Ba Năm Sau, Nhất Định Phải Về - Chương 2
07
Trong dự đoán của tôi, Phó Cận Niên có thể sẽ lạnh giọng quát mắng.
Cũng có thể trực tiếp nói bảo vệ đưa tôi về.
Duy chỉ không nghĩ tới, chú ấy sẽ dùng giọng điệu như vậy hỏi ngược lại tôi.
Mặt tôi đỏ bừng lên.
Phó Cận Niên cúi người tới gần, nhìn chằm chằm cà vạt bị tôi siết chặt, nhẹ giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, buông tay ra, chú coi như đêm nay cháu chưa nói gì.”
Nghe tiếng giày cao gót đi vào ở gần bên ngoài phòng, tôi vặn vẹo, quật cường nâng ánh mắt lên, đối diện với chú ấy.
“Không được sao?”
“Cháu không còn là trẻ con nữa. Cháu muốn yêu đương.”
Phó Cận Niên hỏi: “Muốn yêu đương với chú?”
Tôi mím môi, bướng bỉnh không nói gì.
Nụ cười trên khóe môi Phó Cận Niên chậm rãi nhạt đi.
Nắm cằm tôi lại gần.
Cảm nhận được hơi thở gần gũi của chú ấy.
Tôi nhắm mắt lại vì sợ hãi.
Trong lúc nhất thời, tôi cùng hơi thở chú ấy giao hòa cùng một chỗ.
Đáy lòng hoảng loạn.
Chú ấy… là muốn hôn tôi sao?
Nụ hôn chờ đợi chậm chạp không có rơi xuống.
Phó Cận Niên phát ra một tiếng buồn cười, “Muốn chú hôn cháu ư?”
“Hạ Nhiễm, cháu thật dám nghĩ.”
Cảm giác xấu hổ trong nháy mắt quét toàn thân, tôi nhẹ nhàng run lên.
Tay Phó Cận Niên đặt trên cổ tôi, lòng bàn tay ấm áp từng tấc từng tấc thẩm thấu qua.
“Mở mắt đi.” Chú ấy thản nhiên ra lệnh.
Mí mắt tôi run rẩy, không dám ngẩng đầu nhìn chú ấy.
“Lá gan vừa rồi đâu?”
Tôi mạnh miệng: “Chỉ là cháu chưa chuẩn bị tốt thôi.”
Những lời này đổi lấy một tiếng cười nhạo của Phó Cận Niên.
“Như vậy cũng dám muốn chú đổi bạn gái?”
“Chờ khi nào cháu có lá gan kia, chúng ta lại đến nói chuyện đổi bạn gái.”
08
Ngày đó sau khi tôi trốn khỏi phòng Phó Cận Niên, một hồi lâu cũng không thấy chú ấy nữa.
Nghe thư ký nói, Phó Cận Niên bận bàn chuyện làm ăn, không rảnh trở về.
Tôi đoán, có lẽ là chú ấy biết tâm tư của tôi, cố ý lảng tránh tôi.
Tôi không khỏi có chút uể oải.
Để dời đi sự chú ý, tôi tiếp nhận đề nghị của bạn thân, ở trên mạng nói chuyện với mấy anh đẹp trai.
Chiều hôm đó, tôi trang điểm xong, đang chuẩn bị đến chỗ hẹn.
Một chiếc xe dừng trước cửa nhà.
Đoàn Tử trên xe chạy xuống, vui vẻ hướng tôi chạy tới: “Mẹ, Đoàn Tử muốn đi ngoại ô dạo chơi!”
“Đi ngoại ô?”
Tôi sửng sốt, nhìn chằm chằm người đàn ông từ trong xe bước xuống, đầu óc nhất thời không xoay chuyển được.
Phó Cận Niên xoay người giao phó cho bảo mẫu phía sau: “Giúp tôi thu dọn đồ đạc.”
“Đi đâu thế ạ?”
Phó Cận Niên đảo qua khuôn mặt trang điểm nhẹ của tôi: “Đi du lịch.”
Trong nháy mắt, hành lý đã bị tài xế bỏ vào cốp sau.
