Bách Hoa Sát - Chương 2
Nhận lấy sự trợ giúp toàn lực từ Giang gia.
Hắn thuận lợi bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn, rồi từng bước bào mòn thế lực Giang gia.
Cuối cùng đưa Giang gia ta vào chỗ diệt vong.
Còn Tô Phù Doanh bao năm trời không cùng phu quân viên phòng.
Phó Hạc Minh khen nàng ta thủ tiết trung trinh.
Về sau, nàng ta được đưa vào trung cung với danh nghĩa còn trong trắng, trở thành Hoàng hậu.
Còn ta, bị Phó Hạc Minh đày đến biên cương làm quân kỹ.
Trên đường đi, ta dùng tay áo siết cổ mình đến chết ngay trong xe tù.
Con người khi cận kề cái chết sẽ dấy lên ham sống mãnh liệt.
Nhưng nữ nhi Giang gia, thà chết chứ không chịu nhục.
Xe tù rời khỏi hoàng thành chưa bao xa.
Ba tiếng roi lệnh vang lên, tiếng nhạc lễ sắc phong nổi lên từ đàn tấu nhạc.
Đại điển sắc phong Hoàng hậu của Tô Phù Doanh rầm rộ long trọng.
06
Tô Phù Doanh nhất định phải gả cho Phó Hạc Minh.
Lại còn phải được phong làm chính thê, đường hoàng vào ở Đông cung.
Chỉ khi có một nữ nhi nhà quan nhỏ như vậy làm Thái tử phi.
Thì người ta mà ta để mắt tới, mới thật sự có vốn liếng để đánh cược một phen.
Giang gia ta có được địa vị ngày hôm nay.
Là nhờ vào sự nỗ lực của tất cả người trong tộc.
Nam nhân vào quan trường tranh đấu, thi cử làm quan, xây dựng thế lực quan lại cho riêng nhà mình.
Nữ nhân giữ vững nội trạch, liên hôn với thế gia quyền quý, củng cố địa vị dòng tộc.
Từ nhỏ ta đã chịu ảnh hưởng từ phụ thân, có đầu óc chính trị nhạy bén.
Lại có mẫu thân là khuôn mẫu phu nhân thế gia, dạy ta cách quản lý trung khuê.
Ta – Giang Tú Bạch – sinh ra là để làm Hoàng hậu.
Thánh thượng con nối dòng ít ỏi, chỉ có bốn vị hoàng tử.
Nhị hoàng tử là con trai của Thục quý phi.
Là đối thủ mạnh nhất của Phó Hạc Minh.
Các hoàng tử dần trưởng thành.
Thánh thượng tuổi tác ngày một cao, nhiều lúc cũng lực bất tòng tâm.
Vì vậy, các hoàng tử đều rục rịch hành động.
Chỉ có Tứ hoàng tử – con trai của Huệ quý phi đã mất từ lâu.
Là kẻ yếu thế nhất, chẳng ai chống lưng.
Năm xưa, Thánh thượng vi hành.
Tình cờ gặp Huệ quý phi – khi ấy chỉ là một nông nữ nơi Giang Nam.
Hai người nảy sinh tình cảm, sống cùng nhau như vợ chồng nông gia.
Sau này, Thánh thượng trở lại kinh thành.
Đưa nàng – lúc ấy đã mang thai – hồi cung, phong làm quý phi.
Khi đó, Huệ quý phi được sủng ái nhất hậu cung.
Dần dà, trong cung lan truyền lời đồn.
Nếu đứa con trong bụng Huệ quý phi là hoàng tử, sau này e rằng sẽ thay thế Thái tử.
Vì vậy, Huệ quý phi “đương nhiên” bị khó sinh, mất máu mà chết.
May thay Tứ hoàng tử được Thái hậu che chở, mới giữ được mạng sống.
Năm ngoái, Thái hậu qua đời.
Tứ hoàng tử vốn đã mất thánh sủng, từ đó lại càng không được ngó ngàng.
Trở thành vị hoàng tử kém thế nhất trong số bốn người.
07
Tiểu cung nữ bị đánh trượng trong cung đã được đưa ra ngoài trị thương.
Ta dặn dò Thúy Liên, cho nàng ấy một khoản bạc đủ để sống an ổn cả nửa đời còn lại.
Lại giúp nàng làm lại hộ tịch, để có thể sống với thân phận lương dân.
“Nàng ta còn có mong muốn gì khác không?”
