Bà Mẹ Chồng Hai Mặt - Chương 4
9
Sáng hôm sau, Lưu Vĩ dậy sớm đi làm.
Mẹ chồng không nấu bữa sáng, mắt sưng húp, đến tìm tôi than thở.
“Tiểu Thiến, con nói xem, sao mẹ lại khổ thế này? Con trai, con gái chẳng ai hiểu cho mẹ. Dù mẹ năm mươi mấy rồi, nhưng vẫn là một người phụ nữ, mẹ cũng muốn có người yêu thương chứ!”
Tôi nắm lấy tay bà ta, vẻ mặt đầy đồng cảm.
“Mẹ nói đúng, phụ nữ phải sống vì chính mình, kết giao bạn bè thì tất nhiên phải tốn kém, không thể tiết kiệm quá được.”
“Con mới nhận một vụ án đây. Có một anh chàng đi làm bị ngã, công ty phải bồi thường tận tám mươi vạn tệ. Vậy mà vợ anh ta vừa cầm được tiền liền chạy mất. Dù có bị người ta chửi, nhưng tiền thì vẫn nằm trong tay chị ta.”
Mẹ chồng ngạc nhiên ngẩng đầu lên:
“Ngã một cái mà được những tám mươi vạn sao?”
Tôi gật đầu:
“Đúng vậy, chỉ cần là tai nạn lao động thì công ty đều phải bồi thường. Nhưng con không mua bảo hiểm lao động, chỉ có Tiểu Vĩ là có mua. Cũng tốt, mua cho yên tâm.”
“Dù gì thì người nhà vẫn mong anh ấy bình an, tiền bảo hiểm kiểu này chúng ta không cần đâu mẹ ạ.”
Mẹ chồng ậm ừ gật đầu, vẻ mặt đăm chiêu.
Đến chiều, bà ta lén lút ra khỏi nhà, còn đeo khẩu trang, tay cầm một cái chai nhỏ.
Chiều hôm đó, khi tôi đang nằm sofa xem phim thì bệnh viện gọi điện tới.
Bác sĩ nói tình trạng của Lưu Vĩ rất nghiêm trọng, yêu cầu tôi nhanh chóng đến ngay.
Nhìn hắn nằm trên giường bệnh, tôi có chút không đành lòng.
Mặt hắn bê bết máu, sưng phù như đầu heo, một tay một chân đều bị gãy.
Cảnh sát giao thông ở bên cạnh an ủi tôi:
“May mà lúc đó không có xe nào chạy ngang qua, nếu không có khi mất mạng rồi.”
Tôi thầm líu lưỡi.
Không ngờ mẹ chồng lại hành động nhanh gọn đến vậy, ra tay với chính con trai mình mà cũng không hề nương tay.
Kết quả giám định tai nạn lao động có hiệu lực, công ty bồi thường ngay bốn mươi vạn tệ.
Nhưng từ nay về sau, chân của Lưu Vĩ sẽ có tật, không còn đi đứng linh hoạt như trước.
Mẹ chồng chăm hắn được vài ngày thì lén lút cầm theo thẻ ngân hàng rồi chuồn mất.
Còn tôi, chẳng hơi đâu mà hầu hạ hắn, viện cớ đi công tác rồi cùng bạn thân kéo nhau đi du lịch.
Trước khi đi, tôi còn chuẩn bị một món quà lớn cho mẹ chồng.
Bà ta nhờ tôi đặt vé máy bay, đặt khách sạn.
Hôm đó, Giang Tuyết nghỉ livestream, tôi đặc biệt gọi điện cho vợ hắn, cung cấp cả số phòng khách sạn.
Vợ của Giang Tuyết cũng là một streamer.
Tôi vào phòng livestream của cô ta, nạp chút quà tặng rồi lấy được số điện thoại.
Vừa nghe tôi nói thấy chồng cô ta vào khách sạn với một người phụ nữ không rõ danh tính, cô ta lập tức kéo theo một nhóm người, bật livestream rồi xông đi bắt gian.
Tôi và bạn thân ngâm mình trong suối nước nóng, vừa thư giãn vừa xem màn bắt gian trực tiếp đầy kích thích.
Một cô gái trẻ trong nhóm đóng giả nhân viên khách sạn, gõ cửa phòng.
Giang Tuyết cởi trần, vừa mở cửa liền thấy một đám người xông vào.
Dưới sàn rải đầy hoa hồng, chính giữa là một chiếc giường hình trái tim màu hồng.
Trên giường, mẹ chồng tôi đang vặn vẹo cái eo già nua của bà ta.
Vừa thấy một đám người tràn vào, bà ta hoảng hốt chui tọt vào chăn.
Nhưng nhanh chóng bị kéo ra ngoài, lãnh ngay mấy cái tát trời giáng.
Bình luận trong livestream lập tức bùng nổ:
“Không thể tin được! Tưởng là em nào trẻ trung, ai ngờ khẩu vị của Giang Tuyết nặng thật!”