Ngồi lên xe tôi mới biết, nơi chúng tôi muốn đi, cách đó hơn một trăm km.
“Chú…… Cháu còn có hẹn.”
Tuy rằng hẹn hò kia có tận một đám người, nhưng chắc là chỉ thiếu một mình tôi.
Phó Cận Niên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng chậc một tiếng, “Không nói sớm. Lên đường cao tốc rồi, còn có thể thả cháu xuống sao?”
Tài xế cười nói: “Lần này Phó tổng đi bàn chuyện làm ăn, Đoàn Tử nghe thấy làm loạn muốn đi, lúc này mới đưa theo cô.”
“Vâng.”
Thì ra cũng không phải cố ý muốn dẫn tôi đi.
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng càng buồn bực.
Một đường xóc nảy, cuối cùng chúng tôi cũng đến làng du lịch vào ban đêm.
Vừa xuống xe, tôi đã nhìn thấy một bóng dáng trẻ trung xinh đẹp nhào về phía Phó Cận Niên.
“Anh tới muộn rồi đó.”
Giọng điệu hơi làm nũng.
Phó Cận Niên tôi giới thiệu với cô ta, “Hạ Nhiễm, cháu của anh.”
Lâm Nhược Sơ như mới phát hiện ra tôi, “Nhiễm Nhiễm, đã lâu không gặp.”
Tính ra, Lâm Nhược Sơ và tôi xem như cùng tuổi.
Lúc đó chúng tôi còn là bạn học.
Cho nên câu đã lâu không gặp của cô ta, người ngoài nghe thật đúng là có chuyện như vậy.
Đoàn Tử ôm đùi Phó Cận Niên, “Chú, cháu muốn ăn bánh ngọt.”
Phó Cận Niên buông lỏng mặt mày, khom lưng ôm lấy cháu, “Ăn cái nào cơ?”
Đoàn Tử dẫn Phó Cận Niên đi đến nơi đông người.
Một lớn một nhỏ đi rồi, nụ cười trên mặt Lâm Nhược Sơ nhạt đi.
“Con cô gọi anh ấy là chú? Hạ Nhiễm, trong lòng cô nói ra cũng không ngại xấu hổ.”
Cũng không biết vì cái gì, Phó Cận Niên nghiêm khắc như vậy, đối với Đoàn Tử, thì lại khoan dung.
Cũng không sửa lại cách gọi của Đoàn Tử.
Tôi nhìn chằm chằm Lâm Nhược Sơ, cười cười, “Lâm tiểu thư hình như rất sợ tôi trở về.”
Lâm Nhược Sơ bề ngoài cười nhưng trong lòng không vui: “Đương nhiên sợ, bạn trai mình bị cháu gái ngấp nghé, tôi cũng sợ mất mặt.”
Năm đó, tôi và Lâm Nhược Sơ ở chung không tính là vui vẻ.
Lâm Nhược Sơ ở nhà vệ sinh nữ bàn luận với người ta làm sao quyến rũ chú tôi, bị tôi nghe thấy.
Lúc còn trẻ tôi bốc đồng, chạy tới tranh cãi với cô ta.
Kết quả bị cô ta uy hiếp không được nói ra.
Nếu không tôi sẽ bị làm cho đẹp mặt.
Sau đó, cô ta tự mình lật nhật ký của tôi, biết bí mật tôi thích Phó Cận Niên, còn uy hiếp tôi muốn nói cho chú tôi biết.
Nhiều năm trôi qua, dường như Lâm Nhược Sơ một chút cũng không thay đổi.
“Hạ Nhiễm, có cần tôi giúp cô tỏ tình không?”
“Con cũng có rồi, lấy đâu ra dũng khí nữa chứ.”
“Phó Cận Niên cưng chiều cô, là vì xem cô là cháu gái thôi, nếu biết cô có tâm tư đó không chừng sẽ đuổi cô đi.”
“Vậy sao?” Tôi lấy di động ra, gọi điện thoại cho Phó Cận Niên.
