Bà Nội Muốn Làm Vua - Chương 4
Giờ thì… đến lượt bà rồi.
Sáng hôm sau, tôi xách theo một túi đầy đồ ngọt đến bệnh viện.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy bà nội đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, sắc mặt xám ngoét, chân phải được quấn băng dày cộm.
Bác sĩ đang nói chuyện với chú tôi:
“… Đường huyết quá cao dẫn đến tắc nghẽn mạch máu chi dưới, đã xuất hiện hoại tử. Cần phải phẫu thuật càng sớm càng tốt…”
“Phẫu thuật… hết bao nhiêu tiền?” Chú tôi lo lắng hỏi.
“Trước mắt chuẩn bị năm vạn đã, sau đó điều trị còn tốn thêm nữa.”
Sắc mặt chú tôi tái nhợt ngay lập tức.
Đúng lúc ấy tôi bước tới:
“Chú đừng lo, tiền nong để cháu tính.”
Tôi quay sang bác sĩ:
“Làm ơn dùng loại thuốc tốt nhất, nhất định phải chữa khỏi cho bà nội tôi.”
Đợi bác sĩ vừa rời đi, tôi liền lôi ra kẹo mật ong và trà sữa.
Mùi thơm ngọt ngào khiến mắt bà nội sáng rỡ, vừa thấy đã đưa tay chụp lấy.
“Không được đâu!” Chú tôi hoảng hốt chặn lại, “Bác sĩ dặn rồi, bà không được ăn đồ ngọt nữa…”
“Vậy thôi.” Tôi làm bộ cất đồ lại.
“Đồ bất hiếu!” Bà nội đập giường gào khóc, khiến mấy người trong phòng bệnh đều quay đầu nhìn.
Mặt chú tôi đỏ bừng như máu, cuối cùng không chịu nổi ánh mắt của người xung quanh, nghiến răng nhét túi đồ ăn vào tay bà:
“Chỉ lần này thôi đấy!”
Bà nội lập tức nhào vào như sói đói, nhai ngấu nghiến. Trà sữa ngọt lịm tràn khỏi khoé miệng khô nẻ chảy thành dòng.
Nhìn bà nội ngấu nghiến hút lấy từng ngụm trà sữa, nụ cười trên môi tôi càng thêm rạng rỡ.
Chỉ mới là bắt đầu thôi mà, bà nội thân yêu.
Năm xưa bà đối xử với mẹ con tôi ra sao, tôi sẽ từng chút từng chút một, cả vốn lẫn lời, trả lại cho bà.
14
Một tháng sau, bà nội xuất viện, nhưng chân phải đã bị cắt cụt từ đầu gối trở xuống, phải ngồi xe lăn suốt đời.
Bác sĩ nói, đây là hậu quả của biến chứng mạch máu do đường huyết cao kéo dài.
“Đều tại cái tên lang băm đó!” Bà nội ngồi trên xe lăn, miệng không ngừng mắng chửi, “Nếu không phải hắn chữa bậy, chân tôi sao lại thành ra thế này…”
Tôi đẩy xe lăn phía sau, nhẹ giọng phụ họa:
“Phải rồi, giờ bác sĩ chẳng còn ai có lương tâm nữa.”
Thực tế là, trong suốt ba tháng bà nằm viện, ngày nào tôi cũng mang đồ ngọt tới—cố tình dâng tận miệng—để bà ăn cho đường huyết tăng vọt.
Về đến nhà, Vương Bảo Bảo đang nằm ườn trên sofa chơi game, thấy chúng tôi về mà mí mắt cũng chẳng buồn nhúc nhích.
“Bảo Bảo, lại đây đẩy xe cho bà nội nào.” Chú tôi gọi vọng.
“Cút! Đừng làm phiền tao!” Vương Bảo Bảo quát to mà không rời tay khỏi máy chơi game, tiếng bấm nút vang lách tách liên hồi.
Chú cười gượng một tiếng, đành tự tay đẩy xe lăn cho bà.
Tôi để ý thấy khóe mắt chú hằn thêm vài nếp nhăn sâu hoắm—chăm sóc bà nội mấy tháng nay đã khiến chú tiều tụy thấy rõ.
