Ba Lần Bị Từ Hôn - Chương 4
5
Qua tháng Năm trời dần oi bức chính là mùa côn trùng rắn rết sinh sôi hoành hành
Tống gia vài mẫu ruộng ở ngoại thành đích thân đến trang viên giám sát hầu rắc thuốc bột đuổi rắn kỹ lưỡng dọc theo chân tường
Khi trở về cách phủ còn hai ngả đường đã thấy nha của – Thải Vi – đang lo lắng đợi sẵn
Hỏi mới biết là tin từ ngoại tổ mẫu – thân thể mẫu thân đã vội đến
Ngoại tổ mẫu tuổi đã gần bảy mươi
Mẫu thân là con gái út từ nhỏ đã yêu chiều nhất đến khi sinh ông bà ngoại càng xem như trân châu bảo ngọc cưng chiều đến mức vượt cả đám đường
Khi đến phủ cữu phụ ngoại tổ mẫu yếu ớt giường danh y nổi tiếng trong kinh đang bắt mạch
Hỏi kỹ thì là sáng sớm bà trượt chân ngã gãy xương đùi
Tim trầm xuống – tuổi bà đã cao làm chịu nổi vết thương nặng như
Vừa thấy nước mắt liền lưng tròng giọng bà run rẩy mà rằng – sống đến tuổi chuyện gì cũng nên buông bỏ chỉ một việc bà yên lòng chính là hôn sự của
Trong bao nhiêu con cháu chỉ vẫn cô độc lẻ loi Bà – cha mẹ cũng sẽ già đến lúc nên lấy gì mà nương tựa Tuy trưởng nhưng đời nào sống cả đời nhờ trưởng
Chỉ mong thể thấy trọn vẹn đôi lứa tìm lang quân như ý để khi xuống cửu tuyền gặp ông còn cái mà an ủi đôi lời
Kỳ thực từng trải qua bao phen luận hôn trong lòng đã chẳng còn lấy chồng
Ta biết thi thư lễ nghĩa thông hiểu âm luật lý lẽ rõ ràng danh còn sản nghiệp riêng chẳng sợ sống Cùng bàn chuyện hôn nhân chẳng qua trở thành trò
ngoại tổ mẫu một lòng vì trong tình cảnh thế dù chẳng cũng nỡ trái lời Chỉ đành để thuốc bổ nguội dần một muỗng một muỗng đút cho bà
Trên đường về trời đã sẩm tối Trong xe ngựa mẫu thân lấy áo choàng phủ lên chân giọng nhẹ nhàng:
“Vừa ngoại tổ mẫu con dặn mong con sớm thành thân đừng để bà tiếc nuối gì Lời thì con chớ để trong lòng”
Ta ngẩng đầu kinh ngạc mẫu thân tiếp:
“Nói chút bất hiếu nhưng chuyện hôn nhân là chuyện cả đời làm mẹ dễ dãi gả con cho qua loa”
“Trước cho con ném cầu thêu cũng chỉ là chơi Dù các đại sư trong chùa nữa mẹ vẫn thay con lựa chọn cho kỹ càng”
Cha mẹ yêu con tất tính chuyện lâu dài
Mẫu thân với bằng giọng thành khẩn biết lần bà thật sự để tâm Nghĩ đến đã đến tuổi mà vẫn để mẹ bận lòng mắt cũng đỏ lên
Mẫu thân :
“Trước đây tìm chồng cho con cứ môn đăng hộ đối để con chịu thiệt nghĩ những nhà quyền quý nam nhân ba vợ bốn là chuyện thường ngay cả chánh thê cũng chỉ ngoài mặt oai phong mà thôi”
“Mẹ nghĩ chỉ cần thật lòng với con dù gả thấp cũng chẳng Cưới lập ước thề rằng cả đời nạp Với sự nâng đỡ của cha con trong quan trường hai vợ chồng các con sống yên vui trọn đời cũng là một đoạn chuyện Chỉ biết… con bằng lòng ”
Ừm… gả thấp cũng là một cách
Chỉ là… tìm một thành thật dễ bảo biết lời như thế
Mẫu thân cần gấp mọi việc còn dài lâu
Cái gọi là “gả thấp” mà mẫu thân kỳ thực cũng đến mức cưới một thư sinh áo vải chẳng qua là ép chọn con cháu thế gia mà mở rộng tầm xuống một chút
