Ảnh Đế Não Tình Sập Hầm Rồi - Chương 2
Đã đến rồi, thì cố gắng quay chương trình vậy.
Cả ngày hôm đó, tôi không được ghép chung nhóm với Lục Minh, thậm chí chẳng nói câu nào.
Một nam khách mời tên Phương Tụng tình cờ là bạn học đại học với tôi, thế là hai đứa hẹn hò theo nhóm suốt một ngày.
Tối về đến biệt thự chung của chương trình, tôi thấy Lục Minh đang ngồi một mình trên ghế salon.
Anh ấy liếc nhìn ra cửa, thấy tôi và Phương Tụng vừa cười vừa nói đi vào, ánh mắt chợt tối lại.
Phương Tụng tiến lại gần chào hỏi:
“Chào anh Lục, anh ngồi một mình à?”
Lục Minh cứng nhắc gật đầu, sau đó quay sang nhìn tôi, lạnh lùng mở miệng:
“Tôi có vài chuyện muốn hỏi Tô Hà, tiện chứ?”
Phương Tụng hiểu ý, lễ phép chào rồi rời đi, để lại không gian cho tôi và Lục Minh.
Phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người chúng tôi nhìn nhau không nói.
Tôi không dám nhúc nhích, cuối cùng vẫn là Lục Minh lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
“Máy quay tắt rồi.”
Tôi lấy điện thoại ra kiểm tra, quả nhiên buổi livestream hôm nay đã kết thúc. Cuối cùng cũng thở phào, may là tắt rồi, chứ không thì dân mạng lại có dịp rùm beng.
Nhưng câu tiếp theo của Lục Minh suýt nữa khiến tôi hồn bay phách lạc.
“Là con của anh sao?”
Hả?
Tôi lập tức lắc đầu.
Vừa định nói cho anh biết sự thật thì sắc mặt anh đã không còn bình tĩnh nữa, giọng nói đầy giận dữ:
“Em chưa kết hôn? Vẫn một mình nuôi con?”
Tôi thấy rõ cơn giận trong mắt Lục Minh, còn có một chút cảm xúc… hình như là lo lắng?
Anh giận cái gì chứ?
Tôi chẳng hiểu nổi.
Lại nghe anh nói tiếp:
“Vậy em có thể suy nghĩ về anh không? Anh có thể làm ba dượng của đứa trẻ.”
3
Tôi vừa nghe gì cơ?
Anh ấy có thể làm gì cơ?
Ba dượng?!
Không được, cho dù anh ấy có thể, thì anh tôi cũng không đồng ý đâu!
Môi anh ấy hơi động, như muốn nói thêm điều gì.
Đầu tôi lập tức quay với tốc độ ánh sáng, vội vàng giải thích:
“Đó là cháu trai tôi!”
Trên mặt Lục Minh thoáng hiện lên vẻ ngỡ ngàng: “Hả?”
“Anh tôi và chị dâu đi du lịch, nhờ tôi trông đứa nhỏ một tháng. Hôm đó anh gọi điện, nhóc lỡ nghe máy, bị hoảng nên mới gọi ‘mẹ’ thôi!”
Một hơi nói hết, mồ hôi tôi cũng sắp túa ra rồi.
Tôi nín thở quan sát phản ứng của Lục Minh.
Ban đầu anh đờ người ra, rồi hơi nhíu mày, như đang cân nhắc xem lời tôi nói là thật hay bịa.
Sau khi thấy tôi gật đầu chắc nịch, cuối cùng anh bật cười vì tức.
Lục Minh chống một tay lên hông, lắc đầu, bật cười khẩy, như lẩm bẩm với chính mình:
“Thì ra là vậy… hừ.”
Anh nghiến răng:
“Chết tiệt, tôi vì chuyện này mà mất ngủ suốt một tuần.”
Bộ dạng Lục Minh khi ấy quá khác thường.
Tôi nhớ lại lời anh nói lúc nãy, liều mình hỏi:
“Vừa rồi anh nói… anh có thể làm gì cơ?”
Ý anh… có phải đúng là ý đó không?!
Lục Minh sực tỉnh, vội vàng đổi nét mặt, lại trở về dáng vẻ bình thản như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
Nhưng nhìn kỹ thì… khóe môi anh hình như còn hơi cong lên.