“Kiều Kiều à, con xem…” Thím tôi vừa đi vừa xoa tay, “Lúc trước con bảo có lương rồi thì trả tiền viện phí…”
Tôi làm bộ vỗ trán như nhớ ra:
“Ôi, trí nhớ tệ quá!” Tôi lấy từ túi ra một phong bì, “Ở đây có ba vạn, phần còn lại đợi tháng sau con có thưởng rồi trả nốt nhé.”
Thím nhận lấy, mặt tươi như hoa nở:
“Không vội, không vội… À này, mẹ con…”
“Mẹ con nói rồi,” tôi hạ giọng ra vẻ bí mật, “Chỉ cần bà nội khỏe mạnh, chuyện cửa hàng dễ nói chuyện lắm.”
Mỗi ngày tan làm, tôi đều mang về cho bà nội đủ loại đồ ngọt—bánh kem, kẹo mật ong, trà sữa trân châu… Nhìn bà ăn ngấu nghiến, tôi luôn dịu dàng dặn:
“Bà nội ăn nhiều một chút, bà vui là quan trọng nhất.”
Còn Vương Bảo Bảo thì, dưới sự nuông chiều cố tình của tôi, càng ngày càng trở nên hung dữ, mất dạy.
Có lần, chỉ vì bà nội vô tình làm đổ lon coca của nó, nó liền túm lấy điều khiển ném thẳng vào trán bà, đánh toạc một mảng máu.
“Bảo Bảo còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.”
Tôi vừa lau máu vừa nhẹ giọng khuyên:
“Bà đừng chấp trẻ con làm gì.”
Bà nội đau đến thở dốc, nhưng vẫn cố gắng nặn ra câu:
“Không sao… cháu đích tôn của bà khỏe tay thế này, sau này chắc chắn nên người…”
Tôi cúi đầu, che đi nụ cười lạnh lẽo nơi khóe miệng.
Phải rồi, cháu đích tôn của bà, con trai yêu quý của bà, gia đình mà bà đặt cả niềm tin và kỳ vọng…
Tôi sẽ để bà tự mình tận mắt chứng kiến, xem họ “hiếu thuận” với bà đến mức nào.
15
Hai tháng nữa lại trôi qua, chân trái của bà nội cũng bắt đầu lở loét.
Bác sĩ cảnh báo phải kiểm soát chế độ ăn nghiêm ngặt, nếu không, cái chân còn lại cũng không giữ được.
“Vớ vẩn!” Bà nội ngồi trên giường bệnh chửi ầm lên, “Tôi ăn uống bình thường, sao lại thành ra thế này…”
Tôi ngồi bên mép giường gọt táo, dịu dàng dỗ dành:
“Bà nội đừng giận nữa, giận dữ không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tôi đưa miếng táo đã gọt sạch qua:
“Nào, ăn miếng táo cho hạ hỏa.”
Bà cắn một miếng rồi lập tức nhổ ra:
“Chua chết đi được! Tôi muốn ăn kẹo mật ong!”
“Được được, để cháu đi mua ngay.”
Tôi thong thả đi dạo quanh siêu thị, mãi mới quay về, thì nghe tin bà đã ngất xỉu, được đưa đi cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu, bác sĩ y tá tất bật kiểm tra, còn chú thì cuống cuồng chạy tới chạy lui như con thoi.
“Tại cháu về trễ…” Tôi tỏ ra đầy áy náy, rồi từ túi xách lấy ra kẹo mật ong và lon coca,
“Nếu bà tỉnh lại, chắc chắn sẽ muốn ăn mấy món này.”
Chú mở miệng như muốn nói gì, nhưng cuối cùng chỉ ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi chẳng buồn hé lời.
Suốt nửa năm nay, hễ không cho bà ăn đồ ngọt là bà lại than khóc rên rỉ, khiến chú tôi cả thể xác lẫn tinh thần đều rệu rã.
Sáng hôm sau, bà nội tỉnh lại, câu đầu tiên là:
“Đâu rồi, kẹo mật ong của tôi đâu?”
Tôi lập tức đưa hộp đồ ngọt đã chuẩn bị sẵn:
“Bà nội, món bà thích nhất đây ạ.”
Bà chụp lấy nhai ngấu nghiến, đến cả vụn bánh rơi trên chăn cũng không tha.
Tôi mỉm cười nhìn bà ăn sạch cả hộp, rồi dịu dàng đưa thêm lon coca:
“Uống chút nước cho dễ tiêu hóa ạ.”
