Anh Chán Rồi Sao? Tôi Cũng Vậy! - Chương 4
10
Nhưng Giang Lê lại cho rằng, vì anh chưa làm ra hành vi vượt ranh giới nào thực sự, nên chỉ rung động trong lòng thì không tính là phản bội.
Ngược lại, anh còn ngang nhiên chất vấn tôi:
“Khí Hạ, chẳng lẽ em dám chắc cả đời sẽ không bao giờ rung động trước người đàn ông nào khác sao?”
“Nhưng rung động thì đâu có sai? Chỉ cần chúng ta giữ được giới hạn, không bước qua ranh giới, thì mối quan hệ này vẫn có thể tiếp tục mà. Tại sao em cứ phải cố chấp như vậy?”
Tôi chỉ cảm thấy từng dòng cảm xúc trong người mình cuộn trào như sóng dữ, rồi hóa thành một cơn buồn nôn mãnh liệt.
Không biết từ bao giờ, người đàn ông từng không chịu nổi một hạt cát trong mắt lại thối rữa đến mức này.
Tôi không muốn dây dưa thêm nữa, quay người định rời đi.
Nhưng Giang Lê như phát điên, đẩy tôi ép vào tường, siết chặt cổ tay tôi đến đau điếng.
Chỉ đến khi anh bị tôi phản kháng, buộc phải buông tay ra, máu từ khóe môi tuôn chảy, anh mới đứng đó ôm miệng, ánh mắt thê lương nhìn tôi.
“Khí Hạ, em thật sự hận anh đến mức này sao?”
“Anh đã hạ mình cầu xin em như vậy, mọi chuyện cũng đã giải thích rõ ràng. Tại sao em vẫn cứ cố chấp như thế?”
Giằng co một hồi, thấy tôi không chịu nhượng bộ, anh liền trở lại cái dáng vẻ ngạo mạn vốn có.
“Đừng quên là em đã 32 tuổi rồi. Rời khỏi anh, em nghĩ mình còn có thể gặp được ai tốt hơn sao?”
“Anh cho rằng hôm nay chỉ là do em xúc động nhất thời nên mới hành xử như vậy. Mình hãy bình tĩnh vài ngày, anh đợi em quay lại xin lỗi.”
Chính cái sự tự tin của Giang Lê, khiến tôi phải tự hỏi: Có phải trước đây tôi đã quá hèn mọn, nên mới khiến anh tin chắc rằng, sau tất cả những chuyện đã xảy ra, tôi vẫn không thể rời xa anh?
Tôi lặng lẽ gửi đơn xin nghỉ việc nội bộ.
Bao năm qua tôi vùi đầu làm việc ngày đêm, chỉ mong bằng năng lực của mình có thể tạo dựng một tương lai tốt đẹp hơn, để đứa con tương lai của tôi không phải sống trong khốn khó như tuổi thơ của mình.
Có lẽ trong mắt Giang Lê, tất cả nỗ lực đó chỉ là một trò cười?
Dù sao thì… cả mười người như tôi cộng lại, cũng chẳng bằng chi phí một tháng thuê người giúp việc trong nhà anh.
Vậy nên, khi nhìn tôi mệt mỏi làm việc suốt bao năm qua, tâm trạng anh là gì?
Cảm thấy nực cười? Hay thấy thương hại?
Tôi không muốn nghĩ nữa.
Tôi mua đại một tấm vé đi Vân Nam.
Chuyến du lịch này tôi đã lên kế hoạch từ rất lâu.
Nhưng mỗi lần đều bị công việc đột ngột chen ngang.
Lần này, tôi chỉ muốn thực sự thả lỏng, để bản thân được hít thở.
Tôi đến Đại Lý, thuê một căn nhà nhỏ bên bờ Nhĩ Hải.
Mỗi ngày cùng người dân địa phương làm nhuộm vải, nặn bánh hoa thủ công, xay đậu đỏ cùng họ.
Đám trẻ nhà hàng xóm còn thường rủ tôi cưỡi ngựa, chăn bò.
Chúng tôi cùng nhau ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi.
Trên đỉnh ấy, còn có một chiếc xích đu.
Tôi ôm một bé gái nhỏ cùng ngồi lên, nhìn hoàng hôn trải dài, nhuộm cả vùng đất dưới chân thành sắc cam rực rỡ.
Bỗng nhiên tôi ngẩn người.
Thì ra — những ước nguyện này, tôi không cần chờ ai đó đến cùng mình thực hiện.
11
Tôi nhận ra, tôi cũng có thể tự mình hoàn thành mọi thứ. Và cảm giác đó… thật tuyệt.
Sống ở đây lâu ngày, cuộc sống cũng có đôi chút buồn tẻ. Tôi từng hỏi một bà cụ sống gần nhà:
“Ngày nào cũng nhìn cùng một khung cảnh như vậy, bà không thấy chán sao?”
Bà cười hiền.
“Bà yêu mảnh đất này.”