Sau khi Phó Cận Niên nhận máy, tôi trực tiếp thổ lộ trước mặt Lâm Nhược Sơ: “Chú, cháu thích chú.”
Phó Cận Niên dừng lại, không nói một tiếng cúp điện thoại.
Tôi giơ điện thoại di động nhìn về phía Lâm Nhược Sơ, “Hình như chú ấy cũng không đuổi tôi ra khỏi nhà, ngược lại là cô tính kế tiếp cận chú tôi, nếu tôi nói cho chú ấy biết từ đầu đến cuối thì sao nào?”
Nụ cười của Lâm Nhược Sơ chợt cứng đờ: “Hạ Nhiễm, cô còn biết xấu hổ không?”
Tôi lười cùng cô ta nói nhảm, nên xoay người rời đi.
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng rơi xuống nước.
Nước bắn tung tóe khắp người tôi.
Sau đó, tiếng kêu cứu của Lâm Nhược Sơ truyền đến.
“Cứu mạng…… Hạ Nhiễm, đừng đi…… Cứu tôi.”
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện Lâm Nhược Sơ đang giãy dụa trong bể bơi.
Ánh mắt mọi người đều hướng về tôi.
“Đây không phải là bạn gái của Phó tổng sao?”
“Sao lại rơi xuống nước thế?”
Nhân viên cứu hộ lập tức nhảy vào bể bơi, vớt Lâm Nhược Sơ lên.
Trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người, Phó Cận Niên tách đám người đi tới.
“Làm sao vậy?”
Lâm Nhược Sơ kinh hãi, quỳ rạp trên mặt đất ho khan, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Cận Niên, Nhiễm Nhiễm hình như không thích em.”
Phó Cận Niên quay mắt nhìn tôi một cái, vừa lúc đối diện với ánh mắt giận dữ của tôi.
Lâm Nhược Sơ không dám làm ướt Phó Cận Niên, chỉ cẩn thận cầm tay chú ấy, nghiêm túc tố cáo: “Là cô ấy đẩy em xuống.”
Xung quanh truyền đến tiếng thở dài, “Aida, cô gái kia xong đời rồi.”
“Ai mà không biết Phó tổng coi Lâm Nhược Sơ là bảo bối chứ…”
Phó Cận Niên lạnh nhạt hỏi: “Nhiễm Nhiễm, là cháu đúng như lời nói như vậy sao?”
Tôi vội giải thích: “Là cô ta tự nhảy xuống.”
Lâm Nhược Sơ lạnh đến run lẩy bẩy, “Cận Niên, em biết… lúc trước mục đích em tiếp cận anh không chính đáng, Nhiễm Nhiễm có ý kiến với em cũng bình thường… Nhưng những chuyện này, anh đều biết… Anh đã tha thứ cho em rồi, vì sao cô ấy không thể tha thứ cho em?”
Cả người tôi ngỡ ngàng.
Những thứ này…… Phó Cận Niên đều biết?
Phó Cận Niên không phản bác, “Được rồi, tôi bảo người đưa cô đi bệnh viện.”
Lâm Nhược Sơ đắc ý liếc tôi một cái, tiếp tục làm nũng: “Anh có thể ở bên em không?”
Phó Cận Niên không chớp mắt, “Hạ Nhiễm không hài lòng với cô, tôi đương nhiên phải ở lại đây, chỉnh lại quy củ.”
Những lời này nói rất tế nhị.
Sắc mặt Lâm Nhược Sơ trắng bệch.
Phó Cận Niên buông tay cô ta ra, xoa xoa đầu ngón tay bị ướt, sau đó ném khăn tay vào thùng rác.
“Hạ Nhiễm, đi theo chú.”
09
Phó Cận Niên dẫn tôi vào cửa.
“Lại đây.”
Chú ấy tùy ý ngồi xuống sô pha, tư thái giống như năm đó khi tiếng Anh của tôi không đạt tiêu chí bị chú ấy hỏi tội.
Tôi đứng yên không nhúc nhích.
Phó Cận Niên nhíu mày, “Thất thần làm gì?”
