Ba Lần Bị Từ Hôn - Chương 5
Hận thấu tâm can hận đến xé gan xẻ ruột chỉ mong chết luôn nơi chiến trường để giữ đôi phần thể diện
Thế biết… từng rơi xuống vực sâu con gái thợ săn cứu mạng chăm sóc tận tình
Chuyện rơi vực còn ghi trong quân báo phụ thân làm quan trong triều tất nhiên nhận tin Vậy mà chỉ giấu còn giấu luôn cả mẫu thân
Bởi vì phụ thân biết nếu chuyện để biết nhất định sẽ vượt nghìn dặm đến tận Bắc địa
Từ Kinh thành đến Bắc địa xa hơn ngàn dặm bản tin quân sự luôn độ trễ một chuyến về như ít nhất cũng mất nửa tháng
Trong nửa tháng nếu Vệ Dận chết thì đã chết mà nếu sống thì sớm cũng cứu chi bằng kiên nhẫn chờ quân báo kế tiếp
Vì chuyện âm thầm oán phụ thân một thời gian dài
Có lẽ lúc thương nặng Vệ Dận cũng từng gọi tên từng chờ đợi Hắn đợi hẳn đau lòng lắm
Nếu như phụ thân khi để liệu kết cục đổi khác
Ta thánh nhân từng mang đầy ác ý nghĩ rằng: Vệ Dận nhất thời xốc nổi cưới cô gái nhà thợ săn môn đăng hộ đối sớm muộn cũng sẽ hối hận Đến lúc đó sẽ nhớ đến những điều nơi tìm đến tận cửa van xin
Còn tất nhiên sẽ để ý tới xả một hận khí trong lòng mới cam tâm
thế gian chuyện chẳng như ý thường mười phần đến tám chín Vệ Dận và phu nhân của vẫn luôn hòa thuận ân ái
Việc trong nhà nàng làm khéo liền giúp đỡ Nàng rành cầm kỳ thi họa mà chỉ thích cưỡi ngựa săn bắn liền tự tay chế cung tên cho nàng khiến ngoài cũng ghen tỵ
Ta cứng đầu tự trọng rõ ràng lòng đắng hơn hoàng liên mà mặt cha mẹ vẫn đúng giờ ăn đúng giờ ngủ vẻ ung dung tiêu sái
May thay thời gian là một loại thuốc Mặt trời lặn từng ngày mặt trăng mọc từng đêm nước nhỏ mãi cũng khoét đá viên đá khắc tâm cuối cùng cũng dần mài mòn
Vệ Dận trận từng đốt hương lạy Phật quỳ gối bồ đoàn thành tâm thành ý cầu cho bình an vô sự
Thế nhưng tâm ý so với việc cô gái ngày ngày giặt giũ sắc thuốc nhóm lửa nấu cơm cùng đồng cam cộng khổ nơi núi rừng thì quả thật chẳng đáng nhắc tới
Chưa đến việc phụ thân giấu chuyện dù ông giấu đường rừng núi hiểm trở sơn tặc cướp bóc nhan nhản – một nữ nhi chân yếu tay mềm – dù mang theo hộ vệ liệu thể mạng đến nơi đang ở
Giả như may mắn đến Bắc địa thì cũng đã cứu Hắn trọng thương ngã xuống đầu tiên thấy khi mở mắt là “ đến ” còn là “kẻ đến ” như thế đã lạc mất tiên cơ
Chung quy mọi sự đều là mệnh nửa điểm do
Ta và duyên vô phận
Ta vất vả lắm mới thoát khỏi mối tình đến khi Vệ Dận bao nhiêu thù hận cuồng si cũng đã phai nhạt phần lớn Dẫu còn mong chết nơi chiến trường nhưng cũng thể đem lòng chúc phúc cho
Năm chiến sự Bắc địa bao tướng sĩ tham chiến đều thăng quan ban tước Chỉ riêng Vệ Dận là dùng hết công lao để cưới một thê tử
Tới nay khi thiên hạ nhắc đến Vệ Dận phần nhiều đều về phong lưu của
Nói về phong lưu của thể thiếu việc nhắc đến
Đã nhắc đến thì thể nào cũng bàn đến ba lần đứt đoạn chỉ hồng của
Lời đàm tiếu của thế tục luôn hà khắc hơn với nữ nhân Nam nhân phong lưu một thời còn nữ nhân vướng chuyện tình cảm liền như đặt cả ngọn núi nặng lên vai