“Không có gì đâu. Dù sao cũng từng có một đoạn tình cảm. Giúp được thì giúp thôi.”
“Không thì thôi.”
Tôi đáp:
“Không cần đâu, anh cũng chẳng nợ gì tôi cả.”
Anh nhìn tôi một cái, không nói lời nào, rồi quay lưng bỏ đi.
Kết quả hôm sau, lúc chia nhóm lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lẽ ra sẽ chia nhóm giống ngày hôm trước, nhưng Lục Minh lại chủ động xin đổi với Phương Tụng.
Lý do anh đưa ra là:
“Tôi xem VCR cá nhân mà chương trình phát, thấy Tô Hà biết nhảy. Tôi sắp có phim cần học nhảy, nên muốn hiểu thêm chút về cô ấy.”
Phương Tụng thắc mắc: từ khi nào có VCR cá nhân vậy? Sao anh ta không biết?
Nhưng cậu ấy cũng không tiện từ chối Lục Minh, nên đồng ý.
Tôi thì hoàn toàn không hay biết, còn đang chờ Phương Tụng ở điểm hẹn hò, mắt ngóng cổ dài.
Cuối cùng người đến lại là Lục Minh.
Tôi kinh ngạc nhìn anh:
“Sao lại là anh?!”
Lục Minh nhướng mày:
“Khác gì nhau đâu? Tiểu Phương muốn ghép cặp với khách mời hôm qua của tôi, tôi chỉ là tạo điều kiện cho cậu ấy thôi.”
À, thì ra vậy.
Tôi tin thật, nhưng đạn bình luận thì nổ tung:
【Thật á? Tuy không nghe rõ Lục Minh nói gì với Phương Tụng, nhưng rõ ràng là anh ta chủ động tìm cậu ta mà!】
【Anh ta lừa cô rồi, ngốc ạ.】
【Lục Minh đang cười cái gì vậy? Khóe miệng cong đến độ có thể bật nắp chai nước ngọt luôn rồi.】
【Chẳng lẽ anh ta thích Tô Hà rồi?! Mới đây mà đã có đối tượng?】
【Tôi đồng ý vụ này luôn! Mau kéo Lục Minh ra khỏi cuộc tình cũ đi!】
Tôi thì chỉ nghĩ là tình cờ được ghép nhóm với Lục Minh thôi.
“Trò chơi hôm nay khá thú vị, đầu tiên là chọn ra gương mặt của tôi từ các mảnh ghép ngũ quan, rồi ghép thành ảnh hoàn chỉnh.”
Trò chơi này nhiều chương trình giải trí từng chơi rồi, hiệu quả lúc nào cũng vừa buồn cười vừa rối loạn.
Nghĩ đến đó, tôi hơi lo:
“Anh đừng chọn lệch quá đấy nhé.”
Lục Minh hừ mũi:
“Khinh thường ai vậy? Cái này mà cũng gọi là khó?”
Rồi anh dùng thực lực chứng minh: đúng là không khó với anh.
Mấy mảnh rời đó ngay cả tôi nhìn còn không phân biệt nổi cái nào là mặt mình, vậy mà Lục Minh chỉ nhìn chăm chú năm phút, sau đó ra tay không hề do dự, chọn chính xác từng mảnh và ghép lại thành tấm ảnh hoàn chỉnh.
Nhìn tấm ảnh vừa được khôi phục, Lục Minh hài lòng gật đầu, thốt lên:
“Đây là ảnh bìa tạp chí năm ngoái của em đúng không? Cái bộ có thêu hoa tuyết trên váy ấy.”
…Hả?
4
Lục Minh nhận ra mình lỡ lời, vội vàng giải thích:
“Vô tình lướt thấy thôi. Em biết mà, trí nhớ anh rất tốt.”
Cái này thì đúng thật.
Hồi còn quen Lục Minh, nửa đêm tôi thường coi video ăn uống đến phát thèm. Khổ nỗi, nhiều quán không nhận giao hàng ban đêm, nên tôi chỉ biết ngậm nước miếng mà ngủ.
Hôm sau, Lục Minh sẽ dậy từ sáng sớm, chạy khắp cả thành phố, mua bằng hết những món tôi nhắc tới hôm trước mang về.
