Bậc Thầy Photoshop - Chương 4
07
Sáng hôm sau, ngay dưới tòa nhà công ty, Chu Trì với dáng vẻ tiều tụy, dẫn theo bố mẹ và anh trai chặn đường tôi.
Nhìn đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu của anh ta, cuối cùng tôi cũng cảm thấy một chút hả hê.
“Trần Miên, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi.”
“Nói gì đây?” Tôi khoanh tay trước ngực, nhướng mày hỏi.
Cổ họng anh ta khẽ chuyển động, nhìn tôi chằm chằm hồi lâu rồi mới nghiêm túc cất giọng:
“Anh biết em giận chuyện gì rồi. Em nhất định đã đọc được lịch sử tin nhắn của anh, đúng không?”
“Trần Miên, việc nói xấu em trước mặt người khác, đúng là lỗi của anh. Nhưng em có biết không, bao năm nay, khi đứng trước em, anh thực sự rất tự ti.”
“Bố mẹ anh, gia đình anh, những gánh nặng trên vai anh, áp lực của anh thực sự rất lớn. Nhưng nhiều lúc, em chẳng hề hiểu cho anh.”
Giọng anh ta trầm xuống, đôi vai khẽ rũ.
“Năm đó nghỉ đông, anh định đi làm thêm, nhưng em lại rủ anh đi du lịch.”
“Anh chỉ kém em hai điểm nên không nhận được học bổng quốc gia, vậy mà em lại hớn hở khoe vừa nhận tiền thưởng, còn mời anh đi ăn lẩu.”
“Rõ ràng đồ án tốt nghiệp của hai đứa đều xuất sắc, vậy mà chỉ có em được chọn vào nhóm dự án trọng điểm, rồi lại than thở với anh rằng leader quá nghiêm khắc, muốn anh an ủi.”
Mỗi một câu của anh ta lại càng to hơn câu trước.
Đến cuối cùng, trong ánh mắt anh ta hiện rõ sự oán giận, rồi đẩy bố mẹ tật nguyền của mình đứng chắn giữa hai chúng tôi.
“Em biết từ lâu rồi đúng không? Rằng gia đình anh khó khăn, bố mẹ anh đều khuyết tật, anh trai anh nghỉ học từ sớm để nuôi anh ăn học.”
“Em cũng biết từ lâu rồi đúng không? Anh chính là hy vọng duy nhất của cả nhà!”
“Vậy tại sao em còn—”
Tôi giơ tay lên, cắt ngang bài diễn thuyết hùng hồn của anh ta.
“Vì tôi yêu đương với anh, không phải làm một kẻ nô tài phải hạ mình lấy lòng anh.”
Khoảnh khắc này, tôi cực kỳ may mắn vì chưa từng tiết lộ gia cảnh thật sự của mình cho Chu Trì.
“Anh có phải đang nghĩ rằng tất cả là lỗi của tôi, là tôi chưa đủ cảm thông, chưa đủ dịu dàng, chưa đủ tinh tế, rằng khi anh tự ti, tôi không đoán được suy nghĩ của anh, không chủ động theo anh ăn cơm nguội, nhường học bổng cho anh, rời khỏi nhóm dự án để nhường chỗ cho anh?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, cười lạnh.
“Chu Trì, chấp nhận đi! Anh còn không bằng một con giòi trong nhà xí! Không những tự ti, anh còn ích kỷ, bẩn thỉu, hèn hạ! Một nửa người của anh đã lún trong bùn lầy, vậy mà thay vì cố hết sức bò lên, anh lại chỉ muốn kéo tôi xuống cùng để dính đầy bùn đất như anh!”
“Không phải như vậy—” Chu Trì vội vàng lên tiếng.
“Không phải cái rắm! Trong suốt một tháng chiến tranh lạnh, anh đã đi xem mắt không biết bao nhiêu lần rồi, đúng chứ? Thế nào, tại sao cuối cùng lại mò về đây, mở miệng cầu xin tôi?”
Tôi bật cười, từng câu từng chữ đều sắc bén như dao:
“À, thì ra là sau khi đi một vòng vấp ngã, anh mới nhận ra rằng khuôn mặt mà anh tự hào, cộng với công việc tạm bợ của anh, căn bản không đủ tư cách để đặt chân vào vòng xem mắt!”
