Bà Mẹ Chồng Hai Mặt - Chương 2
4
Buổi tối về đến nhà, vừa mở cửa, tôi đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng.
Tôi còn tưởng mẹ chồng nấu cơm để xin lỗi, nhưng khi nhìn vào ghế sofa, lại thấy cô em chồng đang vắt chéo chân, nhàn nhã gặm táo, mắt dán vào màn hình TV.
Thấy tôi bước vào, cô ta liếc qua một cái, cười nhạt:
“Ồ, đại luật sư về rồi đấy à? Tôi chỉ ăn có mấy cân cherry của chị thôi, chị cần gì phải làm ầm lên với mẹ tôi?”
“Nếu là trước đây, con dâu còn phải hầu hạ rửa chân cho mẹ chồng đấy. Chị may mắn sinh đúng thời đại tốt rồi.”
Tôi cười khẩy:
“Thế bây giờ đã tối thế này rồi, hôm nay cô đã rửa chân cho mẹ chồng cô chưa?”
“Chứ nếu là ngày xưa, con gái đi lấy chồng mà tay không về nhà mẹ đẻ thì sẽ bị đuổi ra ngoài đấy.”
Sắc mặt cô ta sầm xuống, tức giận ném quả táo xuống bàn trà.
“Trương Thiến! Tôi đang mang thai đấy! Chị dám nói chuyện kiểu này với tôi à?”
Tôi bĩu môi:
“Thai của anh cô à?”
Cô ta đỏ bừng mặt, quát lên:
“Chị nói cái gì thế? Sao có thể là của anh tôi được?”
“Không phải của anh cô thì nói với tôi làm gì?”
Nói xong, tôi xoay người vào phòng, chẳng muốn đôi co với loại người thiếu não này.
Đến giờ ăn, cô ta mới không tình nguyện chạy vào phòng tôi, miễn cưỡng nói:
“Chị dâu, ra ăn cơm đi. Vừa nãy tôi nói chuyện không đúng, tôi xin lỗi chị.”
Lưu Vĩ cũng cười cười vào phụ họa, nói mẹ hắn đã đặc biệt làm món sườn kho mà tôi thích, trưởng bối đã xuống nước rồi, tôi cũng nên nể mặt một chút.
Trên bàn ăn, tôi vừa động đũa, ba người kia mới bắt đầu ăn theo.
Vừa gắp miếng sườn lên miệng, mẹ chồng đã lên tiếng.
“Tiểu Thiến à, mấy hôm nay con có chút không hiểu chuyện, nhưng dù sao mẹ cũng là trưởng bối, mẹ không chấp nhặt với con. Dù gì chúng ta cũng là người một nhà.”
“Em gái con sắp sinh rồi, con cũng biết tính chồng nó, chẳng trông cậy gì được. Còn mẹ chồng của nó thì chẳng biết đang ở xó xỉnh nào nữa.”
“Con đưa cho em gái con mười vạn tệ đi, sinh con tốn nhiều tiền lắm.”
Đưa? Cách dùng từ thật khéo léo.
Trước giờ, em chồng tôi đến xin tiền đều nói là “lấy”, mà không phải “mượn”. Ba năm tôi cưới về đây, cô ta ăn của tôi, lấy của tôi, ít nhất cũng phải hơn chục vạn rồi.
Bây giờ lại đòi thêm mười vạn nữa, bọn họ tưởng tiền của tôi là gió thổi đến chắc?
Tôi lạnh mặt:
“Mượn thì được, nhưng phải viết giấy nợ, tính lãi theo tháng.”
Lưu Yến lập tức đập đũa xuống bàn.
“Trương Thiến, chị còn biết xấu hổ không? Bắt tôi viết giấy nợ á?”
Nói xong, cô ta quay sang nhìn Lưu Vĩ, vẻ mặt đầy tủi thân.
