Ba Lần Bị Từ Hôn - Chương 3
4
Lý Tuyên Chi trở về khi rời một tháng rưỡi
Hắn quả nhiên kịp trở về đúng ngày hôn lễ đã định
Ngày hồi kinh nhận tin liền bao trọn một nhã gian ở trà lâu từ sáng sớm tựa lan can tầng hai chờ
Xe ngựa chậm một cơn gió thổi qua hé mở tấm rèm đủ để thấy rõ bên trong một nữ tử thân bọc kín trong áo lông hồ ly từng lớp từng lớp tròn vo như quả cầu tuyết đầu đội mũ nỉ bảo vệ vô cùng cẩn thận
Ta rũ mi mắt lòng nghẹn đắng — nàng mới sẩy thai đúng là cần tĩnh dưỡng tuyệt thể để bệnh căn
Lại vô duyên vô cớ nghĩ đến một điều chẳng hợp tình hợp cảnh: trong cái rủi cái may thiệp cưới giữa Tống và Lý gia vẫn kịp phát bọn họ về kinh lặng lẽ như so với hai lần từ hôn thì cũng còn giữ đôi phần thể diện ít nhất đến mức rúng động cả thành
Xe ngựa về hướng phủ Lý mà nửa đường rẽ một con ngõ nhỏ vắng vẻ
Ta cũng lấy làm lạ
Nữ tử vốn thể bước chân cửa phủ Lý
Nếu thật lòng đưa nàng thì đã đưa từ lúc còn ở Vân Châu Nay Lý gia đã là danh môn quan tộc ở Kinh thành nàng từng gả cho khác còn mất con Lý lão phu nhân thể chấp nhận
Chỉ là… rõ Lý Tuyên Chi định xử trí thế nào
Ta khi bỏ phụ mẫu liên tục gửi hơn chục phong thư giục trở về thành hôn lễ với Lý Tuyên Chi đều đoái hoài Lý gia thậm chí còn cử nhị thúc họ tới đón
Không rõ đã gì với nhị thúc chỉ biết nọ trở về tay trắng
Hôn ước tự nhiên tan vỡ hai nhà trở mặt mười mấy năm giao hảo cũng theo đó đổ sông đổ bể
Xe ngựa của Lý Tuyên Chi dần dần chỉ còn là một chấm đen nhỏ như con kiến giữa biển mất hút trong dòng xe ngựa đông đúc Ta thở dài một tiếng uống cạn chén trà đã nguội lạnh trong tay
Chuyện hôn nhân của liên tiếp gặp trắc trở mẫu thân vì thế mà rơi mấy ngày nước mắt đó lên Bạch Vân tự thắp hương cầu khấn
Bà cầu một quẻ thượng thượng về nhân duyên khi trụ trì khai giải trở về thì tinh thần phấn chấn dáng vẻ càng thất bại càng dũng cảm
Mẫu thân :
“Đại sư bảo chuyện nhân duyên là do trời định Gượng ép quá thì mất linh khí Mẹ nghĩ nghĩ thấy đại sư lý Chi bằng cứ thuận theo thiên ý biết gặp cơ duyên lớn”
Ta đáp:
“Mẫu thân chí ”
Mẫu thân bảo:
“Trước chọn phu quân cho con cao tám thước văn tài hơn tuấn tú bất phàm đặt bao nhiêu tiêu chuẩn vô hình trung loại bỏ ít nam tử Không bằng…”
Lòng đột nhiên dâng lên dự cảm chẳng lành nhưng vẫn thuận miệng hỏi tiếp:
“Sao ạ”
“Không bằng tới lầu Ngắm Trăng đem cầu thêu ném xuống tìm một hữu duyên”
“Hay lắm Mà cái khăn che cầu thêu thể dùng da mặt con làm Nếu thật sự ném trúng một tên cờ bạc lười nhác vô thì con cũng sẽ nhảy từ lầu Ngắm Trăng xuống luôn coi như tìm thanh tịnh giải tỏa trăm nỗi u sầu”
Mẫu thân khựng nổi giận mắng:
“Con bé năng gì mà hồ đồ ”
Ta mắt nhanh tay lẹ tránh khỏi tay bà vén màn bước nhanh qua đình viện nhảy xuống bậc thềm vòng qua giả sơn Còn kịp tựa đá thở một đã thấy bên bờ ao cá hai đó
Một trong số thân dài tám thước dung mạo tuấn tú tài mạo song — chính là Tiêu Thiệu trong tay ôm tranh họa mày khẽ nhướn ánh mắt như mà
Người còn chính là phụ thân mặc áo lụa đội mũ vải phong thái nho nhã nhưng gương mặt đen đến mức thể đen hơn nữa hiển nhiên đã trọn câu
Ánh mắt giao chỉ thấy môi phụ thân mấp máy đến cả râu cũng run rẩy dường như : “Bình thường con gái cũng là một nữ nhi trầm nề nếp mà…”
