Bậc Thầy Photoshop - Chương 5
10
Sau khi biết tôi nghỉ việc, sư huynh—người từng bị Chu Trì cướp mất bó hoa cẩm chướng—liên hệ với tôi.
“Có hứng thú học lên cao không?”
“Thầy Giang vẫn còn vài suất nghiên cứu sinh. Nếu em muốn, anh có thể giúp em tranh thủ một suất.”
Tôi từ chối lời đề nghị của sư huynh.
Anh ấy là một người chân thành. Vì từng tin vào những lời xàm ngôn của Chu Trì, trong lòng anh ấy vẫn luôn cảm thấy áy náy. Giờ biết tôi mất việc, anh ấy lại càng muốn bù đắp.
“Thực ra em cũng có ý định học lên cao.” Tôi mỉm cười trả lời. “Nhưng em đã nhận được offer từ Đại học Hong Kong rồi.”
Sư huynh đang định khuyên nhủ thêm thì khựng lại. Sau đó anh ấy chỉ ậm ừ: “Tốt quá, Hong Kong University còn tốt hơn.” Rồi dập máy.
Thực ra, đây không phải là lời xin lỗi đầu tiên tôi nhận được.
Người đầu tiên chính là mentor cũ của tôi.
“Tôi cũng nghỉ việc rồi.” Anh ta nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt đầy cay đắng.
“Là tôi nhìn người không rõ. Sau khi Chu Trì gửi cho tôi ‘bằng chứng’ giả mạo rằng em làm rò rỉ dữ liệu trọng điểm, hắn ta còn nói với tôi rằng bài tốt nghiệp của em thực chất là do hắn làm hộ. Tôi chưa từng kiểm chứng mà đã kết tội em. Đó là lỗi của tôi.”
“Sai lầm lớn nhất là…” Mentor nhíu mày, sắc mặt khó coi. “Tôi đã tin lời hắn, thậm chí ngay trong lúc hai người còn đang yêu nhau, tôi vẫn cố gắng giới thiệu sư muội của tôi cho hắn. Xin lỗi.”
Tôi uống cạn ly cà phê, sau đó quay đầu rời đi.
Có thể anh ta đã từng bị lừa dối.
Nhưng một số hành vi, sai chính là sai. Không phải cứ xin lỗi là nhất định sẽ được tha thứ.
Sau đó, một vài bạn học cũ cũng lần lượt mời tôi đi chơi.
Dù chỉ qua những tin nhắn, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự áy náy trong lời nói của họ.
—
Một tháng sau, tôi bay sang Hong Kong sớm hơn dự kiến.
Trước khi khởi hành, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
“Trần Miên.”
Bên kia điện thoại, giọng nói đầy vẻ đắc ý.
Chỉ cần tưởng tượng, tôi cũng có thể hình dung ra khuôn mặt của hắn lúc này.
“Tôi sắp kết hôn rồi. Vợ sắp cưới của tôi có ba căn hộ và hai chiếc xe ở Bắc Kinh. Sau khi cưới, cô ấy còn để tôi vào công ty gia đình, trực tiếp giữ chức tổng giám đốc…”
Tôi đáp lại với giọng điệu thản nhiên: “Chúc mừng.”
“Trần Miên! Em… em dựa vào đâu mà có thể bình tĩnh như thế?! Em có biết không! Điều tôi ghét nhất chính là bộ dạng này của em!”
Giọng Chu Trì khàn đặc vì phẫn nộ, gào đến mức khản cả cổ họng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn lại nhanh chóng điều chỉnh lại giọng điệu, trở nên trầm ổn hơn:
“Bây giờ tôi có tiền rồi, tôi không thiếu tiền. Em chẳng phải vẫn chưa tìm được việc sao? Đến chỗ tôi đi, tôi cho em một công việc.”
“Em không biết đâu, vợ sắp cưới của tôi tuy giàu có, nhưng nhà cô ấy lại đề phòng tôi, chuyện gì cũng không nói với tôi. Bao năm qua, em vẫn là người hiểu tôi nhất…”
Tôi nhíu mày, trực tiếp cắt ngang hắn, buột miệng chửi một câu.
Chu Trì vẫn chìm đắm trong thế giới của chính mình, không nghe rõ:
“Em nói gì? Tôi không nghe rõ.”
Tôi hít sâu một hơi, sau đó gào thẳng vào micro điện thoại:
“TÔI NÓI, ANH ĐÚNG LÀ CHÓ KHÔNG THỂ BỎ THÓI ĂN PHÂN!!!”
“Lúc bôi nhọ tôi, anh nói rằng vì tôi không hiểu anh, làm tổn thương lòng tự trọng đáng thương của anh.”
“Bây giờ có người cho anh tiền, cho anh công việc, cho anh tài nguyên, thì anh lại kêu người ta đề phòng anh?”
“Sao hả? Lòng tự trọng mỏng manh của anh lại bị tổn thương lần hai rồi à?”
