Anh Thích Gia Quy À? - Chương 5
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
LÃO PHẬT GIA XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Nhiều lúc, em tôi bị bỏ đói đến mức đi không vững.
Chính nhà họ Tiêu đã lén cho em tôi đồ ăn, vì không đành lòng nhìn cảnh đó.
Sau khi biết chuyện, nhà họ Lâm căm ghét nhà Tiêu, gặp là chửi, nhìn là mắng, nên hai bên thành kẻ thù.
Ba mẹ tôi rất biết ơn nhà họ Tiêu, đã gửi họ hai mươi vạn để bày tỏ lòng cảm kích.
Nhưng nhà họ Tiêu có hoàn cảnh khó khăn, ba Tiêu Hàn bị tật, cả nhà chỉ sống nhờ công việc vất vả của mẹ anh ấy, còn phải gồng mình lo cho anh học đại học.
Thế nên họ vẫn sống trong khu tập thể cũ kỹ đó.
Dù vậy, cả nhà đều rất tốt bụng, dứt khoát không nhận tiền cảm ơn.
Tiêu Hàn còn nói: nếu ba mẹ tôi kiện nhà họ Lâm, cả nhà họ Tiêu sẵn sàng ra tòa làm chứng.
Biết Lâm Văn Kiệt không dễ dụ, tôi quyết định nhờ Tiêu Hàn phối hợp.
Anh rất vui vẻ nhận lời.
Tôi giả vờ đi xem mắt với anh, còn mua rất nhiều quà tặng đắt tiền cho ba mẹ anh — như một cách để cảm ơn thật lòng vì những năm tháng họ đã âm thầm chăm sóc em gái tôi.
Vì Tiêu Hàn là hàng xóm ngay cạnh, mọi hành động của nhà họ Lâm đều bị họ nắm rõ trong lòng bàn tay, nên tôi với anh cố tình “tình cờ” gặp mẹ Lâm trong khu, diễn kịch cho thật hoàn hảo.
Từng bước từng bước, chúng tôi dẫn dụ Lâm Văn Kiệt bước vào căn nhà của tôi — cũng là cái bẫy mà chính hắn đã đào cho người khác, giờ đến lượt hắn phải chui vào.
19
Lâm Văn Kiệt khi nhìn thấy sự xa hoa và khí phái của nhà tôi, lập tức đồng ý làm con rể ở rể, nghĩ rằng hắn sắp được “ăn trọn gia sản nhà vợ”, đúng nghĩa ăn tuyệt hộ.
Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng — tất cả đều là một cái bẫy do chúng tôi sắp đặt!
Trong lúc tôi ở cạnh chăm sóc em gái, mẹ tôi ở ngoài phòng khách đã “tâm tình” với Lâm Văn Kiệt: “Nói thật với con, Giả Tần mắc bệnh tâm thần phân liệt, thỉnh thoảng sẽ phát bệnh, lúc đó sẽ đánh người, không nhận ai hết — kể cả cha mẹ.”
Mẹ tôi nói với vẻ xót xa: “Mẹ biết, để con phải chịu thiệt là không đúng, nhưng mẹ chỉ có một đứa con gái duy nhất. Nếu con chịu ở rể, con chính là nửa đứa con trai của mẹ. Chỉ cần con hứa chăm sóc con bé cả đời, toàn bộ tài sản này sẽ sang tên cho con.”
Đối với Lâm Văn Kiệt mà nói, đây chẳng khác gì của cải từ trên trời rơi xuống.
Hắn chắc hẳn đang tính toán: Đợi cha mẹ vợ già yếu, chỉ cần xử lý xong “con bệnh” này, cả đống tài sản sẽ là của mình.
Thế nên hắn cam đoan chắc nịch: “Cháu nhất định sẽ chăm sóc cô ấy cả đời.”
Mẹ tôi còn dặn dò thêm: “Bình thường con bé nhìn chẳng khác gì người thường, nhưng một khi nó đeo mặt nạ, tức là phát bệnh rồi. Lúc đó nó rất sợ người lạ, con phải cẩn thận chăm sóc, đừng để nó bị thương.”
Lâm Văn Kiệt ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, dì ạ.”
Từ hôm đó, ban ngày tôi luôn đóng vai người vợ dịu dàng, mềm mại, yêu chiều hắn từng chút.
Còn ban đêm, em gái tôi thì… đấm đá hắn như bao cát sống.
Đêm nào Lâm Văn Kiệt cũng lén bỏ thuốc ngủ vào sữa cho tôi uống.
Nhưng hắn không biết, tôi cũng bỏ thuốc vào ly sữa của hắn.
Dù hắn nhìn chằm chằm thấy tôi uống, tôi nằm xuống ngủ, hắn cũng sẽ theo sau mà… lăn đùng ra ngủ.