Thế nhưng chứng cứ rành rành biện giải thêm cũng vô ích
Ta ngẩng mặt trời trời đúng lúc một con quạ đen bay qua trong lòng cuộn trào sóng lớn
Từ khi còn nhỏ đã quen biết Tiêu Thiệu bế hái đào giúp làm bài tới đêm trăng tặng bánh luôn là một A tỷ chững chạc mặt đám nhỏ
Theo lý mà hôm nay gặp ở tuổi đáng lẽ đã bồng ba đứa con dạy bọn chúng gọi một tiếng “Tiểu cữu cữu”
Dẫu bồng ba đứa cũng nên là một cô nương quá tuổi kén chồng còn để bắt gặp ngay đường ném cầu thêu
Ta giữ nguyên khuôn mặt già dặn gượng hai tiếng vờ như thấy nét mặt đen như đáy nồi của phụ thân giả bộ thảnh thơi phủi lớp bụi tồn tại tay áo miễn cưỡng lên tiếng:
“Hóa là Tiểu hầu gia tới Ngươi dạo còn thích uống Long Tỉnh Vừa khéo năm ngoái còn để dành ít tuyết thủy ở Ôn Mai A tỷ nấu cho ngươi một ấm nhé”
Thì Tiêu Thiệu đến là để cùng phụ thân thưởng tranh Hắn một bức họa cổ từ tiền triều mời phụ thân giám định
Theo thấy đó chỉ là cái cớ
Nhà họ Tiêu rời Kinh đã lâu giờ trở về tất nhiên qua với bạn cũ hàng xóm
Mẫu thân cũng đã nhiều năm gặp Tiêu Thiệu dẫu cũng là bà trông lớn lên nay tin đến chơi tự tay xuống bếp làm hẳn một bàn thức ăn ngon
Rượu qua ba tuần phụ thân vì công vụ quan trọng mà rời còn mẫu thân thì xúc động thôi vài lần rưng rưng lệ thấy nay phong thần tuấn lãng trong lòng vô cùng an ủi
Hỏi đến tình hình gần đây Tiêu Thiệu đáp:
“Mọi sự vẫn Chỉ là nhiều năm kinh phong cảnh kinh thành đổi thay nhiều chỗ chẳng còn nhận đường”
Mẫu thân lập tức :
“Vậy để A tỷ dẫn ngươi dạo một vòng chẳng mấy chốc là quen thuộc thôi”
Khi còn nhỏ mẫu thân cũng từng bảo dắt Tiêu Thiệu phố mua kẹo hồ lô lời lẽ khi cũng chẳng khác bây giờ là mấy
Thế nhưng nay chúng đều đã trưởng thành đến tuổi nên biết giữ lễ tránh nghi
Ta định từ chối đã đầu Tiêu Thiệu ngoan ngoãn nhận lời mẫu thân
Nghĩ thì… danh tiếng nay vốn chẳng gì cũng chẳng sợ thêm lời tiếng vì gần gũi với nam nhân bên ngoài
Người thường rận nhiều chẳng ngứa Tiêu Thiệu còn chẳng ngại làm hỏng thanh danh đây lý do để chối từ
Huống chi… nay đã về lập gốc rễ ở kinh thành làm A tỷ lý gì giúp
Vì dùng cơm xong đưa Tiêu Thiệu khỏi phủ
Vừa chỉ cho những cửa hiệu thịnh hành nhất kinh thành ngày nay
Ban đầu Tiêu Thiệu chăm chú dần mất tập trung bởi quá đông
lúc đèn đuốc lên là giờ náo nhiệt nhất trong ngày tiểu thương gánh quang gánh vội vã lướt qua tranh giành chỗ bày hàng Quang gánh còn tỏa khói trắng chắc là món bánh nhân thịt mới hấp
Tiêu Thiệu đưa tay chắn chợt phát hiện… nay đã cao lớn nhường trông thực sự đáng tin cậy
Lập tức trong lòng càng thấy thân thiết hơn vài phần
Nghĩ nếu gả chẳng may nhà chồng ức hiếp nhà mẹ đẻ vị tiểu cữu cao to vạm vỡ như chống lưng cũng là một chuyện khiến cảm thấy yên tâm sảng khoái
Ta còn đang mơ màng viển vông chẳng ngờ Tiêu Thiệu đã dừng bước từ lúc nào suýt nữa đâm sầm đỡ một cái Hắn ngẩng đầu về phía ánh mắt xa xăm thấp giọng :
“Đây chính là Lầu Ngắm Trăng”
Phía xa đèn hoa rực rỡ tòa lầu cao hơn chục trượng cổng khắc bốn chữ “Lãm Nguyệt” rồng bay phượng múa đúng là nơi đó
Đã là tiểu cữu của đương nhiên giới thiệu cho đàng hoàng Ta gật đầu :
