Anh Chồng Bệnh Kiều Của Tôi - Chương 2
4
Tôi nắm tay anh, mỉm cười nói: “Không cần thề đâu, em tin anh mà!”
Sáng hôm sau, điện thoại tôi bị gọi cháy máy.
Nhìn chục cuộc gọi nhỡ, tôi có hơi ngơ ngác, liền gọi lại.
“Mẹ? Có chuyện gì vậy ạ?”
Tôi cứ tưởng nhà xảy ra chuyện gì, tim lập tức nhảy lên tận cổ.
Đầu dây bên kia là giọng mẹ tôi, tức giận quát lớn:
“Lâm Tiểu Nhiễm! Con gan to thật đấy hả?”
“Loại chuyện giật bồ người khác, trèo lên làm chính thất mà con cũng làm cho được à?”
“Có đứa con gái như con đúng là đen đủi tám kiếp!”
Tôi nghe mà ngớ người, vội hỏi lại: “Mẹ đang nói gì thế ạ? Sao con chẳng hiểu gì cả?”
Mẹ cười khẩy một tiếng: “Hừ, giả vờ không hiểu à? Nếu không phải con bạn thân Hứa Dao Dao của con đến tận cửa khóc lóc, mẹ còn chẳng biết con là loại mất mặt như thế đấy!”
Nghe tới tên Hứa Dao Dao, tôi lập tức hiểu ra vấn đề.
Chắc chắn là cô ta đã tới gặp ba mẹ tôi, thêm mắm dặm muối mọi chuyện.
Tôi thở dài, đang định mở miệng giải thích, còn chưa kịp gọi “mẹ” thì đã bị cắt lời: “Mau về nhà cho mẹ! Tranh thủ còn chưa đăng ký, dứt khoát chia tay ngay! Đừng có đi phá hoại tình cảm người khác!”
Nói xong mẹ tôi cúp máy cái rụp, không cho tôi cơ hội giải thích gì hết.
Bất đắc dĩ, tôi đành lái xe về nhà, muốn gặp mặt giải thích rõ ràng.
Vừa đến cửa, tôi đã nghe thấy tiếng Hứa Dao Dao khóc lóc vang từ trong phòng ra: “Hu hu hu~ chú dì ơi, hai người nhất định phải giúp cháu lấy lại công bằng!”
“Cháu luôn xem Tiểu Nhiễm như chị em ruột thịt, vậy mà nó lại đâm sau lưng cháu, cướp bạn trai cháu!”
Mẹ tôi ở bên cạnh vỗ về: “Không sao đâu, dì đã dạy dỗ nó rồi.”
“Dì sẽ không để nó tiếp tục tranh giành với cháu nữa.”
Tôi vừa bước vào nhà, cảnh đầu tiên thấy chính là Hứa Dao Dao ngồi trên ghế sofa, vừa khóc vừa lau nước mũi nước mắt, còn ba mẹ tôi thì vây quanh, nào là đưa khăn giấy, nào là dỗ dành như khách quý.
Vừa nhìn thấy tôi, trong đôi mắt đỏ hoe của Hứa Dao Dao thoáng qua một tia đắc ý.
Mẹ tôi vừa thấy tôi về, liền kéo tôi vào bếp, mắng xối xả: “Tiểu Nhiễm! Con mờ mắt rồi hả? Dù Tạ Tiêu có giàu cỡ nào, cũng không thể vì muốn leo cao mà đi làm người thứ ba được!”
Tôi nhíu mày, mặt sa sầm xuống: “Con không phải người thứ ba. Con và Tạ Tiêu đã tổ chức lễ cưới, hai bên gia đình đều chứng kiến. Sao lại thành người thứ ba được?”
Thấy tôi không hối lỗi, mẹ giơ tay tát thẳng một cái, đánh tôi đến mức tai ù đi.
Tôi chết lặng nhìn bà, bà thì giận dữ mắng: “Đồ con bất hiếu! Nếu mẹ biết trước con là loại chen chân vào tình cảm người khác, mẹ thà chết cũng không cho cưới!”
Nghe mẹ lặp đi lặp lại hai chữ “người thứ ba”, tôi biết ngay bà đã bị Hứa Dao Dao tẩy não rồi.
Nói nhiều cũng vô ích, tôi dứt khoát lấy cuốn sổ đỏ ra khỏi túi, giơ lên trước mặt bà: “Mẹ nhìn rõ đi! Con với Tạ Tiêu đã đăng ký kết hôn, tụi con là vợ chồng hợp pháp!”