“Anh, anh xem chị ta kìa! Em dùng tiền của chị ta là cho chị ta mặt mũi đấy, vậy mà chị ta còn đòi em viết giấy nợ!”
Lưu Vĩ chần chừ, lưỡng lự nhìn tôi vài lần rồi nói:
“Vợ à, dù gì cũng là em gái ruột của anh, em ấy gặp khó khăn, chúng ta không giúp sao?”
Lưu Yến thấy anh trai mình nói vậy, càng đắc ý.
“Hai người kết hôn bao nhiêu năm rồi mà chẳng có con. Sau này hai người chết đi, con trai tôi còn phải lo hương khói cho hai người đấy! Giờ tôi tiêu chút tiền của chị thì có làm sao?”
Mẹ chồng cũng tiếp lời:
“Đúng thế, Tiểu Thiến à. Con xem, bao năm rồi mà ngay cả một quả trứng cũng không đẻ được. Sau này nhà cửa chẳng phải đều để lại cho đứa bé trong bụng Yến Yến sao? Đưa cho nó mười vạn mà con còn tiếc à?”
“Chuyện này mẹ quyết rồi! Lát nữa con lập tức chuyển tiền cho Yến Yến. Còn nữa, căn nhà này cũng sớm chuyển sang tên nó đi, tránh để mấy thằng cháu bên ngoại nhà con dòm ngó.”
Nhìn bộ mặt xấu xa của ba mẹ con họ, tôi tức đến mức bật cười, thong thả lấy từ trong túi xách ra một que thử thai.
“Tôi cũng mang thai rồi. Không cần con trai anh lo hương khói cho tôi đâu!”
5
Mẹ chồng ngây người mất một lúc, sau đó lập tức vui mừng cầm que thử thai lên xem, rồi chìa ngay ra trước mặt Lưu Vĩ.
“Tiểu Vĩ, hai vạch này nghĩa là có thai rồi đúng không?”
Lưu Vĩ cũng không giấu nổi vẻ phấn khởi:
“Đúng rồi mẹ, con sắp có con trai rồi, mẹ cũng sắp có cháu đích tôn rồi!”
Cô em chồng bị bỏ rơi sang một bên, bất mãn lên tiếng:
“Mẹ, đừng nhìn nữa, muộn rồi, con còn phải về. Mau bảo chị ta chuyển cho con mười vạn tệ đi!”
Tôi vừa làm động tác lấy điện thoại ra, mẹ chồng lập tức đè tay tôi lại, quay sang quát em gái chồng:
“Cô tưởng chị dâu cô là cái máy in tiền chắc? Há mồm đòi mười vạn, tiền đều đưa hết cho cô thì cháu tôi lấy gì mà tiêu? Nó cũng có ông bà nội, cô tự mà đi xin họ!”
Nghe vậy, Lưu Yến lập tức túm tay anh trai, vừa khóc vừa gào:
“Anh ơi, anh nhìn mẹ mà xem, có cháu trai rồi là không thèm quan tâm đến cháu ngoại nữa! Anh phải làm chủ cho em, chúng ta mới là anh em ruột mà!”
Lưu Vĩ hất tay cô ta ra, cau mày nói:
“Cháu ngoại có thân thiết cỡ nào thì cũng không mang họ tôi. Tiền là do chị dâu em kiếm ra, mỗi sáng cô ấy ra khỏi nhà đi làm thì em còn đang ngủ nướng đấy.”
Nghe câu này, tôi chẳng cảm thấy chút cảm động nào, chỉ thấy khinh bỉ.
Trước đây, hắn toàn vòi tiền từ tôi để chiều chuộng em gái, có bao giờ nhắc đến công sức của tôi đâu?
Vậy mà giờ có con, đột nhiên lại biết thông cảm rồi.
Hóa ra không phải không hiểu, mà là cố tình giả ngu!
Cô em chồng thấy vòi tiền không được, tức tối chửi rủa rồi bỏ đi.