Dù thì… gia thế Tống gia cũng sừng sững ở đó kết thân còn nhiều như cá vượt sông
Chậm rãi tìm ắt sẽ hợp ý
Ngoại tổ mẫu bệnh nặng còn phát sốt hai lần chỗ xương gãy vẫn còn bầm tím tan
Ta ngày ngày đến hầu hạ thuốc thang giữa Tống phủ và phủ cữu phụ vội vã ngược xuôi
Danh y bảo – già xương cốt khó lành ít nhất cũng tĩnh dưỡng nửa năm
Hôm như thường lệ rời phủ gọi khi đến chỗ cặp sư tử đá ngõ
Ngoảnh đầu thì là Tiêu Thiệu
Thì tin từ đó rằng ngoại tổ mẫu bệnh nặng liền đích thân mang thuốc trị gãy xương tới bảo đó là phương thuốc đã dùng khi còn trong quân ngũ hiệu quả
những đại phu chuyên chữa cho thế gia ở kinh thành vốn giỏi điều dưỡng những chứng bệnh tinh vi Còn thương tích như gãy xương thế là sở trường của các quân y gia truyền
Thuốc của Tiêu Thiệu thực sự hiệu nghiệm
Chỉ mấy hôm chỗ sưng đã xẹp quá nửa
Trong lòng vui mừng khôn xiết liền mở kho chọn một khối hắc ngọc thượng hạng làm lễ tạ cảm tạ ân tình đưa thuốc
Khối hắc ngọc quý giá hiếm tùy ý tung hứng trong tay khóe môi nhếch lên :
“Ta vốn thô lỗ dùng ngọc thế làm gì Nếu A tỷ thật lòng cảm ơn rượu mơ ở Lầu Ngắm Trăng ngon bằng mời một vò”
Hôm trời cao xanh vời vợi vài đám mây trắng lững lờ trôi che khuất nửa mặt trời bớt phần nóng bức Quả thực là thời tiết lý tưởng để mời khách dùng bữa
Thế là tìm nhã gian chọn phòng gọi là “Xuân Sơn Các” gọi thêm vài món ăn nhỏ
Nói là món nhỏ nhưng chọn lựa kỹ lưỡng lắm
Tiêu Thiệu thích ngọt bánh hạnh nhân đương nhiên
Đã là tiệc cảm tạ ắt phong thái sang trọng Từ đĩa nguội điêu khắc đậu hũ Văn Tư canh yến trong veo cho đến “Bát tiên quá hải náo La Hán” đều điểm đủ
Khi món đưa lên Tiêu Thiệu đĩa lớn chỉ vài sợi rau xếp tỉ mỉ khẽ thở dài một :
“A tỷ vẫn còn khách sáo với ”
Thật oan uổng mà
Lẽ nào giúp đại ân chỉ thể mời ăn một bát mì chay lề đường
Ta bật ha ha:
“Khách sáo gì chứ vốn xem ngươi như ruột trong nhà Nào thử rượu mơ ngâm phấn son xem”
Tiêu Thiệu thu ý sắc mặt dường như càng vui
Ta tự thấy đã chân thành hiểu vì giận đành gượng hết câu:
“Món đậu hũ tinh xảo vô cùng ngươi nếm thử một miếng ”
Rồi tiếp:
“Hải sâm tươi đến động lòng gắp một con bỏ bát ngươi nhé”
Cứ thế thao thao bất tuyệt miệng khô cả lưỡi mới chịu để lộ chút vẻ hòa hoãn
Bên gian phòng kế bên biết ai gọi một khúc đàn tỳ bà
Tiếng nhạc “Phi hoa điểm túy” mơ hồ xuyên qua lớp cửa mỏng tựa như tấm sa che lên dung nhan mỹ nhân thêm vài phần mờ ảo nhu hòa
Ta thật hứng thú uống thêm mấy chén rượu cảm thấy nóng bèn mở cửa sổ giải nhiệt
Lầu Ngắm Trăng là cửa hàng kiếm bạc mỗi ngày đương nhiên xây ở phố xá sầm uất nhất Kinh thành
Ta ghé mắt qua cửa sổ xuống phố lớn tấp nập qua bóng cây vài cỗ xe ngựa dừng sẵn đều là xe của những nhà quyền quý đến đây dùng bữa
Ta đang định thu hồi ánh mắt chợt thấy rèm của một chiếc xe ngựa màu ô kim vén lên từ trong bước xuống một nam tử vận cẩm bào màu lam đá