“Cho dù trước đây Hứa Dao Dao từng quen Tạ Tiêu, thì cũng là chuyện đã qua! Bây giờ con mới là vợ chính thức, mẹ đừng bênh người ngoài nữa được không?”
Tôi cứ tưởng đưa ra giấy đăng ký kết hôn rồi, mẹ sẽ dịu lại.
Ai ngờ bà càng giận hơn.
Bà lại giơ tay tát thêm cái nữa, khiến tôi choáng váng, tai ù đi.
Tôi ngơ ngác nhìn mẹ, bà thì thở hổn hển, rút từ trong áo ra một tờ giấy siêu âm.
“Dao Dao nó có thai rồi! Mang thai con của Tạ Tiêu!”
5
Nghe đến đây, tôi hoàn toàn choáng váng.
Sao có thể như vậy được?
Tôi giật lấy tờ giấy siêu âm trong tay mẹ, cố tìm một chút sơ hở trên đó.
Nhưng cả chất giấy, con dấu lẫn chữ ký bác sĩ đều thật đến không thể chối cãi.
Hứa Dao Dao… thực sự đã mang thai rồi!
Mẹ tôi vẫn đang nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tiểu Nhiễm, con vẫn còn cơ hội bắt đầu lại từ đầu, nhưng Dao Dao thì không.”
“Nó đã mang thai con của Tạ Tiêu rồi, nếu con vẫn cưới vào nhà họ Tạ, cũng không có kết cục tốt đâu.”
“Dù gì hai đứa cũng là bạn thân. Nếu không phải bất đắc dĩ, Dao Dao cũng chẳng chạy đến nhà ta cầu xin như vậy…”
Trong mắt mẹ lấp lánh nước, tôi biết bà thật lòng xót xa cho tôi.
Bởi cha mẹ nào mà chẳng mong con gái mình được sống yên ổn, hạnh phúc?
Đã kết hôn rồi, vậy mà còn phải chịu chuyện thế này – đúng là bất công.
Tôi đặt tờ giấy xuống, lắc đầu: “Không thể nào. Cô ta không thể nào mang thai con của Tạ Tiêu. Họ chưa từng có gì với nhau cả!”
Thấy tôi vẫn chưa chịu tin, mẹ liền lấy điện thoại ra, đưa tôi xem đoạn video.
“Nó đưa ra chứng cứ rõ ràng như thế rồi, còn giả kiểu gì được nữa?”
Đoạn video đó tôi quá quen rồi – đã xem đến ba lần.
Tôi hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, rồi chỉ vào góc dưới bên phải màn hình, nói nhẹ nhàng: “Mẹ, mẹ nhìn chỗ watermark này nè, con giải thích cho mẹ nghe.”
“Đây là logo của một phần mềm AI đang rất hot hiện nay. Nó có thể tạo ra hình ảnh, video theo yêu cầu, y như thật.”
Nghe tôi nói vậy, mẹ kinh ngạc đưa tay che miệng: “Con nói… cái này là giả? Là ghép bằng AI á?”
Tôi gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy.”
“Nhưng mà…”
Mẹ nhíu mày khó xử, “Vậy cái thai trong bụng con bé thì sao? Mẹ xem báo cáo rồi, không giống giả chút nào, còn có cả dấu mộc bệnh viện!”
Chính điểm này cũng khiến tôi thấy nghi ngờ.
Chẳng lẽ… Hứa Dao Dao thật sự mang thai rồi?
Bước ra khỏi bếp, tôi và mẹ cùng lúc nhìn chằm chằm vào cô ta bằng ánh mắt dò xét.
Bị nhìn đến phát hoảng, Hứa Dao Dao vẫn cố gồng mình, mặt dày nói: “Dì ơi, dì nhất định phải giúp con!”
“Con không thể để đứa bé này sinh ra mà không có ba được!”
“Tiểu Nhiễm, cậu làm ơn đi, hãy nhường lại Tạ Tiêu cho tôi!”
Tôi liếc nhìn mẹ, rồi chủ động lên tiếng: “Nói đi, cái thai trong bụng cậu… là của ai?”
Hứa Dao Dao cười gượng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Cậu nói gì vậy?”
“Đương nhiên là con của Tạ Tiêu rồi!”
Cô ta còn cố nâng giọng lên, tưởng làm thế sẽ khiến lời nói thêm phần thuyết phục.
Mẹ tôi khoanh tay trước ngực, chậm rãi dựa lưng vào ghế, cười lạnh: “Đừng diễn nữa. Video đó là hàng ghép, watermark vẫn còn rành rành kia kìa. Còn dám lừa tôi?”