Ta biết chẳng làm gì sai Ta vẫn nghĩ rằng giữa với nhất là giữa nữ nhân với vốn chẳng cần phân cao thấp sang hèn — ai cũng khó xử riêng giữ miệng giữ nổi miệng kẻ khác
Thua một cô gái nhà thợ săn thua một hoa khôi thanh lâu đến một góa phụ tái giá Nói quả thực khó vô cùng
Mọi gian nan gặp ngọn nguồn đều bắt đầu từ Vệ Dận
Vì thế vẫn âm thầm hy vọng sống quá suôn sẻ Không cần khổ sở quá chỉ cần… khổ hơn một chút là
Thế thì gọi là buông bỏ buông bỏ
Ta — cũng chẳng rõ nữa
6
Đợi đến khi ngoại tổ mẫu thể xuống giường lá cành cây đã bắt đầu ngả vàng
Vừa lúc một tiểu chất nhi trong tộc tròn một tuổi phố chọn một chiếc khóa trường mệnh để tặng
Trong tiệm châu báu thấy một đôi khuyên tai chạm vàng khảm lam ngọc cầm lên ngắm nghía một hồi Nào ngờ khi về phủ đôi khuyên đã đưa đến tận bàn
Bên trong còn mảnh giấy nhỏ đề tên gửi là Nhị hoàng tử
Ta giật nảy cả
Nhị hoàng tử hơn vài tuổi xưa nay vẫn là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị thái tử
Khi mười lăm mười sáu thanh xuân rạng rỡ nhất cũng trúng Giờ đã là gái quá thì thanh danh chẳng lấy gì làm bảo là đột nhiên động lòng với Đừng ngoài tin ngay cả bản thân cũng chẳng tin nổi
Nghĩ tới nghĩ lui thứ nhắm đến chỉ thể là phụ thân Phụ thân từng chủ trì hai khoa cử liên tiếp là đầu văn đàn lời trong giới văn quan vô cùng trọng lượng
Trong phủ Nhị hoàng tử đã chính phi nay bỏ ngỏ vị trí trắc phi — đây là làm chẳng cần cũng rõ
sở dĩ phụ thân Thánh thượng trọng dụng chính là vì ông luôn ngoài vòng xoáy tranh đoạt hoàng quyền Sao thể dễ dàng để Nhị hoàng tử lôi kéo
Mẫu thân biết chuyện sắc mặt lập tức nghiêm trọng đích thân đến thương lượng với phụ thân
Sáng hôm bà gọi phòng đưa cho mấy bức họa
Ta lật xem qua đó đều vẽ hình các nam tử trẻ tuổi
Mẫu thân bảo bà vốn đã âm thầm xem mắt cho trong lòng cũng mấy ý chỉ là quyết định Giờ sự việc đã đến nước chi bằng để tự chọn xem ai hợp nhãn
Nghe ý mẫu thân hôn sự của gấp rút định đoạt khi Nhị hoàng tử kịp tay
như … chẳng là đắc tội với
Mẫu thân nhíu mày ánh mắt lộ rõ sự bảo hộ lạnh lùng:
“Tống gia chúng đến mức bán con gái Nếu đến cả nữ nhi cũng bảo vệ nổi thì công danh mấy chục năm của phụ thân con coi như uổng phí”
Ta ôm mấy bức họa khỏi phòng giữa sân gặp Tiêu Thiệu
Dạo gần đây Tiêu Thiệu thường xuyên đến thăm phụ thân
Ban đầu cứ nghĩ là do hai nhà nối giao hảo mới dần cảm nhận việc thực hề đơn giản
Biên cương vẫn yên triều đình phân hai phái chủ hòa – chủ chiến đấu đá căng thẳng
Tướng lĩnh chê văn thần là lũ chỉ biết phòng giấy bán nước văn thần mắng tướng lĩnh là bọn võ biền quê mùa chỉ biết đòi quân phí khiến quốc khố kiệt quệ dân chúng khổ sở
Hai năm đại quân thắng Thánh thượng ban thưởng trọng hậu cho võ quan văn thần lép vế
Chiến sự yên Tiêu Thiệu dẫn tàn quân của phụ thân trấn giữ biên thùy bình định loạn dân giảm thuế khóa khai hoang ruộng đất
