Ba Trăm Tờ Giấy Nợ - Chương 2
Tôi hoảng hốt giải thích mình không biết chuyện gì cả.
Khi đó, bố mẹ vẫn chưa hoàn toàn mất niềm tin vào tôi.
Họ nhẫn nhịn cơn giận, bảo đợi Tần Như Châu tỉnh lại sẽ hỏi rõ.
Nhưng câu đầu tiên khi cô ta mở mắt lại là——
“Chú dì, đừng trách chị, là do con không thích ăn thôi.”
Câu nói kèm theo đôi mắt đỏ hoe đó đã khiến tôi mang án “có tội”.
Bố mẹ ôm lấy cô ta đầy xót xa, nói từ nay về sau, cô ấy chính là con gái ruột của họ.
Còn tôi—bị đóng mác “ích kỷ”, “hám hư vinh”—từ hôm đó đã không còn là báu vật trong lòng họ nữa.
Tám năm.
Ba trăm tờ giấy nợ.
Đó là tất cả những gì họ đã trao lại cho tôi.
Tôi lại lần nữa lấy ba trăm tờ giấy nợ trong túi ra lật xem từng tờ.
Năm vạn tệ.
Tôi chỉ là một học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba, làm sao có thể kiếm được từng ấy tiền trong một tuần đây?
Tôi bắt đầu liều mạng đi làm thêm.
Cậu bạn trúc mã Lâm Thanh nhìn thấy tôi lần nữa, là khi tôi đang bưng rượu trong quán bar đêm.
Không còn cách nào khác, tôi thiếu tiền, ban ngày đã bận đi làm đủ thứ.
Mà buổi tối, chỉ có công việc này là lương cao nhất, lại trả theo tuần.
Thỉnh thoảng cũng có khách sàm sỡ, nhưng tôi luôn giữ vững ranh giới, cũng chưa từng để ai thực sự đụng chạm được.
Tôi đếm ngón tay, tính xem làm đủ một tuần rồi tôi còn thiếu bao nhiêu tiền.
Nhưng trong mắt Lâm Thanh, công việc của tôi chỉ là bằng chứng cho sự sa ngã của tôi.
Anh ấy cùng mấy người bạn tới uống rượu, liền nhìn thấy tôi ngay.
Lúc ấy tôi đang bưng rượu, Lâm Thanh bất ngờ kéo giật tôi lại, khiến chai rượu đắt tiền trên tay tôi rơi thẳng xuống đất, vỡ tan tành.
“Tần Sơ, em giận dỗi bỏ nhà đi, Châu Châu vì lo cho em mà suýt phát điên lên đấy!”
“Không ngờ em lại tự hạ thấp bản thân, đến làm ở cái nơi chẳng ra gì như thế này!”
“Em thấy mình có lỗi với con bé không?”
Tôi không để ý đến những lời chất vấn tức tối của anh ta, chỉ ngơ ngẩn nhìn mớ hỗn độn trên sàn nhà.
Tiếc thật.
Ca tối nay coi như đổ sông đổ biển.
Thấy tôi không phản ứng gì, Lâm Thanh lại càng giận dữ hơn.
Quản lý vội vàng chạy tới, cười nịnh nọt:
“Lâm thiếu, ngài quen Tiểu Sơ à?”
“Ôi chao, tôi biết ngay cái tính hấp tấp này của con bé thế nào cũng gây chuyện mà, Tiểu Sơ, còn không mau xin lỗi Lâm thiếu đi!”
Lâm thiếu…
Thật đúng là oai phong lẫm liệt.
Tôi nhìn Lâm Thanh ăn mặc bóng bẩy trước mặt, thật chẳng thể liên hệ nổi với cậu bé từng suốt ngày bám tôi đòi chơi hồi nhỏ.
Cũng phải thôi, cái người từng một lòng thích tôi, từng nói sẽ bảo vệ tôi cả đời ấy, từ lâu đã si mê Tần Như Châu đến mức không thể cứu vãn.
Y hệt như bố mẹ tôi.
Có đôi lúc, tôi thật sự cảm thấy Tần Như Châu như thể nữ chính của thế giới này vậy.
Còn tôi, chính là vai phản diện định sẵn sẽ bị hắc hóa.
Tất cả những ai từng yêu thương tôi, cuối cùng đều quay sang yêu cô ta. Như một lời nguyền vậy.
Tôi không thoát ra được, cũng chẳng thể trốn tránh.
Lâm Thanh không hề nhận ra tôi đang thất thần.
Anh ta đảo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt khinh bỉ như thể đang nhìn rác rưởi.