Thúy Liên đáp: “Nàng nói trong nhà không còn cha mẹ, chẳng còn gì vướng bận. Nhưng nàng không muốn lấy chồng, từ hầu hạ quý nhân chuyển sang hầu hạ trượng phu và cha mẹ chồng. Vì vậy, nàng muốn tự lập hộ khẩu nữ, mở một cửa hàng để mưu sinh.”
Ta gật đầu, lập tức sai người sắp xếp.
Tiểu Đức Tử bên cạnh Phó Hạc Minh đang đợi trước cổng Giang phủ.
Khi được dẫn vào.
Hắn chỉ khẽ hành lễ lấy lệ.
Giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.
“Gia của ta mời ngài ra hồ dạo thuyền.”
Ngày thường Tiểu Đức Tử dựa vào việc mình theo Phó Hạc Minh từ nhỏ.
Tuy thái độ không đến mức quá cung kính.
Nhưng cũng xem như có vài phần kính nể với ta.
Chỉ là sau hôm qua, chắc hẳn hắn cho rằng ta đã yêu Phó Hạc Minh đến không thể dứt ra nổi.
Lúc này đã hoàn toàn quên mất thân phận của mình.
Ta lạnh lùng nhìn hắn.
Trong sân lúc ấy yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tiểu Đức Tử bây giờ đã chẳng còn dáng vẻ hung hăng ban nãy.
Hai chân run rẩy, toàn thân run lẩy bẩy.
Hắn vội vàng nghiêm chỉnh hành lễ.
“Huyện chủ, điện hạ còn chờ thuộc hạ về bẩm báo, nếu không có dặn dò gì, thuộc hạ xin phép cáo lui.”
Ta khẽ gật đầu.
Ra hiệu cho hắn rời đi.
Tiểu Đức Tử nhận được tín hiệu.
Cắm đầu chạy như bay.
Đợi hắn rời khỏi sân viện.
Ta đặt chén trà trong tay xuống bàn.
“Giết.”
08
Rất nhanh đã đến ngày hẹn với Phó Hạc Minh.
Khi ta ngồi xe ngựa tới nơi.
Phó Hạc Minh đang cùng Tô Phù Doanh ngồi trong đình hóng mát, nói cười vui vẻ.
Từ xa nhìn lại.
Quả đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ.
Thật nực cười.
Phó Hạc Minh đến một câu xin lỗi cũng chẳng có lấy chút thành ý.
Sau hôm đó.
Nghe nói Hoàng hậu đã mắng hắn một trận nên thân.
Các huynh đệ của hắn, ai nhanh chân thì đã bắt đầu tiếp xúc với phụ thân ta rồi.
Gió chiều nào, quan trường xoay chiều ấy.
Một chút động tĩnh thôi, đám lão hồ ly lăn lộn trong triều đình đều ngửi ra được mùi gió đổi.
Hoàng hậu bên đó giờ đã sốt ruột như lửa cháy đến chân mày.
Đoán rằng buổi hẹn hôm nay cũng là do bà ép buộc mà ra.
Thấy ta xuất hiện.
Phó Hạc Minh lộ ra vẻ mặt như đã liệu trước được.
Hắn đứng dậy.
Giả vờ làm ra dáng công tử ôn nhuận lễ độ.
Tận tình dìu ta lên thuyền nhỏ.
“Hôm nay bờ hồ có hội chùa, rất náo nhiệt.”
“Hai vị muội muội đều ra ngoài dạo chơi, lát nữa dạo thuyền xong cùng đi xem biểu diễn, thế nào?”
Tô Phù Doanh cúi đầu, dịu dàng đáp “vâng”.
Thuyền vừa rẽ sóng.
Một tiểu sai vặt lạ mặt bưng điểm tâm lên cho chúng ta.
Nhưng do thuyền chòng chành.
Hắn lảo đảo một cái, suýt nữa làm rơi cả khay bánh.
Phó Hạc Minh nhíu mày.
“Đúng là đồ ngu ngốc.”
Rồi quay sang nhìn ta.
“Nô tài đúng là phải đi theo từ nhỏ mới dùng được, tuy đôi lúc có phạm lỗi nhỏ.”
“Nhưng trừng phạt rồi thì nhớ lâu, vẫn là một con chó ngoan.”
“Có phải không, Tú Bạch?”
Ta mỉm cười gật đầu.
Là đang dò ý ta sao?
Đáng tiếc, người kia đã sớm nằm trong vườn sau Giang phủ làm phân bón hoa rồi.
Con chó đó đúng thật là rất trung thành với Tô Phù Doanh.
Kiếp trước, vì giúp nàng ta.
Đã từng đưa không biết bao nhiêu tin giả đến chỗ ta.