Lúc ra cửa, mẹ chồng còn cố tình nói vọng theo:
“Yến Yến, nếu cherry còn thừa thì sáng mai đem qua trả lại cho chị dâu con đi, không thì để lâu mất ngon đấy.”
Nhìn bóng dáng Lưu Yến ôm mặt khóc chạy đi, tôi chẳng hề cảm thấy sung sướng vì trả thù, mà lại thấy bóng dáng của chính mình trong đó.
Ba năm kết hôn, dù mẹ chồng diễn giỏi thế nào, em chồng vòi vĩnh ra sao, tôi vẫn nhịn, bởi vì Lưu Vĩ đối xử với tôi cũng tạm chấp nhận được.
Không ngờ, chỉ vì năm cân cherry, tôi lại vạch trần bộ mặt thật của cả ba mẹ con họ.
Và lần đầu tiên, Lưu Vĩ ra tay đánh tôi.
Từ khoảnh khắc hắn giơ tay lên, tôi đã quyết định ly hôn.
Một kẻ đàn ông vũ phu, không ly hôn thì giữ lại để hắn đẩy tôi xuống núi chắc?
Nhưng trước khi ly hôn, tôi sẽ bắt bọn họ nôn ra từng xu một số tiền đã đào mỏ của tôi trong suốt ba năm nay!
Muốn con trai, muốn cháu trai sao?
Vậy cứ để họ vui vẻ thêm vài ngày đi.
Chờ đến lúc họ biết tôi giả mang thai, không biết vẻ mặt lúc đó có còn đặc sắc như bây giờ không?
06
Kể từ khi tôi nói mình có thai, mẹ chồng như biến thành một người khác.
Bà lau nhà cũng không kêu ca nữa, đi chợ cũng không chỉ chọn đồ rẻ tiền, mỗi ngày đều làm đủ món ngon cho tôi ăn.
Cuối tuần, tôi nằm trên sofa, vừa xem TV vừa thưởng thức cherry 4J bà ta mua về.
Lúc này, đại bá và nhị thẩm ầm ĩ kéo đến nhà.
Nhị thẩm níu chặt cánh tay đại bá, giọng khàn đặc vì gào thét:
“Bây giờ con trai tôi sắp ly hôn rồi, vàng đó anh có nói thế nào cũng phải trả lại cho tôi!”
Cửa vừa mở, đại bá đã lao vào, chỉ thẳng mặt tôi, quát:
“Vợ thằng Tiểu Vĩ, cô đúng là kẻ gây rối! Chuyện này là do cô chọc ra, tám vạn tệ vàng đó, cô phải đền!”
Tôi chỉ vào mình, nhướng mày hỏi:
“Ý ông là, vàng ông ăn cắp đem bán, giờ không có tiền trả, nên bắt tôi trả thay à?”
Đại bá hất cằm, mặt hằm hằm:
“Không phải cô thì là ai? Nếu không phải do cái miệng thối của cô, thì đã chẳng có nhiều chuyện thế này! Hôm nay cô không trả tiền, tôi bảo Tiểu Vĩ đuổi cô ra khỏi nhà!”
Tôi quay sang nhị thẩm, vẫn đang im lặng từ nãy đến giờ:
“Nhị thẩm, thẩm cũng thấy tôi phải trả số tiền này sao?”
Nhị thẩm thở dài, ngồi xuống bên cạnh tôi:
“Tiểu Thiến à, tuy số vàng đó không phải do con lấy, nhưng nếu con không nói ra, thì vợ chồng biểu ca con cũng đâu có cãi nhau. Dù sao con cũng là luật sư, kiếm tiền không khó, con giúp đại bá con trả đi.”
Nghe xong câu này, tôi giơ tay ngoáy ngoáy lỗ tai, không tin nổi mình vừa nghe thấy gì.
Không đi đòi kẻ ăn cắp, mà lại tìm tôi – một nạn nhân khác – để bắt trả tiền?