Người đó yên một lát cúi cẩn thận dìu một nữ nhân bụng đã nhô cao từ trong xe xuống
Phải — năm năm trôi qua phu thê họ ân ái bây giờ ắt đã đón thai nhi thứ hai
Ta lặng thinh một lát đang định kéo rèm thì đúng lúc Tiêu Thiệu thò đầu qua ngạc nhiên hỏi:
“Nhìn gì ”
Tay còn kịp rút ánh mắt đã liếc qua sắc mặt lập tức sầm xuống lạnh lùng khẩy:
“Thật sự xui xẻo”
Giọng lạnh băng khiến vô thức rùng
Tiêu Thiệu khi chuyện với gần như lúc nào cũng ôn hòa nhã nhặn dù đôi khi bướng bỉnh nhưng cũng là dễ ở dễ thân
Thế mà giờ khắc cả như phủ một tầng sương lạnh mấy phần sắc bén nơi đôi mắt phượng hẹp dài cách nào che giấu khiến nghi ngờ — chẳng lẽ sự ngoan ngoãn mọi khi của đều là giả vờ
Ta nhắm mắt khẽ thở :
“Ngươi vẫn ưa nổi Vệ Dận như thế ”
“Hắn nợ ngươi nhiều như gì thích ”
Lời … đúng
Ngay cả khi Vệ Dận còn phụ cũng từng thấy Tiêu Thiệu đối với chút thiện cảm nào
Dẫu trong lòng vẫn hy vọng rằng khi chịu ấm ức sẽ một tiểu cữu từ nhà mẹ đẻ mặt giúp lấy công bằng nhưng riêng chuyện của Vệ Dận Tiêu Thiệu nhúng tay quá sâu
Năm đó Tiêu gia gặp đại biến phụ đều bỏ nơi sa trường Bắc địa loạn lạc triều đình buộc khẩn cấp điều binh và Vệ Dận chính là lĩnh ấn xuất chinh Ba năm tuổi xuân dốc cả huyết khí đã cống hiến nơi biên ải Nói phụ cũng là phụ riêng một chứ phụ thiên hạ
Chuyện nào chuyện nấy — và tình cảm nam nữ nhưng cũng thể vì thế mà xem nhẹ đại nghĩa quốc gia
Ta suy nghĩ một chút lựa lời:
“Ngươi chịu về phía A tỷ A tỷ vui mừng Chỉ là… dù Vệ Dận phụ nhưng với ngươi từng thiếu nợ điều gì Ngươi nên đối đãi với cho đạo”
“Thứ nhất ngươi cũng Bắc địa chinh chiến từng cùng đồng sinh cộng tử tình cảm vượt lằn ranh sống chết Bao nhiêu oán hận đến giờ cũng nên xóa bỏ ”
“Thứ hai chuyện giữa và đã là quá khứ chính còn chẳng bận lòng nữa ngươi cũng đừng vì mà ghi nhớ mãi làm gì”
Tiêu Thiệu sang trong mắt ngổn ngang cảm xúc như đang suy nghĩ điều gì Một lúc lâu mới trầm giọng :
“A tỷ đúng là thoáng thật”
Ta khẽ gì thêm
Cái gọi là “ thoáng” đôi khi… chẳng biết là để dỗ khác là tự dối
Khi mới biết yêu đầu tiên động lòng chính là Vệ Dận Khi nào ngờ đoạn tình sẽ kết thúc một lời hồi đáp Khi đó trong lòng chính là sẽ phó thác cả đời
Hắn múa thương bạc thân hình linh hoạt như rồng lượn Ngày xuất chinh nhờ chuyển cho một dải tua thương mới là thứ xin từ chùa mong cầu bình an cho
Ta từng tên lên giấy hoa đào từng lén thêu đôi uyên ương tay trong tay
Cha luôn dạy con theo lối trung dung vì thế cũng là nội liễm nhưng năm đó trong buổi yến hội ở Qiong Hoa vì mà dám múa một khúc kinh động trường chỉ vì cũng mặt hôm
Tuổi xuân của từng yêu đến điên cuồng
Mỗi ngày đều mong sớm về cưới
rốt cuộc trở về việc đầu tiên là dùng quân công xin cưới khác
Chỉ một đêm trở thành trò cho thiên hạ
Ta hận Đương nhiên là hận