“Mỗi ngày đều dùng cả tấm lòng để cảm nhận từng điều nhỏ bé nơi đây, nên mỗi ngày đều phát hiện ra một điều khác biệt, rồi lại yêu mảnh đất này thêm một lần, bằng một cách khác.”
Thì ra là vậy. Hóa ra tình cảm cũng giống như thế.
Nếu thật sự yêu một người, thì làm sao mà có thể thấy chán?
Trong những ngày tháng an yên tại Đại Lý ấy, tôi hoàn toàn không biết Giang Lê bên kia đã phát điên đến mức nào.
Anh tìm đến căn hộ cưới, nhưng chỉ phát hiện ra nó đã bị bán đi.
Anh túm lấy cổ áo của chủ nhà mới, gào lên như kẻ mất trí:
“Sao có thể như vậy được? Căn nhà này là tất cả tâm huyết của Khí Hạ, sao cô ấy có thể nỡ bán đi?”
“Chúng tôi đã nói sẽ cùng nhau dọn vào sống với Bánh Pudding mà, đã hẹn sẽ ngồi xích đu trên ban công ngắm mặt trời mọc cùng nhau, chúng tôi sắp kết hôn rồi cơ mà!”
Chủ nhà mới nhìn anh một lát, khẽ nói:
“Chắc là… anh đã khiến cô ấy tổn thương quá sâu rồi. Bởi vì lúc cô ấy bán nhà, chẳng rơi một giọt nước mắt nào cả.”
Giang Lê đau đớn tột độ, mua lại căn hộ đó với giá gấp mười lần.
Anh suốt ngày ru rú trong căn nhà ấy, không ra khỏi cửa.
Khắp nơi đều là dấu vết tôi để lại.
Con ngựa gỗ mà chúng tôi từng lắp cùng nhau, anh đá hỏng rồi lại lặng lẽ sửa.
Chiếc xích đu từng tháo đi, anh cũng lẳng lặng đặt mua lại.
Cả ngày anh chỉ ôm bức ảnh tôi trên tường, vừa uống rượu, vừa thì thầm nhớ lại những ký ức xưa cũ, đến khi say khướt mới có thể thiếp đi.
Nếu không, anh sẽ trằn trọc suốt đêm, chỉ vì không hiểu nổi vì sao tôi lại hết yêu anh.
Cũng giống như những ngày trước kia, khi anh chặn tôi.
Một đêm muộn, tôi bất ngờ nhận được điện thoại của Giang Lê.
Tôi cũng chẳng rõ từ bao giờ anh đã gỡ tôi ra khỏi danh sách chặn.
Anh nói, Bánh Pudding nhớ tôi.
Tôi thấy chuyện đó… thật nực cười.
Chẳng phải chỉ là một con mèo hoang thôi sao? Mỗi ngày nó gặp đủ loại người, làm sao có thể lưu luyến một kẻ như tôi – người chỉ thỉnh thoảng cho nó ăn vài lần?
Đa phần thời gian, vẫn là anh cho nó ăn.
Nếu có con mèo nào thấy nhớ, thì nó nhớ anh mới là hợp lý.
Anh lại hỏi tôi nhiều chuyện liên quan đến nuôi mèo.
Anh bảo mình đã đón Bánh Pudding về căn hộ cưới nuôi, còn làm riêng cho nó một cái ổ mèo xinh xắn.
Trên mạng anh còn mua tận ba bốn cái cây leo cho mèo, mỗi ngày Bánh Pudding đều rất vui vẻ trong nhà.
“Khí Hạ, em về đi có được không? Anh thật sự biết lỗi rồi.
Chẳng lẽ em không nhớ Bánh Pudding sao?”
Tôi im lặng một lúc, rồi đáp:
“Vì sao em phải nhớ nó? Trên đời này có rất nhiều con mèo.
Nếu cứ nuôi một con rồi lại không nỡ buông, vậy cuộc đời em… chẳng phải sẽ đau khổ đến mức nào hay sao?”
12
Giang Lê im lặng rất lâu rồi mới hỏi một câu:
“Vậy còn anh thì sao, Khí Hạ? Em cũng không cần anh nữa à?”
Tôi không biết lúc anh nói ra câu ấy, liệu có cảm thấy… quen tai hay không.
Ngày trước, khi anh ép tôi phải xin lỗi Lâm Dao, hoàn toàn không màng đến tương lai của tôi, tôi cũng từng hỏi anh y hệt như vậy.
Thế nên giờ đây, tôi chỉ thản nhiên trả lời, mặt không biểu cảm:
“Đúng. Không cần nữa.”
Giang Lê cố chấp đến mức đuổi theo tôi đến tận Đại Lý, mua lại một căn nhà nhỏ sát bên chỗ tôi thuê.
Mỗi ngày, anh cứ như cái bóng lặng lẽ đi sau tôi, không dám đến gần quấy rầy.
Thỉnh thoảng, anh sẽ tìm mấy món ngon rồi lặng lẽ đặt ở cổng sân nhà tôi.
