Ánh Sáng Đời Em - Chương 1
1
Năm 1978, tại điểm tạm thời của văn phòng tuyển sinh Thanh Bắc ở Hải Thành.
“Đồng chí Lâm Đình, chúc mừng cô đã trở thành tân sinh viên của đại học Thanh Bắc chúng tôi.”
Nhận lấy giấy báo trúng tuyển và tài liệu nhập học mà chủ nhiệm Chu đưa cho, cuối cùng tôi cũng nở nụ cười thoải mái đầu tiên trong suốt ba tháng qua.
Chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa, tôi sẽ rời khỏi Giang Thành, rời khỏi Lăng Tiêu, để tiến tới đại dương tri thức của Thanh Bắc.
Rời khỏi văn phòng tuyển sinh, tôi đi thẳng một mạch về phòng khám đông y do gia đình mở.
Chú Bùi, người đang trông cửa tiệm, thấy tôi bước vào thì ánh mắt lập tức rơi xuống tập tài liệu tôi đang ôm trong tay.
“Trúng tuyển rồi à?”
Tôi cười gật đầu.
Chú Bùi vỗ đùi đánh “chát” một cái: “Giỏi lắm, không hổ là Tiểu Đình nhà chúng ta, thông minh thật!”
Sau đó chú lại hỏi: “Chuyện này, cháu đã bàn với liên trưởng Lăng chưa?”
Tôi lắc đầu: “Không bàn nữa, dù sao cháu cũng định chia tay với anh ta rồi.”
Nghĩ đến đây, trong đầu tôi không khỏi hiện lên hình bóng người đàn ông trong bộ quân phục, vừa tuấn tú vừa cứng cỏi.
Trước kia mỗi lần nghĩ đến anh ta, lòng tôi ngập tràn niềm vui. Giờ đây chỉ còn lại cảm giác tiếc nuối và chua xót.
Chú Bùi không biết những rắc rối giữa chúng tôi, nhưng vẫn vô điều kiện ủng hộ quyết định của tôi.
“Tiểu Đình nhà chúng ta là một cô gái tốt, nhất định là anh ta làm gì có lỗi với cháu trước. Nhà mình tuy không so được với nhà họ Lăng, nhưng cũng không thể để cháu chịu ấm ức. Tiểu Đình yên tâm, có chú ở đây.”
Mắt tôi bỗng thấy cay cay.
Lăng Tiêu, anh thấy không, trên đời vẫn có nhiều người thương tôi lắm.
Chỉ có anh, là người luôn làm tổn thương tôi.
2
Đóng cửa phòng khám, tôi cầm tập tài liệu bước về nhà.
Lúc này, màn đêm vừa buông xuống, người trên đường vội vã qua lại.
Khi đi qua con phố trung tâm sầm uất, từ xa tôi đã nhìn thấy Lăng Tiêu và Thẩm Thanh Như đứng sóng vai bên nhau.
Lăng Tiêu cao lớn, vững chãi; còn Thẩm Thanh Như nhỏ nhắn, dịu dàng như chim non nép bên cạnh. Hai người trông thật hài hòa, như một bức tranh đẹp, thu hút ánh mắt của những người qua đường.
Thẩm Thanh Như đang chọn quần áo, một vài kiểu dáng thời thượng. Lăng Tiêu chẳng do dự mà thanh toán ngay.
Vừa trả tiền xong, anh ta liền quay đầu lại, bắt gặp tôi đang đứng lặng lẽ ở phía xa.
Ánh mắt Lăng Tiêu thoáng chút bối rối, môi mấp máy như muốn nói gì đó để giải thích.
Ngược lại, Thẩm Thanh Như tỏ ra rất tự nhiên, gương mặt dịu dàng bình thản nhưng vẫn không che giấu được sự khiêu khích dành cho tôi.
Cô ta dường như luôn lấy làm đắc ý vì những chuyện thế này.
Được chồng người khác chi tiền, vì mình mà bận rộn lo lắng, chăm sóc từng chút một – điều này khiến cô ta cảm thấy mãn nguyện vô cùng.
Ba tháng trước, Thẩm Thanh Như đột nhiên trở thành góa phụ.
Cô ta và người chồng đã khuất của mình, Vương Khoát, đều là bạn thuở nhỏ lớn lên cùng Lăng Tiêu trong cùng một khu tập thể.
Người phụ nữ mới góa bụa, lại còn một đứa con chưa đầy một tháng tuổi, ngay lập tức khơi dậy lòng thương hại và sự quan tâm của Lăng Tiêu.
Ban đầu, Lăng Tiêu vẫn còn biết chừng mực, giữ khoảng cách thích hợp với Thẩm Thanh Như, chỉ giúp đỡ cô ta khi thực sự cần thiết.
Lúc đó, tôi vẫn có thể hiểu và không nói thêm lời nào.
Nhưng dần dần, Lăng Tiêu đã vượt qua ranh giới.
Cộng thêm việc mẹ anh ta và em gái anh ta không ngừng thêm dầu vào lửa, khiến anh ta ngày càng lấn lướt.