Và ngay sau đó, mẹ tôi bế tôi đi chỗ khác, để em gái tôi vào “xử lý” hắn.
Tối nào hắn cũng bị đánh một trận ra trò.
Sáng ra, cả người đầy vết bầm tím, bước đi tập tễnh như cụ già.
Chỉ có mặt là không hề hấn gì — để khỏi bị người ngoài nghi ngờ.
Còn mẹ tôi thì không ngừng chê bai: “Chuyện này làm không xong, chuyện kia cũng vụng về! Quỳ đi! Đứng phạt! Không được ăn cơm!”
Lâm Văn Kiệt lúc này chỉ biết ngậm đắng nuốt cay, sống không khác gì… món hàng trả góp đang bị trừ dần từng phần mạng sống.
20
Ngay lúc Lâm Văn Kiệt sắp bùng nổ, định phản kháng thì mẹ tôi lại kịp thời đưa cho hắn một viên “kẹo ngọt”.
“Văn Kiệt à, ở đây mẹ có một bản hợp đồng, con ký đi.”
Lâm Văn Kiệt cầm lên nhìn, mắt trợn tròn: “Chuyển nhượng 1% cổ phần công ty cho con?”
Mẹ tôi gật đầu: “Con mấy ngày nay biểu hiện không tệ, đây là phần thưởng cho con. 1% tuy không nhiều, nhưng mỗi năm cổ tức cũng khoảng 7–8 triệu tệ.”
Lâm Văn Kiệt vui mừng đến mức gần như phát khóc — đối với một người lương tháng chỉ hơn 4.000 như hắn, mỗi năm vài triệu đúng là giấc mộng giữa ban ngày.
Hắn háo hức cầm bút ký tên… nhưng cầm mãi chẳng viết được chữ nào.
Mẹ tôi giả vờ ngạc nhiên: “Bút hỏng à? Tần, con đi lấy cây khác đi.”
Tôi lục lọi nửa ngày — đương nhiên là chẳng tìm ra.
Tất cả bút trong nhà đều đã bị tôi giấu trước, chỉ để lại một cây không có mực.
Điện thoại mẹ tôi vang lên, bà cầm lấy nghe, rồi nói: “Mẹ phải ra ngoài gặp một người, đợi mẹ về rồi ký nhé, mẹ tiện thể mua bút mới.”
Từ hôm đó trở đi, bà chưa từng nhắc lại chuyện chuyển cổ phần nữa.
Tôi hỏi mẹ: “Lâm Văn Kiệt dù sao cũng là thạc sĩ, học hơn mười mấy năm, chẳng lẽ ngu vậy sao? Sao lại bị tụi mình xoay như chong chóng?”
Mẹ tôi khinh khỉnh: “Nó không ngu, chỉ là một tên ngốc tự cho mình thông minh. Nó tưởng tụi mình là phụ nữ, đầu óc đơn giản, dễ bị lừa. Kiểu người ngạo mạn thiển cận, tự cho mình là trung tâm, sớm muộn cũng thất bại.”
Ba tôi từ đầu tới cuối vẫn luôn cố tình không xuất hiện, để Lâm Văn Kiệt mất cảnh giác.
Thật ra, ba luôn âm thầm theo dõi tình hình trong nhà, đồng thời thu thập thêm bằng chứng về việc em gái tôi bị bắt cóc và bạo hành.
Ông đã thuê luật sư, chỉ chờ thời điểm chín muồi để tống hết nhà họ Lâm vào tù.
Sau một tuần đêm nào cũng bị đánh, Lâm Văn Kiệt chịu không nổi, gọi điện về kể khổ với mẹ mình.
Mẹ hắn sửng sốt: “Cái gì? Giả Tần bị tâm thần phân liệt à? Vậy là bọn họ lừa mày rồi! Nhưng mà… nếu bây giờ mày bỏ về, thì nhà nó chẳng cho mày cái gì đâu. Con à, ráng chịu đi, đợi cưới xong thì bảo dọn ra ngoài sống. Đến lúc đó… mày cứ để nó tự phát bệnh rồi chết ‘bất ngờ’ cũng chẳng ai trách mày được.”
21
Lâm Văn Kiệt không hề biết, trong nhà tôi lắp camera khắp nơi, từ lời hắn nói cho đến cuộc gọi mẹ hắn dạy cách “giết người diệt khẩu” đều bị thu âm rõ mồn một.
Hôm đó, em gái tôi nói với tôi: “Chị, em không muốn thấy hắn nữa. Cho hắn cút đi.”
Tôi hỏi: “Tâm trạng em ổn hơn rồi à?”
Em gật đầu: “Đỡ nhiều rồi. Sau này em muốn quên hết chuyện nhà họ Lâm, sống thật tốt với ba mẹ và chị.”
Tôi hỏi tiếp: “Nếu hắn biết em chính là Giả Tần thì sao?”
