Ba Năm Bên Nhau - Chương 5
19
“Tiểu Ly, anh có một ý nghĩ, nhưng cần em phối hợp với anh.”
“Phải phối hợp như thế nào?” Tôi không khỏi tò mò về sự tính toán của Tần Cửu Xuyên.
Hắn cười, thấp giọng ghé vào tai tôi nói một câu: “Giả thần giả quỷ, bây giờ là em giỏi nhất…”
Đột nhiên Tống phu nhân ngã bệnh.
Nghe người ta nói có một buổi tối bà ta từ Chân gia đi ra đụng phải quỷ.
Nghe nói quỷ kia là tiểu thư Chân gia, nhớ cha mẹ nên trở về thăm.
Thật không may bị Tống phu nhân đụng phải.
Lời đồn nói rất kinh khủng, cái gì mà quỷ hồn của tiểu thư Chân gia chảy máu, xương trắng dày đặc.
Con ngươi hai mắt còn treo ở trên mặt, máu chảy đầm đìa vô cùng dọa người.
Lúc ấy Tống phu nhân kia đã bị dọa đến mức kêu to, lúc té xỉu còn không khống chế được.
Thật vất vả lắm mới được cứu, người lại nổi điên, bắt đầu miệng nói mê sảng.
“Buông tha tôi, buông tha tôi đi Bảo Nhi……”
“Tôi không phải cố ý muốn hại chết cô, tôi thật sự không phải cố ý…”
“Cầu xin cô Bảo Nhi, tha cho tôi, tha cho tôi, đừng tới dọa tôi……”
“Là lỗi của tôi, tôi không nên để người ta bắt cóc cô, không nên nhất thời ghen tị nổi lên tâm tư xấu…”
Bà ta quỳ trên mặt đất, dập đầu xung quanh, dập đến đầu rơi máu chảy cũng không chịu đứng lên.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, bà ta lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, dữ tợn kêu lên:
“Nhưng rõ ràng là tôi yêu Chân Hành trước, vì sao Lan Nguyệt muốn cướp ông ấy!”
“Nếu không phải như vậy, tôi cũng sẽ không gả cho tên họ Tống, cả đời này đều bị hủy hoại!”
“Tôi hận các người, tôi hận mỗi người Chân gia các người!”
Bà ta chật vật nhào xuống đất, khàn giọng hô to như bị ma ám.
Tống Anh Nam cả người ngây dại, muốn tiến lên ngăn cản, lại bị Tống phu nhân đẩy ra.
“Một nhà ba người các người dựa vào cái gì ở trước mắt tôi ân ân ái ái, lại muốn tôi gả cho tên cặn bã kia!”
“Con gái các người mất tích, Chân gia các người liền bị hủy hoại……”
“Tôi nhìn Giang Lan Nguyệt mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, trong lòng mới cảm thấy vui sướng, đây là các người nợ tôi!”
“Nhưng tại sao Chân Bảo Nhi lại bị tìm trở về? Hai mươi năm, tại sao còn có thể tìm cô ta trở về?”
“Tôi không muốn chết, những chuyện tôi đã làm, chỉ là nhất thời hồ đồ cũng không phải bản tính của tôi.”
“Nếu Chân Bảo Nhi trở về, tôi sẽ không sống nổi, huống chi…”
“Đám ngu xuẩn Chân gia còn không biết con rể bọn họ là nhân vật như thế nào!”
“Dựa vào cái gì, một Chân Bảo Nhi ngốc như vậy có thể gả cho người xuất sắc như vậy?”
“Toàn bộ Hồng Kông ngoại trừ Anh Nam của tôi, ai có thể xứng đôi với Tần Cửu Xuyên chứ?”
“Người đàn ông tôi thích bị Giang Lan Nguyệt cướp đi, còn người con gái tôi thích, quyết không cho phép bị con gái của bà ta lại cướp đi lần nữa!”
Sắc mặt Tống Anh Nam trắng bệch, giật mình ngã ngồi dưới đất.