Nay biên ải đã Tiêu Thiệu chỉnh đốn binh mã trở về kinh mọi tranh luận trong triều cũng nên khép
Đế vương trị nước luôn lấy cân bằng làm cốt lõi Trong thời khắc Tiêu Thiệu thân thiện với phụ thân – đầu phe văn quan – thể là do Thánh thượng ngầm gợi ý
Vừa thấy Tiêu Thiệu liền nở một nụ :
“A tỷ đường hàng bán rượu nếp viên thấy mấy tiểu cô nương xếp hàng mua đông lắm hẳn là ngon nên mua về cho tỷ nếm thử”
Hắn mua rượu nếp cũng chỉ là hứng khởi nhất thời
Hàng rong ven đường chẳng gì gọi là hộp đựng tử tế
Chỉ một bát rượu nếp nóng hổi gói trong lá chuối đưa thẳng cho
Ta đưa tay đón lấy nhưng mấy bức họa cuộn trong tay gió thổi tung một góc để lộ khuôn mặt của một đàn ông Ta theo phản xạ định che nhưng đã muộn
Tiêu Thiệu nhướng mày:
“Sao Là Sở Vũ”
Sở Vũ… đúng mẫu thân nhắc qua một họ Sở mới nhậm chức tại Đại Lý Tự
Ta mới nhận họa còn kịp xem kỹ tên tuổi và cũng nhớ mặt hóa bức cùng chính là
Bị Tiêu Thiệu bắt gặp cảnh mẫu thân đang xem mắt cho đúng là hổ mấy chuyện ngượng ngập như thế nếu cúi đầu chạy trốn chẳng khác gì mất thể diện mất phong độ
Thế nên hắng giọng gương mặt già dặn biểu cảm giả bộ bình thản:
“Hóa ngươi biết Người thế nào”
Tiêu Thiệu còn mở miệng đã đoán thể nào cũng chê bai
Dù là ai cũng ý Bảo mong gả Cũng hẳn bảo giới thiệu ai thích hợp thì bao năm cũng chẳng thấy
Quả nhiên liền Tiêu Thiệu lạnh giọng:
“Dạng mèo chó gì đó cũng xứng lọt mắt A tỷ”
Ta cũng chẳng tranh luận nhiều về chuyện hôn sự của Thế nên thuận theo lời :
“Đã thì thôi bỏ ”
Nói xong nhấc váy định rảo bước
Không ngờ từ lưng gọi với theo chịu buông tha:
“Thế còn khác thì ”
Người khác
Họa còn một xấp dày ngoài Sở Vũ tất nhiên còn nhiều
Nếu chọn ai trong số đó lẽ sẽ làm trắc phi của Nhị hoàng tử Lỡ ngày nào đó tranh ngôi thất bại e rằng lấy lụa trắng theo chồng xuống mồ
Trời ơi… trở thành hồn ma vạ lây vì chính trị tranh quyền
Trời mưa mẹ gả con xem lần thật sự lấy chồng
Tiêu Thiệu thấy trả lời bèn bước chậm gần đón lấy bát rượu nếp trong tay vẻ mặt bỗng hòa nhã như gió xuân:
“A tỷ định Để tiễn”
Đây là nhà cần ngươi đưa
Không biết định giở trò gì
Dọc đường như quên hẳn chuyện những bức họa chỉ thong dong trò chuyện
Lúc thì kể hôm qua tìm cả đêm một chiếc ngọc bội thất lạc cuối cùng phát hiện nó đè gối – đúng là tìm trong bóng đèn mà quên ngay đèn
Lúc thì kể bạn nuôi một ổ thỏ con cái gì cũng chỉ là kén ăn đặc biệt thích ăn cỏ cạnh ổ
Thật cỏ bên ổ cũng chẳng gì dở Cỏ từ nhỏ lớn lên mặt khi còn ngọt hơn cỏ ngoài ruộng
Rồi trong các võ tướng thơ từ của Tân Khí Tật là nhất Nhất là câu “Bỗng đầu đang nơi ngọn đèn thưa” — tuyệt cảnh nhân gian
Hắn thao thao bất tuyệt năng như nước chảy cứ như thể trò chuyện thêm hai canh giờ nữa Mà đây lòng vẫn thoát khỏi cảm giác hổ nãy đành cứng đầu đáp vài câu thơ xa xa thấy một thuỷ tạ như đại xá
Ta lập tức dừng chân:
“Tiểu hầu gia còn gặp phụ thân bàn chính sự dám phiền ngươi tiễn xa Ta ở đây dùng bữa là kẻo gió thổi lạnh mất tấm lòng của ngươi”