Em gái cười nhạt: “Không sao. Vậy thì để hắn biết đi.”
—
Sáng hôm sau, khi Lâm Văn Kiệt tỉnh dậy, trước mặt hắn là… em gái tôi.
Hắn sợ đến trắng bệch mặt: “Lâm A? Sao… sao cô lại ở đây?”
Rồi hắn lại thấy tôi, hoảng hốt: “Giả Tần! Không phải như cô nghĩ đâu!”
“Không phải gì cơ?”
“Cô ấy là em gái tôi mà…”
Tôi lạnh lùng: “Ủa, sao tôi không biết anh có em gái?”
“Lần trước cô đến nhà tôi, cô ấy không có ở nhà.”
Em gái tôi cười lạnh: “Không có ở nhà là vì các người đuổi tôi ra ngoài!”
“Cô nói linh tinh cái gì đấy!” — Lâm Văn Kiệt giơ tay định tát em tôi.
Tôi lập tức kéo em ra sau, rồi tát hắn mấy cái liên tiếp.
Vừa tát tôi vừa hét: “Đồ khốn nạn! Anh đã kết hôn rồi còn dám lừa tôi là độc thân! Bảo chưa từng yêu ai! Tôi ghét nhất là kẻ nói dối, cút ngay!”
Lâm Văn Kiệt cuống cuồng: “Giả Tần, nghe tôi nói đã…”
Em gái tôi cất giọng rõ ràng: “Tôi mới là Giả Tần. Anh muốn nói gì, nói với tôi.”
Hắn chết lặng: “Cái… gì?”
Tôi cười: “Không ngờ đúng không? Cái đứa Lâm A mà anh từng đánh đập, đuổi ra khỏi nhà — chính là tiểu thư nhà họ Giả, là người có tài sản hàng trăm triệu, là em gái ruột của tôi!”
22
Mẹ tôi bước vào, nói rõ ràng: “Chúng tôi đã báo công an. Ba mẹ anh đã bị bắt, vì tội bắt cóc trẻ em.”
Lâm Văn Kiệt không tin, gọi điện liên tục nhưng không ai nghe máy.
Tiêu Hàn bước vào, xác nhận: “Ba mẹ anh bị bắt thật. Còn em trai anh vì chống đối người thi hành công vụ, tấn công cảnh sát, cũng bị đưa đi rồi.”
Em gái tôi chạy tới, nắm tay anh: “Anh Hàn!”
Tiêu Hàn dịu dàng xoa đầu em: “Anh ở đây rồi.”
Mẹ tôi nói tiếp: “Tiêu Hàn, mẹ đã sang tên căn biệt thự này cho con, Rolls-Royce cũng sắp về. Mẹ hy vọng sau này con sẽ yêu thương Giả Tần thật lòng.”
Tiêu Hàn ôm lấy em gái tôi, nghiêm túc nói: “Xin mẹ yên tâm. Em ấy từ nhỏ đã quá khổ rồi, sau này em ấy sẽ là báu vật của con.”
Lâm Văn Kiệt như phát điên, nhìn em gái tôi rồi nhìn căn biệt thự, gào lên: “Không! Nhà này là của tôi! Xe cũng là của tôi!”
Tôi mỉm cười mỉa mai: “Của anh? Anh chỉ có căn hộ 78 mét vuông cũ kỹ và một chiếc xe cũ năm sáu vạn. Biệt thự này, Rolls-Royce này, tất cả đều là của em gái tôi!”
Lâm Văn Kiệt lao tới định kéo em tôi lại: “Lâm A là vợ tôi! Chúng tôi kết hôn rồi! Cô ấy là của tôi!”
Tiêu Hàn lập tức đẩy hắn ra: “Các người có đăng ký kết hôn không? Không có thì em ấy là người độc thân! Và chúng tôi sắp cưới!”
Lâm Văn Kiệt hai mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ.
Hắn đập nát bình hoa cổ, rồi đập luôn máy tính, TV trong phòng khách.
Mẹ tôi không nói nhiều, gọi ngay cho cảnh sát.
Chẳng bao lâu, cảnh sát đến bắt hắn đi.
Chúng tôi đứng trong phòng khách.
Mẹ tôi cầm bản 《Gia Quy Nhà Giả》, quay sang tôi nói: “Chức năng của nó đã hoàn thành rồi, đốt đi.”
“Vâng.”
Không lâu sau, chúng tôi nhận được tin: Lâm Văn Kiệt tinh thần sụp đổ, phát điên, bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Còn ba người còn lại trong nhà họ Lâm đều bị kết án.
Tôi quay sang nhìn em gái mình —
Cô ấy đang nép vào vòng tay Tiêu Hàn, xem TV, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Hy vọng em có thể hạnh phúc suốt đời!
(— Hết —)