“Mẹ, con gái chưa từng nghĩ tới, chưa từng nghĩ tới, muốn đi cướp chồng người khác.”
Tống phu nhân lại thẳng người lên, một cái tát tát vào trên mặt cô ấy: “Kẻ nhu nhược, phế vật!”
Tống Anh Nam che mặt: “Mẹ sao lại như vậy, Bảo Nhi hai mươi năm mới tìm được đường về nhà, tại sao mẹ lại làm ra chuyện ác độc như vậy?”
“Cô ấy còn mang thai! Làm sao mẹ có thể xuống tay được!”
“Tôi ra vẻ hung ác, vậy Giang Lan Nguyệt thì sao?”
Tống phu nhân che mặt, dần dần khóc thành tiếng: “Tôi vừa mới nói cho bà ta biết tôi có người trong lòng, ngày hôm sau bà ta liền dẫn người tôi thích đến trước mặt tôi khoe khoang.”
“Mãi mãi tôi cũng không quên được ngày đó, mãi mãi tôi cũng không quên được, bạn tốt nhất của tôi, lại đâm sau lưng tôi…”
“Bà luôn miệng nói bị đâm sau lưng, bị cướp đi người bà thích.”
“Tống phu nhân, tôi chỉ hỏi bà một câu, bà có từng nói với Chân phu nhân, người bà thích là ai, tên là gì không?”
“Nếu tôi điều tra không sai, khi Chân phu nhân đưa người đến trước mặt bà giới thiệu cho bà, bà mới biết người ta tên là Chân Hành.”
“Tình yêu thầm mến của bà, chưa bao giờ nói ra, từ đâu Chân phu nhân biết được?”
“Bà ngay cả người đàn ông bà thích là ai cũng không biết, tại sao phải trách Chân phu nhân cướp đi người trong lòng bà?”
Tần Cửu Xuyên ép hỏi từng câu từng câu, Tống phu nhân không nói gì.
“Tôi mặc kệ những thứ này, tóm lại chính là bà ta cướp đi người trong lòng tôi, đây chính là báo ứng của bà ta. Chân Bảo Nhi chết rồi, chết cùng đứa bé trong bụng, đây chính là báo ứng của bà ta!”
“Tôi chính là muốn nhìn bà ta cửa nát nhà tan……”
“Bà thật sự là điên rồi.”
Tần Cửu Xuyên lười nhiều lời với bà ta, cho người mời cảnh sát vào.
Lúc Tống phu nhân bị đưa đi, tựa hồ thanh tỉnh trong chớp mắt, lại bắt đầu khóc la nói mình trúng tà nói đều là mê sảng.
Nhưng lại không có một người tin lý do được bịa ra của bà ta, càng không giúp bà ta nói chuyện.
Bao gồm cả Tống Anh Nam.
20
Nhưng trước khi cảnh sát đưa bà ta lên xe, Tần Cửu Xuyên bảo tôi và bà ta gặp riêng một lần.
Ban ngày ban mặt ánh mặt trời chói chang.
Không phải đêm khuya.
Lúc ban đầu bà ta sợ hãi về sau ngược lại bình tĩnh rất nhiều: “Cô không chết?”
“Không, tôi chết rồi.”
“Bóng ma mà bà nhìn thấy đêm đó chính là tôi.”
“Chỉ là khi đó tôi còn chưa khôi phục bộ dáng người bình thường.”
Sắc mặt Tống phu nhân trắng bệch, chỉ là không ngừng lắc đầu: “Làm sao có thể, điều này sao có thể?”
“Đúng vậy, người đã chết làm sao có thể sống lại đây.”
“Chẳng qua là, trên đời này thật sự có rất nhiều người yêu tôi, thật sự có rất nhiều người thật tâm thật ý ngóng trông tôi có thể về nhà, trở lại bên cạnh người thân của tôi.”
“Ví dụ như con của tôi và Tần Cửu Xuyên.”
“Người em gái chưa từng gặp mặt của tôi – Chân Châu.”
“Thậm chí Tống Anh Nam cũng mong tôi về nhà sớm một chút. Khi biết tôi chết thảm đã khóc mấy lần.”