Anh ta cầm lấy menu, gọi liền mười chai rượu mạnh, rồi cúi đầu nhìn tôi với vẻ khinh mạn.
“Thôi đi, loại người bẩn thỉu như em xin lỗi cũng chẳng đáng giá một xu. Không phải thích làm gái rót rượu sao?”
“Tần Sơ, uống hết mười chai này, tôi sẽ không tính toán với em nữa, còn cho em mười vạn tệ, thế nào?”
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ cầm lấy một chai rượu trên bàn.
Tôi biết, Lâm Thanh đang muốn thấy tôi mất mặt.
Anh ta biết rất rõ sau khi bố mẹ bắt đầu “dạy dỗ” tôi, tôi đã sống khổ sở thế nào.
Lúc túng thiếu nhất, mỗi ngày tôi chỉ dám ăn một bữa.
Dạ dày của tôi từ lâu đã hỏng, còn nghiêm trọng hơn cả Tần Như Châu năm đó.
Thế nhưng, cái người từng đứng về phía tôi, nói sẽ giúp tôi lật mặt Tần Như Châu, thậm chí còn tặng tôi ngọc bội gia truyền, sau này lại nói gì?
Anh ta nói:
“Ăn khổ thì ăn khổ một chút, dù sao cũng là em nợ Châu Châu.”
“Ở bên cô ấy rồi anh mới phát hiện, Châu Châu không xấu như em nghĩ.”
“Tần Sơ, cô ấy là em gái em, em không cần phải coi cô ấy như kẻ địch.”
Chai thứ nhất, chai thứ hai trôi xuống cổ họng, Lâm Thanh khoanh tay, nhàn nhã nhìn tôi như thể đang chờ tôi cầu xin tha thứ.
Nhưng đến chai thứ ba, thứ tư, thứ năm, sắc mặt anh ta dần trở nên khó coi.
Tôi giống như một cái máy, vô cảm uống đến chai thứ tám thì anh ta cuối cùng cũng chịu không nổi nữa.
Lâm Thanh giật lấy chai rượu trong tay tôi, ném mạnh xuống đất.
Vỡ tan.
Kỳ lạ thật, trông anh ta tức giận lắm.
Nhưng… tại sao anh ta lại giận?
Không phải chính anh ta muốn thấy tôi như thế này sao?
Tôi nhìn đôi môi anh ta mấp máy, như thể đang gào lên:
“Tần Sơ, em vì tiền mà không cần mạng nữa à?”
Giây tiếp theo, gương mặt giận dữ ấy bỗng hiện lên vẻ hốt hoảng.
“Tần Sơ, em sao vậy?”
Tôi lảo đảo ngã xuống sàn, mất hoàn toàn ý thức.
________________________________________
Lúc tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.
Nhìn trần nhà trắng toát, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng quen thuộc, đầu tôi choáng váng, cứ tưởng mình vừa mới tỉnh sau vụ tai nạn xe hôm trước.
Nhưng lần đó, tôi đâu có tiền mà nằm trong phòng bệnh đơn thế này.
“Tần Sơ, em tỉnh rồi.”
Tôi quay đầu lại, thấy Lâm Thanh đang ngồi bên cạnh.
Mắt anh ta đỏ ngầu như cả đêm không ngủ, biểu cảm trên gương mặt phức tạp đến mức khiến tôi chẳng thể hiểu nổi.
“Chỉ vì chút tiền đó mà em phải liều mạng như vậy à?”
“Bác sĩ nói em bị thủng dạ dày rồi đấy, Tần Sơ!”
Tôi chớp mắt, chỉ quan tâm đến một chuyện:
“Tiền viện phí bao nhiêu?”
Lâm Thanh giận dữ:
“Tiền viện phí anh trả rồi!”
Nói xong, anh ta lại lặng lẽ liếc tôi một cái, có chút áy náy.
“Lần này là anh quá đáng, anh không ngờ em lại yếu đến thế.”
Tôi chẳng quan tâm đến lời xin lỗi của anh ta, chỉ hỏi tiếp một vấn đề khác:
“Anh nói mười vạn, vẫn còn giữ lời chứ?”
Lâm Thanh tức đến nghẹn cả họng.
“Tiền, tiền, tiền, trong đầu em chỉ có tiền thôi à? Cũng là con gái của chú Tần, sao em lại thực dụng như vậy còn Châu Châu thì không?”
Tần Như Châu tất nhiên không thực dụng.
Chỉ những người thiếu tiền mới suốt ngày nghĩ đến tiền.