“Lầu Ngắm Trăng là do thương nhân giàu đất Sơn Tây xây nên từ hai năm Tầng một sân khấu hát tuồng tầng hai thì chuyện kể truyện còn tầng ba trở lên đều là nhã gian yên tĩnh Hiện tại chính là tửu lâu náo nhiệt nhất kinh thành Bên họ rượu mơ nổi tiếng lắm nếu ngươi nếm thử—”
Ta đến đây thì sực nhớ — mẹ bảo ném cầu thêu tìm chồng là cái lầu nào nhỉ
Lập tức ngậm miệng thật chặt trừng mắt liếc sang chỉ thấy khoé miệng Tiêu Thiệu khẽ cong lên như thể đang
Buồn lắm
Ta quét mắt một cái Tiêu Thiệu liền thu ý ngoan ngoãn giải thích:
“A tỷ chớ giận Ta chỉ nghĩ nếu A tỷ thực sự định ném cầu thêu biết đường đến để còn đến cổ vũ”
…Hừm
Thật sự là khỏi cần
Tiêu Thiệu cái gì cũng chỉ một điều chính là từ nhỏ đã thích xen chuyện hôn sự của Giờ qua bao nhiêu năm cái tật vẫn bỏ thật chẳng biết lớn nhỏ
Ta khẽ ho một tiếng làm bộ nghiêm túc chững chạc hỏi:
“Nói đến ngươi nay cũng còn nhỏ nữa Có hôn ước ”
Tiêu Thiệu đáp:
“Chưa ”
Ta :
“Tuy nhưng chắc hẳn bá mẫu cũng đã thay ngươi xem qua vài chỉ là cho ngươi biết thôi”
Tiêu Thiệu nhàn nhạt :
“Chuyện cần mẫu thân bận tâm đã trong lòng”
Ta lập tức hít một khí lạnh tim như ai nhéo một cái
H- trong lòng Hắn khi nào biết động tâm Trời đất… thể tin nổi con heo mà nuôi từ nhỏ nay đã biết gặm cải trắng
Ta — một cây thiết thụ nở hoa mệnh tình duyên mù mịt — thì thở dài than vãn vài tiếng vỗ vỗ vai :
“Vậy thì A tỷ cũng yên tâm ”
Tiêu Thiệu trong lòng ban đầu mà hoảng hốt dâng lên trăm mối cảm xúc lẫn lộn
Nghĩ đến hôm dự yến Đại trưởng công chúa nhà họ Phùng khi hành lễ với mặt còn đỏ hồng như hoa đào hiển nhiên là đã thầm thương mến
Không trách Phùng Tố Uyển dáng vẻ tiểu nữ nhi — Tiêu Thiệu là nhân tài hiếm trong thế hệ trẻ thêm dung mạo tuyệt luân nếu trẻ vài tuổi e rằng cũng chẳng giữ lòng
Đi thêm một đoạn nhịn hỏi:
“Là cô nương nhà nào A tỷ thay ngươi xem giúp một chút”
Tiêu Thiệu chỉ đáp
Thật là keo kiệt Chúng giao tình bao năm mà giấu cả chuyện chẳng lẽ sợ phá hoại uyên ương
Thôi thì thôi lớn vài tâm sự giấu kín cũng là chuyện thường
Ta im lặng một hồi qua khỏi chiếc cầu đá tán hoa phù dung bỗng Tiêu Thiệu chẳng đầu chẳng đuôi :
“Là một cô nương Ta sợ đuổi kịp nàng từ bé đã mong mau lớn để sớm sớm cầu hôn nàng”
Ta mỏi mắt chờ đợi suốt cả đường cuối cùng cũng câu vội hỏi tiếp:
“Thế giờ ngươi định bao giờ cầu hôn”
Tiêu Thiệu nghiêm túc một cái lâu mới chậm rãi :
“Ta vốn lúc nào cũng với nàng chỉ là sợ nàng đồng ý giận từ đó chẳng buồn chuyện nữa nếu sợ nàng khác cưới mất A tỷ thực sự biết làm Hay là… A tỷ cho một chủ ý”
Ta nghẹn đến suýt sặc mãi mới gượng một câu:
“Ờ… ngươi đừng vội bi quan Biết cô nương cũng tình ý với ngươi thì Ngươi là tiểu lang quân tuấn tú thế nhất định là ai gặp cũng thích”
Tiêu Thiệu cúi đầu đôi mi dài rậm che ánh mắt chút u buồn:
“Nói thì dễ Ai cũng thích… A tỷ ngươi thích ”
Trời ơi
Hắn làm cái bộ dáng cún con đáng thương chút tự tin là để cho ai xem cơ chứ
Tim mềm nhũn lập tức nảy sinh cảm giác che chở nghiêm túc đáp:
“Tất nhiên là thích Ai thể hơn A của chứ”
Tiêu Thiệu cúi đầu ánh mắt cong cong thêm gì nữa
Cuối cùng cũng khiến vui thở phào nhẹ nhõm trong lòng dấy lên nỗi nghi hoặc — rốt cuộc cô nương là ai mà thể khiến khổ sở đến như
Thật đúng là… đời độc nhất gì độc hơn tình độc
Chương 6 bao giờ mới được cập nhật nốt vậy admin ơi