Hai vạn tệ tôi bị mất còn chưa đòi lại được đâu!
Rõ ràng hai người này đến đây diễn màn song ca, thấy đại bá không trả nổi nên quay sang cướp tiền của tôi.
Lúc mẹ chồng đi chợ về, hai người kia vẫn còn đứng đó ba hoa, khát quá thì tự rót nước uống.
Vừa thấy mẹ chồng, họ càng lớn tiếng hơn, ý tứ duy nhất chính là ép tôi phải trả tám vạn tệ, nếu không thì nhà họ Lưu sẽ không chấp nhận tôi là con dâu nữa.
Mẹ chồng nghe xong, đem túi rau vào bếp, sau đó cầm ra một con dao.
“Bọn già không biết xấu hổ! Chính ông tự ăn cắp vàng, lại còn muốn Tiểu Thiến trả thay? Còn bà nữa, con bà ly hôn thì liên quan gì đến nhà tôi? Sao bắt chúng tôi trả tiền?”
Đại bá và nhị thẩm sững sờ, không ngờ mẹ chồng – người trước giờ luôn đứng về phía họ – lại phản ứng như vậy.
Nhị thẩm lắp bắp:
“Chị dâu, chúng ta mới là người một nhà mà, sao chị lại nói vậy? Tiểu Thiến kiếm tiền chẳng phải cũng là tiền của nhà họ Lưu sao? Thôi thì tôi không đòi tám vạn nữa, năm đó vàng mua có hơn sáu vạn, để Tiểu Thiến bù cho tôi sáu vạn là được.”
“Số tiền này, hôm nay con bé phải trả, không trả cũng phải trả, nếu không thì chúng tôi báo cảnh sát!”
Nghe xong, tôi đứng lên, cười nhạt:
“Vậy báo đi, kẻo cảnh sát đến muộn, đến giờ ăn trưa lại phải giữ các người ở lại mời cơm.”
“Nhưng trước khi báo, nhớ chuẩn bị sẵn giấy nợ sáu vạn tệ và lịch sử giao dịch chuyển khoản. Xem xem tôi nợ các người từ khi nào.”
Đại bá và nhị thẩm nhìn nhau, còn chưa kịp phản ứng, mẹ chồng đã vung chổi đuổi họ ra ngoài.
“Bọn già không biết điều! Lỡ như Tiểu Thiến bực mình mà ảnh hưởng đến cháu tôi, tôi không tha cho các người đâu!”
Nhị thẩm thoáng ngây ra, sau đó trợn mắt:
“Cái gì? Tiểu Thiến có thai à? Vậy càng phải trả tiền! Nếu mày không trả, nhà họ Lưu này sẽ không nhận mày là con dâu nữa! Xem thử mày mang thai rồi còn ai muốn lấy!”
Đại bá cũng hùa theo:
“Đúng! Tao là trưởng bối lớn nhất trong họ, tao nói không nhận mày, xem ai dám cho mày vào cửa!”
Mẹ chồng vẫn vung chổi liên tục, đuổi hai người họ đi xa.
Nhị thẩm còn vọng lại từ cầu thang:
“Nhớ đấy Tiểu Thiến, mau chuyển tiền cho biểu ca mày đi!”
Mẹ chồng phun một bãi nước bọt:
“Đồ không biết xấu hổ!”
Lưu Vĩ về nhà, nghe mẹ hắn kể lại chuyện, tức giận không thôi.
Tôi cũng thêm dầu vào lửa, xúi giục họ:
“Mẹ à, mấy người họ hàng đó chiếm lợi của nhà mình bao nhiêu rồi? Giờ ngay cả tiền vàng cũng dám đến đòi, sau này không biết còn vẽ chuyện gì nữa. Theo con, mẹ nên đi đòi lại hết những gì đã mất đi.”
“Nhớ mang theo di ảnh của ba, đừng ngại mất mặt, cứ đến trước nhà họ mà gào lên!”