Tôi cười lạnh, buông từng chữ:
“Chu Trì, anh đúng là khiến tôi buồn nôn.”
Nói xong, tôi dứt khoát dập máy.
“……”
Quay đầu lại, tôi bắt gặp ánh mắt đầy yêu thương của bố mẹ.
Có lẽ họ đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện giữa tôi và Chu Trì, nên bố tôi lại nhét vào tay tôi một chiếc thẻ ngân hàng.
“Tiền bạc là chỗ dựa, cũng là giới hạn.”
Bố mẹ nhìn tôi đầy trìu mến, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Họ luôn lo lắng rằng sau khi bị Chu Trì tổn thương, tôi sẽ trở nên hoảng sợ với tình yêu, như câu “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”.
“Năm đó, khi bố đầu tư thất bại, con đã có vài năm vô cùng căng thẳng về tiền bạc.” Bố tôi giơ tay, đếm từng ngón tay mà nói. “Sau này dù nhà mình có tiền rồi, con vẫn không dám tiêu xài, tự mình kiếm học bổng, đi làm gia sư vào kỳ nghỉ, đi làm rồi cũng tự thuê nhà, chẳng bao giờ ngửa tay xin bố mẹ một đồng.”
Những năm tháng ấy, thực ra tôi cũng đã mơ hồ nhận ra quan niệm về tiền bạc của mình không còn lành mạnh nữa.
Nhưng những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt bố mẹ khi đối diện với chủ nợ, không khí căng thẳng bao trùm cả gia đình, tất cả đã khắc ghi trong lòng tôi suốt nhiều năm.
“Con cũng che giấu điều này với bạn bè, với cả những người xung quanh.”
“Bố mẹ không nói con sai. Nhưng chúng ta hy vọng con sẽ trở thành người làm chủ tiền bạc, chứ không phải trở thành nô lệ của nó.”
“Đồng thời, nhờ tiền bạc, con cũng có thể nhìn thấu rất nhiều người.”
Ở cổng lên máy bay, bố mẹ đẩy nhẹ tôi một cái.
“Hãy tận hưởng tuổi trẻ của con thật trọn vẹn.”
Một cảm giác dũng khí bỗng trào dâng trong tôi.
Tôi vẫy tay, sải bước lên chuyến bay hướng về phương Nam.
Nửa năm sau, tôi mới lại nghe tin về Chu Trì.
Khoảng thời gian trôi qua đủ lâu để một số chuyện trở nên xa vời như kiếp trước.
Bạn thân tôi gửi một đoạn video, kèm theo mấy tin nhắn thoại dài 60 giây.
Tôi mở video lên.
Nhân vật chính không ai khác chính là Chu Trì.
Hắn ta đang khoác tay một người phụ nữ đã có tuổi, người phụ nữ ấy bị tuột dây giày, rồi quay sang ra lệnh cho hắn quỳ xuống buộc lại.
Trên khuôn mặt Chu Trì thoáng qua một tia nhục nhã.
Nhưng rất nhanh chóng, hắn ta ngoan ngoãn quỳ một gối xuống, cẩn thận buộc lại dây giày cho bà ta.
Có người đứng bên cạnh nịnh nọt người phụ nữ kia:
“Chị đúng là có phúc quá nha!”
Người phụ nữ nửa đùa nửa thật, liếc nhìn hắn ta rồi nói:
“Nghe nói trước đây cậu ta đã cầu hôn bạn gái cũ đến mấy lần. Chả trách quỳ xuống nhanh thế, chắc luyện nhiều rồi, đầu gối cũng mềm lắm đây.”
Trong tin nhắn thoại của bạn thân, 30 giây đầu tiên toàn là tràng cười sảng khoái đầy hả hê của cô ấy.
“Hahaha! Tao xem được video này liền đi điều tra ngay!”
“Hóa ra sau khi bị sa thải, Chu Trì mãi không tìm được công việc phù hợp. Giờ thị trường đang suy thoái, mà hắn thì lại quá tự cao. Cuối cùng, sau bao nhiêu cố gắng, hắn cũng lọt được vào vòng phỏng vấn cuối cùng. Đoán xem ai là người phỏng vấn?”
Tôi nhíu mày.
Cô ấy cười phá lên, hệt như nghe được chuyện gì buồn cười nhất thế gian:
“Là mentor cũ của mày đấy!!!”
“Đúng là nhân quả báo ứng! Hai người họ trực tiếp cãi nhau ngay trong buổi phỏng vấn, nghe nói còn động tay động chân! Kết quả là từ đó trở đi, Chu Trì bị cả giới nhân sự đưa vào danh sách đen!
“Anh trai hắn thì cưới vợ rồi, bây giờ đang ép hắn trả lại số tiền học phí ngày xưa. Hắn không còn cách nào khác, cuối cùng…”
Cô ấy kéo dài giọng, rồi bật cười ha hả.