Cô ta thiếu tiền sao?
Đương nhiên là không.
Dù gì cô ta cũng là tiểu công chúa trong lòng nhà họ Tần và Lâm Thanh mà.
Thấy khóe môi tôi nhếch lên nụ cười châm chọc, Lâm Thanh, người vừa mới còn lớn tiếng, đột nhiên im bặt.
Chắc là anh ta cũng nhớ ra tôi đã sống thế nào trong Tần gia.
Giọng điệu anh ta dịu xuống đôi chút.
“Tần Sơ, anh biết trong lòng em có oán hận, nhưng dù sao mọi người cũng là người một nhà, chú dì và Như Châu cũng không muốn em phải chịu khổ đâu.”
“Mười vạn đó anh sẽ chuyển cho em, em cầm lấy mua chút quà tặng cho chú dì và Như Châu, để hàn gắn tình cảm.”
Những lời của Lâm Thanh khiến tôi buồn nôn.
Nhưng tôi không từ chối.
Mười vạn đó, là cái giá tôi dùng sức khỏe và lòng tự trọng đổi lấy, tôi có quyền nhận.
Còn việc dùng vào đâu…
Anh ta là gì của tôi mà đòi quản?
Thấy tôi im lặng, Lâm Thanh tưởng mình đã khuyên được tôi.
Anh ta vươn tay, định như ngày còn bé xoa đầu tôi một cái.
Thế nhưng lúc đó, cửa phòng bệnh vang lên một giọng nói đầy kinh hãi.
“A Thanh ca ca, anh với chị… hai người…?”
Bóng dáng yếu ớt như vừa chịu đả kích cực lớn, loạng choạng suýt ngã.
Lâm Thanh hoảng hốt, vội vàng chạy tới dỗ dành.
“Châu Châu, em đừng hiểu lầm, anh chỉ đưa cô ấy đến bệnh viện thôi.”
Tần Như Châu cắn môi, nước mắt lã chã rơi, đến mức tôi nhìn cũng thấy nhói lòng.
Dáng vẻ yếu đuối đó của cô ta, cộng thêm vẻ cẩn trọng của Lâm Thanh, khiến tôi chợt nhớ đến một câu——
Đứa hay khóc thì mới có kẹo ăn.
Thật ra câu này không đúng.
Nếu là đứa không được ai yêu quý mà cứ khóc lóc, thì chỉ bị mắng là phiền phức.
Bởi vì sự tồn tại của nó, đã là một cái sai.
Tôi xoa trán, nhịn không được lên tiếng:
“Hai người có thể ra ngoài mà ầm ĩ không? Ồn quá.”
Tần Như Châu càng khóc dữ hơn.
“Chị ơi, chị giận vì em cướp mất A Thanh ca ca phải không? Em biết hai người là thanh mai trúc mã, nhưng… nhưng…”
“Xin lỗi, em trả lại anh ấy cho chị!”
Tần Như Châu vừa nói vừa khóc, rồi quay người bỏ chạy, trông cứ như đang diễn một phân cảnh ngôn tình nào đó.
Tên đầu đất Lâm Thanh tức giận trừng mắt nhìn tôi:
“Tần Sơ, cả đời này tôi cũng sẽ không yêu loại người như cô đâu, đừng mơ mộng nữa!”
Câu nói đó khiến cái dạ dày vốn đã không yên của tôi càng thêm nhộn nhạo.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ có thể dùng hai chữ để miêu tả cảm nghĩ của mình về anh ta——
“Thần kinh.”
Nghe tôi mắng, Lâm Thanh trợn mắt như không thể tin nổi.
“Em nói gì? Em mắng anh?”
“Ừ, mắng anh đấy.”
Tôi nhàn nhạt đáp lại.
“Chuyển khoản đi, rồi biến khỏi đây giùm. Nhìn thấy anh là dạ dày tôi lại khó chịu.”
Lâm Thanh tức đến run người, nhưng không hiểu sao, nhìn thấy tôi dửng dưng như thế, lòng anh ta lại có chút hụt hẫng.
Còn định nói gì đó, tôi đã chặn đứng:
“Nữ chính của anh chạy mất rồi kìa, không đuổi theo dỗ dành còn đứng đó làm tượng à?”
Lâm Thanh trừng mắt nhìn tôi thật sâu, rồi xoay người bỏ đi.
Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Tôi nhìn tin nhắn thông báo nhận tiền mười vạn trong điện thoại, cuối cùng cũng thở phào.
Kết thúc rồi.
Mọi chuyện sắp kết thúc rồi.