Ta đúng là nên cảm ơn hắn thật lòng.
Nói người của ta ngu ngốc?
Nực cười, rõ ràng hắn vừa rồi ngã giả khéo đến mức chẳng có chút sơ hở.
09
Tô Phù Doanh cảm nhận được ánh mắt của ta.
Vẻ mặt nàng ta chợt trở nên hoảng loạn.
Len lén lùi về phía sau lưng Phó Hạc Minh.
Lần này, Phó Hạc Minh lại không lập tức kéo nàng ta vào lòng an ủi.
Ngược lại còn cau mày khiển trách.
“Chuyện gì xảy ra mà đã khiến nàng sợ thành như vậy? Nếu như thế thì sau này làm sao làm được lương đệ của ta?”
“Hơn nữa vừa rồi Tú Bạch có làm gì đâu.”
“Biểu hiện thế này là vì cớ gì?”
Thấy chưa.
Những chiêu trò tranh giành ghen tuông của nữ nhân, nam nhân trong lòng đều hiểu rõ.
Mặt Tô Phù Doanh lập tức trắng bệch.
Nàng ta không thể tin nổi nhìn Phó Hạc Minh.
Phó Hạc Minh lại chẳng buồn để ý đến nàng ta.
Ngược lại còn quay sang nhìn ta bằng ánh mắt như muốn khoe công.
Để chọc tức bọn họ.
Ta cố ý hỏi.
“Điện hạ có ý gì vậy?”
“Ta nhớ rõ, người từng chính tay tặng đóa mẫu đơn vương cho Tô cô nương mà.”
“Bọn ta đều nghĩ, người định cưới nàng làm Thái tử phi.”
Tô Phù Doanh không thể chịu đựng thêm.
Nàng ta cắn chặt môi.
Nước mắt đã dâng lên nơi khóe mắt.
Phó Hạc Minh lại cười ha hả.
“Không cưới không hỏi, chỉ là lời nói đùa, sao có thể tính được.”
Hắn dịu giọng.
“Sao thế?”
“Hóa ra Tú Bạch muội muội lại thích đóa hoa ấy à, chuyện này có gì khó đâu.”
Hắn nhìn về phía Tô Phù Doanh sau lưng.
Trong mắt thoáng hiện vẻ không đành lòng.
“Về sau nàng đem hoa đến đây, ta muốn tặng lại cho Tú Bạch.”
Tô Phù Doanh cố gắng gật đầu.
Trong lúc cúi đầu, mượn cớ vuốt lại tóc dài.
Lén lấy khăn tay lau nước mắt.
10
Một đóa hoa trắng yếu ớt đến thế.
Nếu ta là nam nhân, e rằng cũng muốn ôm nàng ta thật chặt vào lòng mà dỗ dành.
Nếu như nàng ta không cùng Phó Hạc Minh âm mưu hại chết cả nhà ta.
Thì vừa rồi cũng coi như có chút thú vị.
Nhưng giờ, ta lạnh mặt ngồi cùng bọn họ.
Khi thuyền đi tới giữa hồ.
Ta lấy cớ say sóng, nói muốn ra ngoài hóng gió.
Thúy Liên theo sát phía sau ta.
Khẽ nói rằng mọi việc đã sắp xếp xong.
Hôm qua, thám tử gài trong Đông cung gửi tin đến.
Phó Hạc Minh vì muốn ép ta gả cho hắn, lại nghĩ ra thủ đoạn hạ tiện như vậy.
Tháng sau là sinh thần của Hoàng hậu.
Trước đó, ta biểu lộ ý từ chối quá rõ ràng trước mặt bà.
Để chắc chắn không có sơ suất.
Đến khi đó, bọn họ sẽ sắp đặt cho ta bị mất trinh tiết trước công chúng bởi tay Phó Hạc Minh.
Việc mất thân đối với nữ tử luôn là nỗi nhục khó gột rửa.
Vì thể diện của gia tộc.
Ta sẽ không còn đường lui, chỉ có thể gả cho Phó Hạc Minh.
Còn về danh tiếng của hắn?
Chỉ cần những người có mặt đều giữ miệng.
Ai dám liều mạng mang đầu mình ra để tiết lộ?
Còn những lời ra tiếng vào trong triều?
Phụ thân ta ắt sẽ thu xếp ổn thỏa.
Nhưng nếu sự việc không như họ dự liệu, bị người có tâm lan truyền ra ngoài.
Thì người chịu điều tiếng vẫn là nữ nhân.
Nước cờ này tuy mạo hiểm, nhưng lại có xác suất thắng rất cao.