Một tuần sau, chân trái của bà cũng bị cắt bỏ.
Ca phẫu thuật lần này đã vét sạch số tiền tích cóp cuối cùng của chú, lại còn khiến ông ta gánh thêm một đống nợ.
“Kiều Kiều…” Chú tôi vò tay trước mặt tôi, ánh mắt đầy khẩn cầu, “Về khoản tiền kia…”
Tôi thở dài:
“Dạo này công ty cháu làm ăn không tốt, tiền thưởng cũng bị cắt rồi.”
Nhìn vẻ mặt chú sụp xuống trong chớp mắt, tôi lại “an ủi”:
“Nhưng chú đừng lo, mẹ cháu nói rồi, chỉ cần bà nội bình an, chuyện quán xá…”
Đôi mắt chú tôi lập tức sáng lên:
“Phải rồi phải rồi! Quán! Đợi mẹ cháu giao quán cho tôi quản lý, mọi thứ sẽ ổn thôi!”
Tôi gật đầu, xoay người bước ra ngoài mua trà sữa cho bà nội.
Phải rồi, mọi thứ rồi sẽ ổn cả thôi… nhưng là đối với mẹ con tôi.
16
Khi mùa xuân đến, bà nội đã hoàn toàn nằm liệt trên giường, hai mắt mù lòa, toàn thân phù nề.
Bác sĩ nói, chức năng thận của bà đã suy kiệt nghiêm trọng, cần lọc máu lâu dài.
Còn Vương Bảo Bảo thì đã tăng cân đến 200 cân, vì đánh giáo viên ở trường mà bị đuổi học, giờ suốt ngày nằm nhà chơi game, chỉ cần không vừa ý là lại đấm đá người trong nhà.
Có lần, tôi tận mắt thấy nó đẩy chú tôi ngã lăn xuống cầu thang, khiến chú gãy ba cái xương sườn.
Tối hôm đó, tôi đứng trước giường bệnh của bà nội, nhìn gương mặt sưng phù xám xịt của bà, nhẹ giọng nói:
“Bà nội, bà còn nhớ đêm mưa mười năm trước không? Bà đã đuổi mẹ con cháu ra khỏi nhà, nói chúng cháu đáng đời chết đói.”
Đôi mắt đục ngầu của bà động đậy, cổ họng phát ra tiếng khò khè mơ hồ.
“Giờ thì bà cũng nếm thử cảm giác bị người thân bỏ rơi rồi, phải không?”
Tôi cúi sát tai bà, thì thầm:
“Chú đang liên hệ viện dưỡng lão đấy, chuẩn bị đưa bà đi. Còn Vương Bảo Bảo… đứa cháu đích tôn mà bà thương nhất, hôm qua nó còn gọi bà là ‘cái của nợ chưa chết nổi’ đấy.”
Hơi thở của bà bỗng trở nên gấp gáp, các đường sóng trên máy đo nhịp tim giật loạn.
“Đừng kích động thế chứ, bà nội.”
Tôi mỉm cười, dịu dàng ấn tay lên vai bà,
“Bà phải sống cho tốt vào, để tận mắt nhìn xem đứa con trai và đứa cháu mà bà yêu thương hết mực, sẽ ‘hiếu thuận’ với bà ra sao.”
Rời khỏi phòng bệnh, tôi thở ra một hơi thật dài.
Mười năm rồi.
Bao nhiêu nước mắt và khổ đau mà mẹ con tôi phải chịu, cuối cùng cũng đã được trả lại đầy đủ.
________________________________________
17
Tôi đứng trước cửa nhà, giọng run run:
“Mẹ…”
Mẹ lập tức mở cửa, mắt đỏ hoe:
“Kiều Kiều?”
“Mẹ, con xin lỗi… con không cố ý nói mẹ như vậy trong quán đâu…”
Mẹ ôm chầm lấy tôi:
“Ngốc à, mẹ biết cả rồi. Con làm vậy là để diễn cho bọn họ xem, đúng không?”
Tôi cay sống mũi, nước mắt rơi xuống.
“Về sau không được làm mình khổ như thế nữa.”
Mẹ lau nước mắt cho tôi, giọng kiên quyết:
“Cùng lắm thì chúng ta làm lại từ đầu. Trước kia mẹ tay trắng còn dựng được quán, bây giờ cũng làm được!”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết.”