“Nghe cho rõ đây, tôi—Trần Miên—không đời nào làm lựa chọn dự phòng của anh! Càng không bao giờ làm bậc thang cho anh leo lên!”
Ngay sau đó, một tiếng gầm giận dữ vang lên.
“TAO KHÔNG CHO PHÉP MÀY XÚC PHẠM EM TRAI TAO!!!”
Ánh bạc lóe lên trong nháy mắt.
Tôi trơ mắt nhìn anh trai của Chu Trì rút ra một con dao gọt hoa quả, lao thẳng về phía tôi!
08
Trong một khoảnh khắc thoáng qua, tôi chợt cảm thấy có chút hối hận.
Dựa theo nguyên tắc “người hạnh phúc nên nhường nhịn”, tôi xuất thân trong một gia đình giàu có, cha mẹ khỏe mạnh, công việc ổn định. So với gia cảnh nghèo khó của Chu Trì, có lẽ tôi nên trân trọng hạnh phúc của mình hơn, nên lùi một bước để đổi lấy biển trời bao la.
Nhưng…
Ngay khi bảo vệ nhanh như chớp khống chế được anh trai của Chu Trì, đồng nghiệp thân thiết của tôi cũng lao lên bảo vệ tôi, tôi bỗng nhiên hiểu ra một điều.
Đôi khi nhượng bộ chẳng khác nào tiếp tay cho kẻ ác.
Rõ ràng là—
Hồi đi học, tôi nỗ lực học hành, đạt được học bổng.
Đi làm rồi, tôi làm việc chăm chỉ, từng bước thăng tiến bằng chính thực lực của mình.
Còn với Chu Trì và mối quan hệ này, tôi đã hết lòng tin tưởng, yêu thương, đã từng nghiêm túc lên kế hoạch cho tương lai của cả hai.
Nếu bây giờ tôi nhượng bộ, chẳng phải tôi đang tự phủ nhận tất cả những nỗ lực trong suốt những năm qua, cũng như phủ nhận chính mình—người đã dốc lòng vun đắp cho mối tình này suốt năm năm trời hay sao?!
Vậy thì, tôi lấy tư cách gì để lùi bước?
Đặc biệt là khi tôi nghe thấy một nữ đồng nghiệp bên cạnh kinh ngạc thốt lên:
“Chu Trì không phải người như vậy! Có khi nào có hiểu lầm gì không?”
Mentor từng dẫn dắt tôi cau mày, sải bước dài đến, đỡ bố mẹ khuyết tật của Chu Trì dậy, rồi quay sang quát tôi:
“Cô lại ép cậu ấy thế nào rồi?!”
Tôi nhướng mày, đột nhiên cảm thấy nực cười, chẳng thể nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Bốn năm làm việc, Chu Trì thể hiện ra ngoài là một người ôn hòa lễ độ, biết tiến biết lùi. Sau lưng, anh ta lại chăm chút dựng nên hình tượng “người đàn ông yêu vợ hết mực”, nói mãi thành quen, đến mức lừa được không ít người.
Lúc này, anh ta đứng tại chỗ, đầu cúi thấp, vẻ mặt đượm buồn, như thể đang phải chịu đựng nỗi đau đớn và giằng xé tột cùng.
Trông có vẻ đáng thương, rất dễ khơi gợi sự đồng cảm.
Nhưng—những kẻ đáng thương, đều có chỗ đáng hận.
Tôi cầm điện thoại lên, không chút do dự mà bấm số báo cảnh sát.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Chu Trì từ đầy tự tin chuyển thành kinh hoàng đến tái mét.
Nhân lúc anh ta còn đang chết lặng, tôi nhẹ nhàng lướt ngón tay trên màn hình, đăng tải toàn bộ bằng chứng—những tin nhắn anh ta nói xấu tôi sau lưng, những lần đi xem mắt trong lúc vẫn đang yêu đương, thậm chí cả vụ anh ta ngụy tạo bằng chứng vu khống tôi làm rò rỉ dữ liệu dự án trọng điểm—tất cả đều đã được tôi lưu lại trong một file PDF.