Thấy chuyện bị bại lộ, Hứa Dao Dao ngừng khóc ngay, gương mặt lập tức biến đổi, trở nên độc ác.
Cô ta nghiến răng, giọng đầy căm hận: “Ghép thì đã sao? Chẳng lẽ tôi ngủ với anh ta rồi còn phải quay video làm bằng chứng à?”
“Cái thai này chính là của Tạ Tiêu! Còn cậu, Lâm Tiểu Nhiễm, chính là đồ chen chân vào tình cảm người khác!”
Cô ta ôm bụng, trừng mắt nhìn tôi như muốn lột da, róc thịt tôi ngay tại chỗ.
6
“Tôi sao lại không biết mình còn có một đứa con nữa nhỉ?”
Giọng của Tạ Tiêu vang lên từ cửa.
Vừa thấy anh, tôi mừng rỡ chạy tới ôm chầm lấy, mặt cười rạng rỡ:
“Ông xã, sao anh lại tới bất ngờ vậy?”
Tạ Tiêu cưng chiều khẽ gõ nhẹ vào mũi tôi, bật cười nói: “Hôm nay tan làm sớm, định rủ em đi ăn bít tết. Nghe dì giúp việc nói em về nhà mẹ, nên anh ghé đón.”
Thấy hai đứa tôi thân mật, tình cảm như thế, Hứa Dao Dao lập tức gào lên như phát điên: “Aaa! Tạ Tiêu! Anh không thể ở bên con đàn bà đó được!”
“Em yêu anh như vậy, sao anh có thể phản bội em, đi yêu bạn thân của em hả?”
Nói rồi, cô ta lại sụt sùi khóc, cố tạo dáng vẻ đáng thương như thể mình mới là nạn nhân.
Tôi liếc nhìn Tạ Tiêu, anh vội vã xua tay giải thích, giọng gấp gáp: “Vợ ơi, oan cho anh quá! Anh không hề quen con điên này! Anh chỉ yêu một mình em thôi!”
Nhìn dáng vẻ lúng túng của anh, tôi siết chặt tay anh, giọng chắc chắn: “Không cần giải thích, em tin anh.”
Vợ chồng đồng lòng thì chẳng có gì không vượt qua được.
Tin tưởng là điều quan trọng nhất để giữ gìn hôn nhân.
Ba mẹ tôi thấy vậy liền ngầm hiểu, tự động lui về phòng, nhường không gian riêng cho chúng tôi xử lý.
Hứa Dao Dao khóc đến nỗi sắp ngạt thở, chỉ tay vào Tạ Tiêu mắng xối xả: “Đồ cặn bã! Tôi yêu anh như vậy, còn mang thai con anh, sao anh có thể đối xử với tôi như thế?”
“Anh còn lương tâm không? Vì con đàn bà đó mà anh định bỏ rơi cả hai mẹ con tôi à?”
Nhìn cô ta phát điên, tôi cười lạnh: “Cô nói cái thai trong bụng là của Tạ Tiêu, có bằng chứng không?”
Hứa Dao Dao khựng lại, rõ ràng là đang xoay não.
Một lúc sau, cô ta rút điện thoại, tìm ra một tờ kết quả xét nghiệm: “Đây! Báo cáo xét nghiệm ADN đây! Cái thai là của Tạ Tiêu, cô đừng có chối!”
Tôi và Tạ Tiêu nhìn nhau, bật cười.
“Đồ ngu!” – tôi không nhịn được mà buông lời.
“Làm giả bằng AI thì cũng phải biết xóa watermark chứ? Cái logo to đùng thế kia, cô mù à?”
Nghe vậy, Hứa Dao Dao trợn tròn mắt, sốc đến ngây người.
Cô ta vội vàng giật lại điện thoại, lật hết ảnh và video ra xem.
Khi thấy từng cái watermark đập thẳng vào mặt, vẻ mặt cô ta như muốn chui xuống đất trốn luôn.
Bị vạch trần, Hứa Dao Dao bùng nổ luôn, chỉ thẳng vào tôi mà rít lên: “Đừng có mà đắc ý! Cô tưởng Tạ Tiêu là thứ tốt đẹp gì chắc?”
“Hồi trước ảnh còn tán tỉnh tôi đấy! Tại tôi không đồng ý nên mới đi tìm cô thay thế!”
Tạ Tiêu lập tức túm chặt lấy tay tôi, vội vàng lắc đầu như trống bỏi: “Vợ ơi~ anh thề, anh thật sự không biết cô ta là ai hết!”