“Ôi, các ông không hiểu rồi, mấy chị già mới chịu chi nhiều tiền đấy!”
Tôi không cẩn thận lắm tay, bấm nhầm vào nút chia sẻ, trực tiếp phát livestream lên cả vòng bạn bè.
Không bao lâu sau, lượng người xem càng ngày càng đông.
Mãi đến khi Giang Tuyết và mẹ chồng bị đánh cho tím bầm mặt mày, livestream mới bị quản lý nền tảng chặn lại.
10
Tôi và bạn thân vội vã mua vé quay về, nếu bỏ lỡ trò vui này, chắc tôi sẽ tiếc đến chết mất.
Vừa về nhà chưa được hai ngày, mẹ chồng đã lù lù xuất hiện, tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ đặc sản.
Vừa vào cửa, bà ta cười lấy lòng, quay sang Lưu Vĩ hỏi han:
“Tiểu Vĩ à, mẹ đi mấy ngày nay, ở nhà con vẫn ổn chứ?”
Rồi lại quay sang tôi, giọng ân cần:
“Tiểu Thiến, mấy hôm nay mẹ không ở nhà, con có ăn uống đầy đủ không? Đừng để cháu đích tôn của mẹ bị đói nhé!”
Lưu Vĩ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy vết bầm tím của bà ta, lạnh lùng hỏi:
“Mặt mẹ làm sao thế?”
Mẹ chồng cười gượng gạo:
“Không sao, mẹ vô ý trượt ngã thôi.”
Giọng Lưu Vĩ như vọng ra từ địa ngục, lạnh buốt đến mức tôi cũng phải rùng mình.
“Ngã thật? Hay là bị bắt gian tại trận rồi bị đánh? Còn tiền của tôi đâu? Sao cái thẻ đựng tiền bồi thường lại mất rồi?”
Sắc mặt mẹ chồng lập tức thay đổi:
“Tiểu Vĩ, ai nói linh tinh với con đấy? Không có chuyện đó đâu. Còn thẻ của con, mẹ chỉ giữ hộ thôi. Người trẻ các con tiêu tiền hoang phí quá.”
Lưu Vĩ không nói gì, chỉ cầm điện thoại lên, bật đoạn video quay lại livestream hôm đó.
Trong video, mẹ chồng bị lột gần hết quần áo, liên tục bị người ta vả vào mặt.
Tôi giật lấy điện thoại, khóa màn hình lại, rồi thong thả nói:
“Mẹ à, đừng giấu nữa. Giang Tuyết đã thừa nhận trên livestream rồi, rằng mẹ đã tặng hắn mười vạn tệ quà tặng thì hắn mới chịu đi khách sạn với mẹ.”
Bị bóc trần, mẹ chồng không còn gì để che giấu nữa, thẳng thắn nói luôn:
“Mẹ làm vậy là vì dũng cảm theo đuổi tình yêu, các con thì biết cái gì! Giang Tuyết yêu mẹ thật lòng! Đợi đến khi chúng ta kết hôn, tài sản của hắn đều là của mẹ. Khi đó, chẳng phải mẹ cũng sẽ để lại cho các con sao?”
Nhưng giấc mộng của bà ta nhanh chóng sụp đổ.
Hôm đó, Giang Tuyết lập tức chặn bà ta, còn tuyên bố ngay trên livestream:
“Nếu tôi còn dây dưa với cái bà già đó nữa thì tôi chết không yên!”
Mẹ chồng sững sờ, mấy ngày liền không làm gì, chỉ ngồi thu lu trong góc, ủ rũ như con gà mắc mưa.
Cho đến khi một bức ảnh giấu tên được gửi đến, bầu không khí tĩnh lặng trong nhà mới bị phá vỡ.
Lưu Vĩ cầm dao, nhảy lò cò bằng một chân, đuổi mẹ chồng chạy khắp nhà.
“Bà già khốn kiếp này! Hôm đó đường trơn trượt như vậy, hóa ra là do bà đổ dầu! Bà bốn mươi mấy tuổi đã không làm gì rồi, bao nhiêu năm qua tôi nuôi bà, thế mà bà lại hại tôi gãy chân, chỉ để có tiền tặng cho cái tên streamer đó?”
Mẹ chồng vẫn cố biện hộ:
“Mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con! Công việc của con lương tháng chỉ năm nghìn, mẹ đã muốn con bỏ từ lâu rồi. Bây giờ con được nhận mấy chục vạn tiền bồi thường, chẳng phải tốt hơn sao?”
Lưu Vĩ gần như phát điên, gào lên:
“Nhưng bà đã tiêu sạch số tiền đó rồi! Chỉ còn lại bảy vạn! Bà hủy hoại cả đời tôi! Bà hủy hoại tôi rồi!”
Mẹ chồng hừ một tiếng:
“Tiểu Thiến kiếm tiền giỏi mà, lương của nó đủ nuôi cả hai mẹ con ta. Con yên tâm, trong bụng nó có con của con, nó sẽ không ghét bỏ con đâu.”