Lúc tôi còn đang sững sờ, anh lại tỏ vẻ khó hiểu:
“Sao vậy, thiếu món nào à?”
Tôi lắc đầu liên tục:
“Không phải, nhiều quá, em ăn không hết.”
“Thế anh tồn tại để làm gì?”
Lục Minh xoa đầu tôi, giọng đầy hưởng thụ:
“Em ăn không hết thì để anh ăn.”
Tôi cảm động đến suýt rơi nước mắt, món nào cũng nếm vài miếng, còn lại… tất cả đều vào bụng anh.
Tôi thuộc dạng ăn lắm mà không béo, còn Lục Minh thì không may mắn vậy.
Anh ấy kiên trì tập gym đều đặn như đồng hồ, chỉ để lúc quay phim giữ được vóc dáng tốt nhất.
Có lần, tôi thấy anh ấy ngồi học thuộc lời thoại trước mặt mình. Cả một đoạn dài hai trăm chữ, anh chỉ nhìn mấy lần đã có thể đọc lại trơn tru.
Lúc đó, tôi đã biết—anh là kiểu người vừa có thiên phú, lại càng nỗ lực.
Anh chắc chắn sẽ thành công.
Quả nhiên, sau khi chia tay không lâu, Lục Minh đoạt được giải Ảnh đế danh giá, sự nghiệp rộng mở thênh thang.
Cả việc tham gia chương trình này cũng khiến dân mạng phát cuồng.
Sau khi gỡ gạc xong màn lỡ lời, tâm trạng anh rõ ràng khá lên. Đến lượt tôi chọn ảnh của anh từ một đống mảnh ghép gương mặt.
Tôi nhìn mấy ngũ quan trông hao hao nhau, rơi vào trầm tư.
Ai mới là anh ấy đây? Mắt của diễn viên nam chẳng phải trông giống nhau hết à?
À, cái này có đôi mắt đào hoa, đuôi mắt hơi cong cong, tôi thích, chọn.
Cái môi này nhìn vừa gợi cảm lại đỏ mọng, tôi thích, chọn.
Cái sống mũi này cao, nhìn là thấy đỉnh, càng thích hơn, chọn luôn.
……
Cứ thế, tôi cũng ghép xong một tấm ảnh.
Lục Minh nhìn tấm hình rõ ràng không giống mình tí nào, mặt sa sầm lại, im lặng hồi lâu rồi gằn từng chữ:
“Đây là ai?”
Tôi cong môi cười:
“Xin lỗi nha, em chọn theo sở thích. Em thật sự không nhận ra anh là ai.”
Lục Minh bật cười, giọng pha chút bực bội:
“Xin lỗi nhé, anh không có cái mặt như vậy. Làm em thất vọng rồi.”
Tôi đáp lại rất lịch sự:
“Không sao, cũng đâu nhất thiết phải thích anh.”
Mặt Lục Minh đen như đáy nồi.
Còn đạn bình luận thì vui như mở hội:
【Hahahahaha Tô Hà tỉnh táo lại đi, là bảo em chọn ngũ quan của anh ấy, không phải bảo em tự thiết kế người tình lý tưởng!】
【Nói gì thì nói, tấm này ghép xong cũng khá đẹp đấy chứ.】
【Tui thấy hai người này có biến à nha. Lục Minh chọn chuẩn liền một cái.】
【Đừng nghĩ nhiều, do Lục Minh giỏi thôi. Tô Hà chọn còn không ra nổi mặt người ta, thì biến gì mà biến!】
Thật ra… tôi nhận ra chứ.
Khóe mắt của Lục Minh có một nốt ruồi rất nhạt, tôi từng thích nhất là áp ngón tay cái lên chỗ đó.
Nhưng trước ống kính, tôi không dám chọn.
Tôi nghĩ mình phản ứng như thế, chắc Lục Minh sẽ giận.
Ai ngờ anh ấy lại nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, như chưa hề có gì xảy ra, mỉm cười mời tôi:
“Một cái cũng không chọn đúng, chứng tỏ dấu ấn của anh trong em không sâu sắc mấy. Xem ra chúng ta cần hiểu nhau nhiều hơn rồi.”