Giờ phút này, uất ức trong lòng tôi đạt tới đỉnh cao.
Đột nhiên ồn ào lên.
“Chú, chú thật sự rất đáng ghét.”
Thanh âm quanh quẩn trong phòng.
Phó Cận Niên giống như không nghe rõ, “Cháu nói cái gì?”
Nước mắt tôi đều lăn xuống, “Có phải chú lớn tuổi rồi, đầu óc trở nên hồ đồ rồi không?”
“Nước ở sau lưng cháu, đương nhiên là sau khi cháu xoay người, là cô ta tự mình nhảy xuống.”
Phó Cận Niên nói: “Chú không mù, đêm nay không ai cảm thấy là cháu đẩy Lâm Nhược Sơ. Lại đây, thay quần áo đi.”
Lúc này tôi mới phát hiện, trên sô pha đã sớm chuẩn bị sẵn một bộ váy khô ráo.
Nhưng mà, trong lòng tôi vẫn cố nghẹn lại một ngọn lửa, tiếp tục ồn ào: “Cho nên chú là đang nói cháu ngốc?”
Trán Phó Cận Niên nổi gân xanh, nhẫn nại nói: “Chú không nói cháu ngốc.”
“Vậy tại sao chú không chia tay?”
Chuyển sang đề tài này, thành công khiến Phó Cận Niên trầm tư.
Chú ấy phản ứng trong chốc lát, bình tĩnh nói: “Được, vậy thì chia tay, cháu ngồi xuống, chú với cháu từ từ nói –”
Tôi hung dữ ngắt lời chú ấy, “Cháu không.”
“Chú đã sớm biết Lâm Nhược Sơ là người như thế nào, nhưng không chịu chủ động chia tay.”
“Chứng tỏ chú thật sự thích cô ta…”
“Cháu nghiêm túc nói với chú, mục đích của cô ta không đơn giản, coi chú giống như thằng hề!”
Tốc độ nói của tôi rất nhanh, Phó Cận Niên thật vất vả mới bắt được cơ hội chen miệng vào.
“Chú không nghĩ như vậy, đây không phải là đồng ý cháu mới chia tay sao?”
Thanh âm tôi càng lớn: “Chú qua loa lấy lệ với cháu! Cháu muốn vạch rõ giới hạn với chú, chuyện của chú cháu không quan tâm nữa.”
Vẻ mặt Phó Cận Niên rất vi diệu.
Có cảm giác tức giận dâng lên, nhưng lại bị đè nén.
“Hạ Nhiễm, cháu lặp lại lần nữa.”
Tôi nhấc chân thay giày thể thao, mở cửa ra, quay đầu mắng: “Chú lớn tuổi rồi sao? Tai cũng không nghe rõ.”
Nói xong, trong ánh mắt âm trầm của chú ấy, đem cánh cửa đóng rầm một cái.
10
Đây là lần đầu tiên tôi cãi nhau với Phó Cận Niên.
Sau khi rời khỏi phòng, tôi mới bình tĩnh lại.
Phòng khách sạn đã đầy, tôi nên đi đâu đặt phòng đây?
Hết đường xoay xở, thư ký của Phó Cận Niên vội vàng chạy tới, đưa thẻ phòng cho tôi.
“Phó tiên sinh nói, Đoàn Tử tiểu thư có người chăm sóc rồi, đêm nay cô nghỉ ngơi thật tốt nha.”
Trong lòng tôi cảm xúc lẫn lộn: “Chú ấy không nói cái khác sao?”
Thư ký cười cười, “Không có ạ.”
Tôi giống như đánh bông bằng nắm đấm.
Vừa cãi nhau, chẳng lẽ chú ấy không tức giận sao?
Tôi nhận thẻ phòng, buồn bực ngủ một đêm trong phòng.
Ngày hôm sau, thư ký đến gõ cửa.
“Phó tiên sinh nói ngài ấy chia tay rồi, khi nào thì cô hết giận, thì đi xuống ăn cơm nha.”
Tôi có chút kinh ngạc.
Thật sự chia tay rồi sao?
Thật sự chia tay rồi.