Hứa Dao Dao tức tối nói: “Giả vờ! Lần trước ăn cơm, không phải anh là người chủ động rót nước cho tôi sao? Không thích tôi thì rót làm gì?”
Tạ Tiêu thở dài, vẻ mặt bất lực như thể toàn bộ tế bào sống đều chịu thua: “Chỉ là rót ly nước thôi, vậy mà cũng gọi là thích được à?”
“Còn nữa, lúc đó rót nước chỉ vì cô là bạn thân của Tiểu Nhiễm. Cô không thấy suốt bữa tôi toàn gắp đồ ăn cho vợ tôi à?”
Tôi thì chỉ thấy cạn lời trước logic rối rắm của cô ta, chẳng muốn phí thời gian thêm, móc điện thoại ra gọi thẳng cho cảnh sát.
Chỉ riêng tội làm giả chứng cứ và vu khống người khác cũng đủ để cô ta ăn cơm nhà nước vài tháng rồi.
Hy vọng mấy tháng trong trại cải tạo sẽ giúp Hứa Dao Dao tỉnh ngộ được phần nào.
7
Nhưng tôi cũng tò mò, không biết cô ta kiếm đâu ra cái phần mềm AI kia mà ghép video giỏi đến vậy.
Nếu không vì watermark lộ liễu thì đúng là khó ai nhận ra là giả thật.
Vài tháng trôi qua rất nhanh, Hứa Dao Dao cũng ra tù.
Tôi cứ nghĩ sau chuyện đó, cô ta sẽ biết điều, sống yên phận, tránh xa vợ chồng tôi.
Ai ngờ đúng ngay ngày được thả, cô ta đã tìm đến tận nơi.
Cô ta gầy rộc đi trông thấy, mắt hõm sâu, nhìn có phần dọa người.
“Lâm Tiểu Nhiễm! Cô khiến tôi phải vô tù, tôi sẽ không để yên cho cô đâu!”
Cô ta đặt tay lên bụng đã nhô lên rõ rệt – ba tháng không gặp, quả nhiên bụng đã to hơn trước.
Có vẻ thật sự đang mang thai, chỉ là không biết cha đứa bé là ai.
Trước những lời đe dọa của cô ta, tôi chọn cách phớt lờ.
Dù sao cũng chỉ là một con ngốc, chỉ cần cô ta không tiếp tục gây chuyện, không phá hoại mối quan hệ của tôi và Tạ Tiêu, tôi cũng chẳng thèm chấp.
Thấy tôi không phản ứng gì, Hứa Dao Dao mất hứng, lảm nhảm thêm vài câu rồi bỏ đi.
Hôm sau, tôi nhận được điện thoại từ thư ký của Tạ Tiêu, nói rằng sáng sớm cảnh sát đã đến và đưa anh đi.
Tôi cúp máy, vội vàng lái xe tới đồn cảnh sát.
Đúng như dự đoán, tôi thấy Hứa Dao Dao đang đứng giữa sảnh, vẻ mặt đắc thắng, một tay vuốt bụng.
Cô ta nhìn thấy tôi đến, ánh mắt càng thêm kiêu ngạo.
Chẳng mấy chốc, một viên cảnh sát tiến lại giải thích với tôi: “Chồng cô bị nghi ngờ hiếp dâm người phụ nữ này, khiến cô ta mang thai.”
“Nạn nhân yêu cầu anh ta ly hôn với cô, nếu không sẽ kiện ra toà. Cô xem…”
Anh cảnh sát trẻ nhìn tôi, giọng ngập ngừng, còn xen chút thương cảm.
Tôi giơ tay ra hiệu không cần nói nữa, bình tĩnh đáp: “Tôi muốn gặp chồng tôi.”
Dưới sự dẫn đường của cảnh sát, tôi nhanh chóng được gặp Tạ Tiêu.
Anh đang đeo còng tay, ngồi ngoan ngoãn trên ghế, mặt không chút sợ hãi.
“Tôi không làm chuyện đó, tại sao lại bắt tôi?”
“Loại đàn bà như Hứa Dao Dao, nhìn thấy là thấy buồn nôn! Tôi chỉ yêu mỗi vợ tôi thôi!”
Tôi vừa bước vào đã nghe được câu đó, lòng không khỏi ấm lên.
Tạ Tiêu liếc thấy tôi, khí thế mạnh mẽ ban nãy bỗng yếu đi vài phần, ánh mắt dao động, rõ ràng đang lo sợ.
Sợ điều gì chứ?
Má, nu9 ngôn lù trọng sinh