Mẹ kéo tôi vào nhà,
“Đi nào, mẹ làm cho con món sườn xào chua ngọt. Lần này cho gấp đôi đường, tức chết mấy kẻ vô lương tâm ấy!”
Vừa về đến nhà, chú đã tức đến phát điên.
“Rầm!”
Cửa quán bị đá bật ra, chú đỏ mặt tía tai lao vào.
“Hôm nay phải nói cho rõ ràng!”
Chú đập bàn cái “rầm”:
“Mẹ mày trốn đâu rồi? Bảo bà ta ra đây!”
“Chú, có gì từ từ nói, đừng làm khách sợ.”
“Câm miệng!”
Chú gào lên,
“Tiền dưỡng lão của bà đâu? Quán không phải nói là giao cho tao quản lý sao? Hai mẹ con mày cấu kết lừa tụi tao à?!”
“Trong thời gian bà nội nằm viện, ngày nào cháu cũng đưa cơm, đưa tiền. Chú nói vậy không thấy cắn rứt lương tâm sao?”
“Láo!”
Chú vớ lấy chai rượu trên kệ ném xuống đất vỡ toang,
“Đống đồ ngọt mày đưa là cố tình! Bác sĩ nói rồi, tiểu đường của bà nội nặng lên là do ăn đường!”
“Chẳng phải bà nội với Bảo Bảo ngày nào cũng đòi ăn à?”
Tôi giả vờ kinh ngạc,
“Bảo Bảo còn tranh đồ ăn với bà cơ mà, chú cũng đồng ý cho mà, chú quên rồi à?”
Chú nghẹn họng, mặt từ đỏ chuyển sang xanh.
Bất ngờ, chú túm cổ áo tôi:
“Đừng giở mồm mép! Hôm nay mà không ký hợp đồng chuyển nhượng cửa hàng, tao đập nát cái quán này!”
“Buông tay ra!”
Tôi quát lớn,
“Tôi đã gọi công an rồi!”
“Gọi công an?”
Chú cười nhạt, siết tay mạnh hơn,
“Chú dạy cháu gái thì cảnh sát can thiệp gì?”
Đúng lúc đó, tiếng còi hú vang lên từ xa.
Hai cảnh sát bước nhanh vào quán:
“Ai là người gọi báo?”
“Tôi!”
Tôi vùng khỏi tay chú.
Chú tái mặt:
“Cảnh sát à, đây là chuyện gia đình thôi…”
“Chuyện gia đình cái gì?”
Tôi ngắt lời, rút từ dưới quầy ra tập hồ sơ,
“Đây là phán quyết của tòa buộc bà nội hoàn trả tiền bồi thường. Đây là bằng chứng các người chiếm dụng nhà cũ. Còn đây là hóa đơn viện phí tôi tự chi trả trong thời gian bà nằm viện…”
Cảnh sát lật xem từng tờ, sắc mặt dần nghiêm trọng.
Một người lớn tuổi quay sang chú tôi:
“Tình nghi cưỡng đoạt tài sản và cố ý gây thương tích, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Gì cơ? Tôi là chú ruột nó mà!”
Chú tôi nhảy dựng lên.
“Chú ruột thì được quyền đe dọa đập phá cửa hàng?”
Cảnh sát cười lạnh,
“Hành vi vừa rồi của anh đủ cấu thành tội cố ý gây thương tích.”
Khi cảnh sát còng tay chú lại, ông ta vẫn gào lên:
“Con quỷ cái! Mày cứ đợi đấy! Tao ra tù rồi sẽ…”
“Tốt nhất là lo kiếm tiền mà nộp tiền bảo lãnh đi đã.”
Tôi mỉm cười, vẫy tay chào.
Từ đó, thế giới của mẹ con tôi cuối cùng cũng trở nên yên ổn.
Tôi chọn một tấm ảnh chụp chung với mẹ thật đẹp, đăng lên mạng xã hội kèm dòng caption:
【Tôi rất ổn, và sẽ ngày càng tốt hơn.】
Rất nhiều khách hàng đã nhấn thích và để lại bình luận:
【Tôi rất ổn, và sẽ ngày càng tốt hơn.】
Hy vọng tất cả những ai đọc được câu này, đều thật sự ổn, và ngày càng tốt hơn.
– Hết –