“Lại càng không cần phải nói, Tần Cửu Xuyên.”
“Anh ấy ở chùa Phổ Cứu từng bước một quỳ chín trăm chín mươi chín bậc thang, ở trước Phật tổ đau khổ cầu ba ngày ba đêm, cầu Phật tổ dùng một nửa tính mạng của anh ấy đổi lấy cho tôi trở về.”
“Mỗi ngày anh ấy đều dùng máu trong người chế thành viên thuốc.”
“Hồn của tôi mới có thể trở lại thế gian.”
“Người chồng mà tôi yêu sâu sắc cũng yêu tôi sâu đậm như vậy.”
“Anh ấy thà tự đâm mình cũng muốn tôi sống.”
“Cái bà gọi là yêu căn bản cũng không phải là yêu chân chính.”
“Bà cho rằng mẹ tôi cướp đi người yêu của bà, cướp đi hạnh phúc của bà, cướp đi cuộc sống của bà.”
“Nhưng bà có nghĩ tới không, bà hủy hoại tất cả.”
Tống Anh Nam thất hồn lạc phách đứng ngoài cửa: “Mẹ, Bảo Nhi nói không sai.”
“Mất đi người mình yêu tất nhiên rất đau khổ, nhưng tình yêu cũng không phải là tất cả của chúng ta.”
“Mẹ, nếu như sau khi kết hôn, mẹ phát hiện ra sự kỳ lạ của ba, lựa chọn phá thai và ly hôn, cuộc sống của mẹ có phải sẽ khác không?”
“Mẹ đắm chìm trong đau khổ, rồi chuyển hóa những đau khổ này thành chấp niệm và thù hận đáng sợ, làm ra chuyện điên rồ như vậy…”
Tống Anh Nam đau khổ nhắm mắt lại: “Con không thể chấp nhận, con cũng không thể tha thứ cho mẹ.”
“Nhưng mẹ là vì ai? Là ai nhiều năm như vậy vẫn nhớ kỹ Tần Cửu Xuyên?”
“Là con thì sao!”
“Con thích anh ấy không sai, nếu như con vì vậy mà làm tổn thương người khác mới là mười phần sai!”
Tống Anh Nam giơ tay hung hăng lau nước mắt: “Con sẽ không phủ nhận những điều này, bởi vì ngay từ đầu con đã biết, đây chỉ là chuyện của một mình Tống Anh Nam con không liên quan đến Tần Cửu Xuyên, cũng không liên quan đến Bảo Nhi vô tội.”
“Nhưng mẹ làm chuyện như vậy, Tống Anh Nam con còn lại nửa đời chỉ có thể chuộc tội.”
“Anh Nam… con muốn làm gì, mẹ chỉ có một đứa con gái là con, con không thể làm chuyện ngu ngốc…”
Tống phu nhân nằm trên mặt đất thất thanh khóc rất lớn.
Nhưng Tống Anh Nam không trả lời, ánh mắt của cô ấy nhìn về phía tôi.
Tôi cũng lẳng lặng nhìn cô ấy.
Ngay từ lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi đã rất thích cô ấy.
Xem ra ấn tượng ban đầu giữa người với người thật sự rất chuẩn.
Thì ra cô ấy trưởng thành là như vậy.
Trong hốc mắt Tống Anh Nam tràn đầy nước mắt, rồi lại dần dần vui mừng.
“Bảo Nhi, cậu cũng đáng yêu như khi còn bé, xinh đẹp như vậy.”
“Anh Nam……”
Tôi muốn tiến lên nhưng Tống Anh Nam lại khoát tay với tôi.
“Bảo Nhi, tôi phải đi, về sau tôi sẽ ở trước Bồ Tát tụng kinh cầu nguyện, vì cậu cùng anh Tần cầu phúc.”
Tống Anh Nam cúi đầu lau nước mắt, ánh mắt cuối cùng.
Cô ấy muốn nhìn Tần Cửu Xuyên, nhưng cuối cùng vẫn không nhìn về phía hắn.