Nghe thấy câu này, tôi bước ra khỏi phòng, mẹ chồng lập tức kéo tôi lại, chắn trước mặt mình.
“Tiểu Thiến đang mang thai đấy! Nếu lỡ tay làm nó bị thương, cháu nội mẹ mất thì sao?”
Tôi xoay người, đẩy mẹ chồng ra phía trước mình, thản nhiên nói:
“Tôi có thai hồi nào? À, mẹ nói cái que thử thai đó à? Tôi cầm nhầm rồi, đó là que thử rụng trứng thôi.”
Hai mẹ con họ lập tức cứng đờ.
Mất một lúc lâu, mẹ chồng mới run run hỏi:
“Con… không có thai sao?”
Tôi mỉm cười gật đầu:
“Đúng vậy, trong bụng tôi không có con của Lưu Vĩ. Vậy nên tôi chắc chắn sẽ ghét bỏ một tên què như anh ta. Đơn ly hôn tôi viết sẵn rồi, ký vào nhanh đi.”
Sau khi thu dọn đồ đạc rời đi, mẹ con Lưu Vĩ vẫn cố gắng níu kéo tôi.
“Vợ ơi, em đừng đi mà. Chân anh bị thương thôi, nhưng chỗ khác không có vấn đề gì. Chúng ta vẫn có thể có con mà!”
Mẹ chồng cũng khóc lóc thảm thiết:
“Đúng đó, Tiểu Thiến à, mấy năm qua mẹ luôn coi con như con ruột. Giờ con nhẫn tâm bỏ rơi hai mẹ con mẹ sao? Mẹ không có lương hưu, Tiểu Vĩ cũng mất việc rồi, sau này chúng ta biết sống thế nào đây?”
Tôi cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói:
“Ba ngày nữa các người phải dọn đi nhé. Tôi đã bán căn nhà này rồi, nếu không chuyển đi, tòa án sẽ có người đến cưỡng chế đấy.”
Từ ngày Lưu Vĩ đánh tôi một cái tát, tôi đã đăng tin bán căn nhà này.
Cái nơi tôi từng sống cùng hai mẹ con họ suốt mấy năm, tôi không muốn nhìn thấy thêm một lần nào nữa.
Căn nhà đứng tên tôi, lúc trước bọn họ còn có thể mặt dày không chịu dọn đi, nhưng bây giờ tôi đã bán nó rồi, bọn họ chẳng còn lý do gì để bám víu nữa.
Còn về đơn ly hôn, Lưu Vĩ có ký hay không cũng chẳng quan trọng.
Dù sao tôi là luật sư, cũng chẳng vội tái hôn, thời gian tôi có dư dả.
Chỉ cần ly thân đủ lâu, tòa án sẽ tự động xử ly hôn thôi.
Không ngờ chưa đến nửa tháng sau, Lưu Vĩ chủ động đi cùng tôi đến Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn.
Hắn trông tiều tụy, râu ria lởm chởm, hoàn toàn khác xa hình ảnh người đàn ông từng chờ tôi tan làm mỗi ngày.
Bước ra từ Cục Dân Chính, hắn chống nạng, giọng khàn khàn nói với tôi:
“Xin lỗi Tiểu Thiến, những năm qua là tôi không tốt. Tôi biết mẹ tôi thích diễn trò, nhưng vẫn bắt em phải chịu đựng. Em yên tâm, sau này bà ấy sẽ không quấy rầy em nữa đâu.”
Tôi khẽ gật đầu, giúp hắn gọi xe, rồi tự lái xe rời đi.
Mãi sau này tôi mới biết, cái gọi là “bà ấy sẽ không quấy rầy em nữa”,
Là vì hắn đã đánh gãy luôn chân của mẹ hắn.
Mẹ con họ đều què, muốn bám vào họ hàng cũng chẳng ai quan tâm.
Đến cả Lưu Yến, khi thấy họ tìm đến cũng bị chồng cô ta mắng chửi, đuổi ra khỏi nhà.
Nghe nói sau cùng, họ đến quê của Giang Tuyết, đòi hắn trả lại tiền.
Giang Tuyết không chịu, thế là hai mẹ con họ mở hẳn một kênh livestream, ngày nào cũng chống nạng bám theo hắn.
Cuối cùng, Giang Tuyết không chịu nổi nữa, đành đưa lại hai mươi vạn.
Nhưng chẳng bao lâu sau, mẹ chồng tôi lại để mắt đến một nam streamer khác, rồi nướng sạch số tiền đó.
Từ đó về sau, tôi không còn nghe tin gì về bọn họ nữa.
Lại một mùa đông nữa đến.
Tôi ngồi trong căn phòng ấm áp, ăn từng quả cherry giòn ngọt.
Cuộc sống như thế này mới thực sự đáng mong chờ.
(Hết)