Tôi luôn biết mẹ của Lăng Tiêu không thích tôi, cho rằng gia cảnh tôi nghèo hèn, không xứng với con trai ưu tú của bà ta.
Còn em gái của Lăng Tiêu và Thẩm Thanh Như lại là bạn thân, thấy cô ta gặp khó khăn thì hận không thể ngay lập tức ghép đôi anh trai mình với cô bạn nhỏ này.
Sau đó, thời gian Lăng Tiêu dành bên cạnh mẹ con Thẩm Thanh Như ngày một nhiều hơn, thậm chí có lúc vì chăm sóc họ mà anh ta cả đêm không về.
Ban đầu là ở lại nhà họ Vương năm, mười ngày; sau đó là nửa tháng. Giờ đây, trong suốt một tháng, thời gian anh ta về nhà chưa đầy bảy ngày.
Chồng tôi hết lòng chăm lo cho người phụ nữ khác, còn tôi chỉ có thể lặng lẽ ở trong căn nhà lạnh lẽo, thức trắng đêm một mình.
Nếu tôi dám mở miệng chất vấn lấy một câu, không chỉ Lăng Tiêu mà cả mẹ anh ta, em gái anh ta, thậm chí những người bạn từ nhỏ của anh ta trong khu tập thể đều sẽ nhảy ra trách móc tôi.
Họ bảo rằng tôi không rộng lượng, không hiểu chuyện, không xứng đáng bước lên sân khấu.
Tôi ấm ức, phẫn nộ, nhưng không có chỗ để trút bỏ.
Tâm trạng ủ ê kéo dài suốt một thời gian, đến mức tôi gần như rơi vào trạng thái tự nghi ngờ và ghét bỏ bản thân.
Nhưng rồi, tôi đột nhiên tỉnh ngộ.
Như một người chạm đáy vực sâu cuối cùng cũng bật lên, sau đó thoát ra khỏi hố sâu ấy.
Toàn bộ sự việc này, từ đầu đến cuối, người sai không phải là tôi.
Sai chính là Lăng Tiêu, người không biết giữ ranh giới. Là Thẩm Thanh Như, người cố tình làm bộ, nuôi ý đồ quyến rũ. Là những người thân nhà họ Lăng, những kẻ chỉ biết góp thêm dầu vào lửa.
Ông bà và cha mẹ tôi tuy đã qua đời, nhưng họ sinh ra và nuôi dưỡng tôi không phải để tôi chịu ấm ức.
Họ từng nói với tôi: “Ai phụ con, con có thể bỏ.”
Lăng Tiêu, anh đã trở thành người tôi quyết định từ bỏ.
3
Đúng lúc đó kỳ thi đại học đang cận kề.
Ban đầu, tôi dự định bất kể kết quả ra sao cũng sẽ chọn Đại học Hải Thành ở quê nhà.
Nhưng khi tôi quyết định từ bỏ Lăng Tiêu, tôi nhận ra thế giới còn rộng lớn hơn rất nhiều.
Tôi có nhiều sự lựa chọn hơn.
Cuối cùng, tôi chọn Đại học Thanh Bắc với chuyên ngành y khoa ưu tú hơn hẳn.
Xác định mục tiêu xong, tôi lao mình về phía trước.
Mỗi ngày chỉ chìm đắm trong sách vở và tài liệu, gần như không để ý đến Lăng Tiêu.
Ban đầu, Lăng Tiêu nghĩ tôi đang ghen, cố tình giận dỗi, liền lạnh lùng quát mắng tôi:
“Vương Khoát khi còn sống là bạn thân của tôi, tôi có trách nhiệm chăm sóc vợ con anh ấy.”
“Lâm Đình, em cũng là phụ nữ, chẳng lẽ không hiểu được khó khăn của Thanh Như hay sao?”
“Em làm tôi thất vọng quá, tôi chưa từng nghĩ em lại vô lý đến vậy.”
Vừa nói, Lăng Tiêu vừa thu dọn gạo, chăn gối trong nhà, chuẩn bị mang hết đến nhà họ Vương để đưa cho Thẩm Thanh Như.
Thậm chí, anh ta còn lấy cả số tiền lương mới phát để trong ngăn kéo.
Lúc ấy, tôi không đáp lại, chỉ sững người.
Không phải vì đau lòng, mà vì không thể hiểu nổi.
Không hiểu tại sao Thẩm Thanh Như – người có gia cảnh không tệ, cha mẹ vẫn còn sống, bạn bè cũng đầy rẫy trong khu tập thể – lại khó khăn đến mức khiến Lăng Tiêu phải vét sạch tất cả mọi thứ trong nhà để chăm lo.
Anh ta không chừa lại cho tôi, người vợ chính thất của mình, dù chỉ một chút.
Ở một góc độ nào đó, người thực sự cô độc và không nơi nương tựa chính là tôi – đứa trẻ mồ côi cha mẹ, lại bị chồng mình ngó lơ.
Nhưng lòng người đã thiên vị, ai sẽ thấy được những nỗi khổ của tôi đây?
May mắn là, tôi không còn để những chuyện đó làm xáo trộn tâm trạng nữa.