Sau đó, tôi thẳng tay gửi toàn bộ vào group công ty có hơn một trăm người.
Sự thật trần trụi, không hề che đậy, mặc cho ánh sáng phơi bày trước mọi người.
Sắc mặt của mentor lập tức trở nên khó coi đến cực điểm.
Cùng lúc đó, những đồng nghiệp vừa rồi còn lên tiếng bênh vực cho Chu Trì cũng lộ ra vẻ bối rối, không còn gì để nói.
“Trần Miên! Em định hủy hoại anh sao?!”
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa, mỗi lúc một gần.
Tôi nhìn Chu Trì.
Anh ta trợn trừng mắt, giọng nói run rẩy vì tuyệt vọng.
Tôi nghiêng đầu, nhếch môi cười.
“Nếu việc phơi bày sự thật có thể hủy hoại anh, vậy chỉ có thể chứng minh rằng—anh vốn dĩ là một con chuột cống bẩn thỉu, đáng lẽ nên quay về sống trong cống rãnh từ lâu rồi.”
09
Chuyện giữa tôi và Chu Trì làm ầm ĩ quá lớn, ảnh hưởng vô cùng tệ hại, cuối cùng công ty quyết định cử bộ phận nhân sự đến trao đổi về việc thôi việc của cả hai chúng tôi.
Chị nhân sự làm việc với tôi rõ ràng đã xem qua file PDF trong group công ty, sau khi thương lượng xong khoản bồi thường thỏa đáng, cô ấy còn đặc biệt vỗ vai động viên tôi.
“Dừng lỗ kịp thời, chị em cố lên nhé!”
Vừa bước ra khỏi phòng họp, tôi đã nghe thấy tiếng gầm đầy bực tức của Chu Trì vang lên từ phòng bên cạnh.
Bây giờ, anh ta bị dư luận bủa vây, anh trai thì vào đồn cảnh sát, bố mẹ còn chưa kịp rời khỏi Bắc Kinh, thiếu ngủ cộng thêm căng thẳng thần kinh khiến cảm xúc anh ta hoàn toàn mất kiểm soát.
Hốc mắt trũng sâu, râu ria xồm xoàm, cả người nhếch nhác không còn hình tượng gì.
“Tôi có sai sót gì trong công việc đâu?! Tại sao công ty lại sa thải tôi?!”
“Dù có đuổi tôi đi cũng phải bồi thường theo chế độ 2N (gấp đôi số năm công tác) chứ! Dựa vào đâu mà chỉ trả có hai tháng lương?!”
Nhân sự phụ trách tôi khẽ vỗ vai tôi, hạ giọng thì thầm:
“Yên tâm, khoản bồi thường của em chị đã thương lượng ở mức cao nhất rồi. Còn cái tên cặn bã kia ấy hả, sếp tổng đích thân ra mặt nói chuyện, dứt khoát vặt sạch một lớp da của hắn.”
Tôi nheo mắt mỉm cười, nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Trước đây, Chu Trì vẫn thường nói với người ngoài rằng—
“Bạn thân của Trần Miên gia thế hiển hách, lại xinh đẹp hào phóng, còn cô ấy thì xuất thân bình thường, ngoại hình chẳng có gì nổi bật. Hai người đặt cạnh nhau, đương nhiên cô ấy không cam lòng, nên mới luôn khao khát có được nhiều đảm bảo về vật chất hơn.”
Thế nhưng giờ đây—
Ngay khoảnh khắc anh ta đang gân cổ tranh cãi đỏ mặt tía tai với trưởng phòng nhân sự chỉ để cố moi thêm vài tháng lương bồi thường…
Tôi lại thản nhiên bước qua cửa phòng họp, đúng lúc lọt vào tầm mắt của anh ta, khiến toàn bộ tâm lý phòng thủ của anh ta sụp đổ hoàn toàn.
Chu Trì nghiến răng, tức tối đứng bật dậy.
“Trần Miên! Đừng tưởng rằng không có em thì thế giới này ngừng quay! Tôi có thực lực, tất nhiên sẽ tìm được công việc tốt hơn, tìm được người phụ nữ tốt hơn em!”
Tôi khẽ cong môi, nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, như thể đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
“Vậy à? Thế thì cố lên nhé.”