từng cùng hắn vụng trộm hôm trước.
Danh tiếng của Phó Hạc Minh được vớt vát đôi phần.
Nữ tử hắn yêu tuy xuất thân thấp kém, nhưng Thái tử vẫn nguyện cưới nàng ta làm Thái tử phi.
Người người đều khen Thái tử là kẻ trọng tình trọng nghĩa.
Ta ngồi trên lầu cao của tửu lâu.
Thấy Phó Hạc Minh cưỡi ngựa cao lớn đi ngang qua.
Lần này, hắn cưới được người mình yêu.
Sao lại vẫn giống kiếp trước—không có chút vui mừng nào?
Ngày hôm sau sau đại hôn.
Phó Hạc Minh liền chủ động xin đi xử lý nạn lũ.
Đây là cơ hội cuối cùng để hắn chứng minh năng lực với Thánh thượng.
Rồi lập tức bỏ lại Tô Phù Doanh vẫn còn đang mang thai.
Lên đường trong đêm.
Chỉ trong chớp mắt.
Tô Phù Doanh liền trở thành trò cười trong giới quý tộc kinh thành.
Chỉ còn Hoàng hậu chịu gọi nàng ta vào trò chuyện.
Nhưng thế lực của phe Hoàng hậu đã suy yếu.
Con trai của Thục quý phi được Thánh thượng yêu quý.
Nay còn nắm phần lớn quyền lực trong cung.
Địa vị gần như ngang hàng với Hoàng hậu.
Trận săn bắn tại giáo trường lần này được giao cho Nhị hoàng tử chủ trì.
Ta vận khôi giáp, tay cầm trường cung.
Bắn hạ con hươu rừng đang lao vun vút phía trước.
Một mũi tên xuyên tim.
Hươu ngã xuống đất, tắt thở tại chỗ.
Thục quý phi thấy vậy liền khen ta dũng mãnh không thua gì nam nhân.
Không hổ là nữ nhi do Giang phu nhân nuôi dạy.
Mẫu thân ta đứng bên cười rạng rỡ.
Liên tục khiêm tốn nói rằng ta thường ngày nghịch ngợm như con khỉ nhỏ.
Chẳng giống nữ nhi chút nào.
Tô Phù Doanh hắng giọng.
“Phải đó, Giang tiểu thư sau này vẫn là phải lấy chồng.”
“Tính tình thô lỗ như thế, sau này làm sao làm chủ gia đình đây?”
Mọi người có mặt đều biến sắc.
Nhìn nàng ta bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc.
Tuy là Thái tử phi.
Nhưng nơi đây, người có thân phận cao quý hơn nàng ta còn nhiều lắm.
Thục quý phi là một trong số đó.
Thục quý phi khen ta anh dũng không thua nam tử.
Mẫu thân ta khiêm tốn gọi ta là nghịch ngợm.
Vậy mà nàng ta còn dám đứng ra dạy bảo?
Ta kéo căng trường cung trong tay.
Nhắm thẳng vào Tô Phù Doanh trước mặt.
Hoàng hậu hoảng hốt.
Như chim mẹ xòe cánh che chở con, lập tức dang tay che chắn trước mặt Tô Phù Doanh.
Hét lớn: “Người đâu, hộ giá!”