“…hắn chạy đi làm trai bao rồi!”
Tôi ngạc nhiên:
“Không phải hắn tìm được một cô vợ giàu có sao? Không phải cô ta đổ tiền, đổ tài nguyên cho hắn, còn cho hắn làm tổng giám đốc công ty à?”
Bạn tôi cười đến mức không thở nổi.
Mãi một lúc sau mới lên tiếng:
“Mày nghĩ ai cũng ngốc à? Tao tìm người đóng vai cô gái đó đấy!”
Tôi sững người trong chốc lát, sau đó khẽ cười nhẹ nhõm.
Nửa năm trước, Chu Trì ngạo mạn tuyên bố với tôi rằng hắn có thực lực, chắc chắn sẽ tìm được công việc tốt hơn, người phụ nữ tốt hơn.
Mà bây giờ—
Hắn ta chẳng phải đã đạt được “ước nguyện” rồi sao?
11
Sau khi tốt nghiệp, tôi cầm trong tay vài lời mời làm việc, đầy khí thế trở lại Bắc Kinh.
Vào làm chưa được bao lâu, tôi đã nhanh chóng thích nghi với môi trường mới. Đồng nghiệp thân thiện, ăn ý, sếp thì quyết đoán nhưng cũng rất công bằng.
Hôm công ty tổ chức buổi tiệc team-building, trong lúc đi ngang qua KTV, tôi vô tình chạm mặt Chu Trì.
Anh ta thay đổi đến mức tôi gần như không nhận ra ngay lập tức.
Đi thêm vài bước nữa, linh cảm có gì đó không ổn, tôi mới quay đầu lại.
Lúc đó, Chu Trì cũng vừa nhận ra tôi, vẻ mặt hoảng hốt, vô tình đụng đổ cả khay trái cây và rượu lên người một vị khách bên cạnh.
“Mày mù à?! Đường rộng thế này mà cứ nhằm vào tao mà tông!”
“Mày có biết bộ Armani này bao nhiêu tiền không?! Đền nổi không?!”
Ban đầu, Chu Trì còn định cãi lại, nhưng khi chạm phải ánh mắt tôi, hắn bỗng dưng cụp mi, ánh nhìn trượt dần xuống đất, cuối cùng chật vật cúi đầu, giọng nói lí nhí:
“Xin lỗi, là lỗi của tôi.”
“Anh có yêu cầu gì, tôi đều có thể làm. Tôi xin anh, tôi thật sự… không có… tiền.”
Chữ “tiền” lăn qua lộn lại trong miệng hắn một hồi lâu, cuối cùng mới nghẹn ngào bật ra.
Hắn trông vô cùng thảm hại—
Gương mặt từng thanh tú lạnh lùng giờ đã hóp lại, gò má nhô cao, trên trán hằn ba nếp nhăn sâu, hai má hóp vào, cả người tiều tụy đến khó nhận ra.
Vị khách bị đổ rượu vẫn chưa nguôi giận, giáng hai cú đấm nặng nề vào vai hắn, mắng thêm vài câu rồi tức giận bỏ đi.
Chu Trì đứng yên đó, há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ thốt ra một câu, giọng khàn đặc:
“Em… dạo này… sống thế nào…?”
Tôi khẽ mỉm cười.
“Sống rất tốt.”
Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt bình thản, cảm nhận nhịp tim trong lồng ngực mình—
Lúc này đây, nó đập chậm rãi, vững vàng, không gợn lên dù chỉ một tia dao động.
Người đàn ông đứng trước mặt tôi đã không còn đủ sức để khiến lòng tôi lay động dù chỉ một chút.
“Xin lỗi.”
Chu Trì đột nhiên mở miệng.
“Ừm.” Tôi đáp.
Khác với tôi, ánh mắt hắn đầy né tránh, lưng đã còng xuống, chẳng còn chút gì của dáng vẻ kiêu ngạo năm xưa.
Mà tôi, trước mắt tôi vẫn còn cả một tương lai rực rỡ.
Tôi bình tĩnh nhìn hắn, thản nhiên nói:
“Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của anh.”
“Và tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Khi tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, Chu Trì vẫn ngẩn người đứng đó.
Tôi nhấc chân, lướt qua hắn.
“Tránh đường.”
Gót giày cao gót của tôi nện từng tiếng dứt khoát trên nền sàn, bóng lưng không hề ngoái lại.
Tôi đẩy cửa phòng riêng ra, trong phòng đã náo nhiệt vang trời.
“Miên Miên mau lên! Đến lượt cậu hát rồi!”
Tôi cười tươi, hỏi:
“Bài nào đấy? Tôi đặt nhiều bài lắm mà?”
“‘Vượt Sóng Lớn’ !”
Tôi cầm lấy micro, ánh đèn rực rỡ chiếu lên gương mặt tràn đầy sức sống.
Tôi cất tiếng hát.
—Toàn văn hoàn—