4
Lăng Tiêu bước nhanh về phía tôi, để mặc Thẩm Thanh Như đứng nguyên tại chỗ.
Nhưng tôi đã không còn là người đứng chờ anh ta nữa.
Chưa đợi anh ta đến gần, tôi đã mỉm cười, khẽ gật đầu chào, rồi tiếp tục bước đi, như thể chỉ tình cờ gặp một người bạn bình thường trên đường.
Lăng Tiêu sững sờ nhìn tôi, tim đập nhanh hơn, cảm giác bất an khó tả bắt đầu lan tỏa trong lòng.
Về đến nhà, tôi nấu xong bữa tối và chuẩn bị ăn thì Lăng Tiêu tới.
Nhìn mâm cơm đạm bạc chỉ dành cho một người trên bàn, nét mặt anh ta thoáng chút phức tạp.
Tôi liếc nhìn anh ta một cái, tiếp tục ăn cơm.
Lăng Tiêu đứng yên một lúc, rồi bước vào bếp, rất nhanh sau đó lại quay ra.
“Tiểu Đình, anh… em không nấu cơm cho anh sao?”
Lần này đến lượt tôi khựng lại.
“Xin lỗi nhé, em quen nấu cho một người rồi. Anh muốn ăn không? Em chia cho anh một ít.”
Sắc mặt Lăng Tiêu tối lại, cuối cùng chỉ mím môi, một lúc lâu mới thốt lên một câu: “Không cần.”
Tôi cũng không để ý, chỉ nhún vai:
“Ừ, vậy lát nữa anh qua nhà họ Vương ăn đi.”
Không biết Lăng Tiêu phát điên cái gì, đột nhiên kéo ghế trước mặt tôi rồi ngồi xuống.
“Tiểu Đình, em đang giận.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta: “Em giận gì chứ?”
Lăng Tiêu chăm chú nhìn khuôn mặt tôi, như muốn tìm kiếm chút cảm xúc dao động nào đó.
Đáng tiếc, anh ta chỉ thấy vẻ bình thản không chút gợn sóng.
Lăng Tiêu lại tự ý giải thích:
“Hôm nay vốn dĩ mẹ anh đi cùng Thanh Như mua quần áo, nhưng bà có việc đột xuất, đúng lúc anh đi qua nên mới thay mẹ. Em đừng suy nghĩ nhiều.”
Tôi mỉm cười nhã nhặn:
“Tốt thôi, những loại vải thời thượng đó nhìn rất hợp với cô ấy. Ở đường Hoài Lạc cũng có vài cửa hàng quần áo nữ khá đẹp, anh có thể dẫn cô ấy qua xem thử.”
“Em… không giận sao?”
“Sao lại giận chứ? Như vậy thì quá không hiểu chuyện rồi.”
Nói xong, tôi tiếp tục ăn cơm, không nói thêm lời nào.
Lăng Tiêu cũng biết điều, không quấy rầy tôi nữa.
Sau bữa tối, tôi bận rộn thu dọn bàn ăn và nhà bếp.
Lăng Tiêu vẫn đứng nhìn tôi, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua chiếc váy đã bạc màu của tôi.
“Tiểu Đình, sáng mai anh đưa em đi thăm mộ cha mẹ và ông nội, chiều dẫn em ra đường Hoài Lạc mua váy mới, rồi chúng ta đến công viên Trường Dương ngắm hoàng hôn… được không?”
“Mai em có hẹn rồi.” Tôi cắt ngang anh ta. “Hơn nữa, sắp nhập học, em phải tiết kiệm tiền học phí và sinh hoạt phí.”
Lăng Tiêu vội bước đến trước mặt tôi, giữ chặt lấy vai tôi.
“Học phí anh có thể lo, Tiểu Đình, anh là chồng em, em có thể dựa vào anh mà!”
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác, luống cuống của anh ta, tôi lại thấy không đáng cho bản thân mình ngày trước.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Lăng Tiêu, ngày giỗ cha mẹ và ông nội em đã qua hơn nửa tháng rồi. Ngày đó, anh hứa sẽ cùng em đi tảo mộ, nhưng vì Thẩm Thanh Như nói một câu rằng cô ta không biết thay quần áo cho con, anh đã bỏ rơi em. Cuối cùng, em phải một mình lên núi, xuống núi thì gặp mưa lớn, trượt chân ngã một cái.”
Tôi vén váy lên, để Lăng Tiêu thấy vết sẹo trên đầu gối đã lành.
“Hôm đó em chân què quay về nhà, đi ngang qua nhà họ Vương thì nhìn thấy anh bế con của người khác, cười rạng rỡ. Khi ấy, các người thật sự giống một gia đình ba người hạnh phúc.”
“Về phần váy vóc và học phí, lương mấy tháng nay của anh không chừa lại chút nào, đều đưa hết cho Thẩm Thanh Như rồi, anh quên sao?”
Tôi từ từ đẩy tay anh ta khỏi vai mình.
“Đừng bảo em dựa dẫm vào anh nữa. Các người từng nói em không thể như thế, người duy nhất có thể dựa vào anh chỉ có Thẩm Thanh Như.”
“Chưa bao giờ là em.”