Lúc khác, anh dắt Bánh Pudding tới gõ cửa, nói mèo đói bụng, hỏi có thể vào nhà được không.
Cũng có khi, anh nhắn tin trên WeChat, giả vờ đáng thương kể rằng anh đau dạ dày, muốn tôi đến chăm sóc.
Tôi lạnh giọng, đầy mỉa mai:
“Chuyện đưa thuốc là việc của mấy cô gái trẻ, tuổi tôi bây giờ không còn hợp nữa.”
Câu đó như một cái tát thẳng mặt Giang Lê.
Gương mặt anh nhăn lại đầy đau đớn, vành mắt đỏ lên, từng lời xin lỗi nối nhau rơi ra từ miệng.
Anh nói anh hối hận — hối hận vì chính tay mình đã hủy hoại mối tình này.
Có lẽ, bản chất con người là vậy.
Lúc cán cân tình cảm nghiêng về phía tôi, anh là người chủ động, anh cẩn thận dè dặt, chỉ sợ tôi không cần anh nữa.
Nhưng khi phát hiện ra tôi cũng bắt đầu yêu, cũng bắt đầu lệ thuộc vào anh, thì anh lại cho rằng tôi sẽ không rời xa được, và từ đó bắt đầu dửng dưng, lạnh nhạt, kiểm soát cảm xúc của tôi.
Chỉ đến khi đánh mất rồi, mới bắt đầu thấy tiếc nuối.
Chỉ là… mọi thứ đã quá muộn màng.
Về sau, người nhà họ Giang cũng tìm đến nơi.
Mang theo mấy vệ sĩ, cưỡng chế đưa Giang Lê rời khỏi Đại Lý.
Mẹ anh ta, dáng vẻ quý phái kiêu sa, ngồi trước mặt tôi, rút ra một tấm chi phiếu.
Y như một cảnh trong phim truyền hình cũ kỹ, bà ta bảo tôi cứ việc ra giá — cần bao nhiêu tiền mới chịu buông tay.
“Giang Lê là người thừa kế của Vinh Thịnh, không thể cứ mãi lãng phí thời gian ở chỗ này với cô. Nếu cô thật sự yêu nó, vậy thì đừng hủy hoại tương lai của nó.”
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi trả lời:
“Mười triệu.”
13
Tiền tự mang đến tận tay, tại sao lại không nhận?
Huống hồ những năm qua, chính anh là người nợ tôi trước.
Số tiền đó, coi như là chi phí tổn thất tinh thần, để tôi không đến mức đánh cược tất cả tuổi xuân rồi thua trắng tay, đến mức không còn gì cả.
Trước khi rời khỏi Đại Lý, chủ nhà cũ nói với tôi rằng căn viện nhỏ kia đã được Giang Lê mua lại và tặng cho tôi.
Anh bảo, không thể cho tôi căn hộ cưới, nhưng nhất định phải cho tôi một nơi có thể nương tựa.
Vì đó là lời hứa của anh.
Anh từng nói, anh muốn nuôi dưỡng lại cô bé Khí Hạ của năm xưa.
Muốn tôi có một căn phòng thuộc về riêng mình, được thoải mái cười khi vui, khóc thật lớn khi buồn, không còn phải sống trong một cái lồng như quá khứ nữa.
Tôi im lặng rất lâu, cuối cùng quyết định ủy thác lại căn nhà đó cho chủ nhà cũ quản lý, nhờ ông thay tôi đón tiếp những người phụ nữ đang gặp khó khăn trong tình cảm, sự nghiệp hoặc sức khỏe.
Chỉ cần họ cần, những căn phòng ấy luôn sẵn sàng mở cửa — miễn phí.
Tôi hy vọng, mọi cô gái trên thế gian này đều có thể có một căn phòng thuộc về riêng mình.
Tôi cầm số tiền đó, ra nước ngoài học tiếp, theo học lại ngành tài chính.
Sau đó, nhờ sự giúp đỡ của bạn bè cũ, tôi đến Phố Wall ở Mỹ làm việc, được các công ty đầu tư hàng đầu ưu ái trọng dụng.
Thì ra, khi buông bỏ áp lực kết hôn – sinh con, cuộc sống lại nhẹ nhõm đến vậy.
Tôi từng nghĩ, khi mẹ Giang nói cho Giang Lê biết rằng tôi đã nhận tiền và rời khỏi anh ta, anh ấy sẽ phát điên lên, mắng nhiếc tôi thậm tệ. Nhưng không — anh biến mất hoàn toàn, như thể bốc hơi khỏi thế gian.
Ngay cả Lâm Dao cũng không còn tìm đến gây phiền nhiễu.
Tất cả mọi thứ dường như trở lại như trước đây — yên bình và tĩnh lặng.
Chuyện đã qua, giống như một giấc mộng thật dài, đến khi tỉnh dậy, lại chẳng còn nhớ gì nữa.
Cho đến một ngày, tôi phát hiện ra rằng:
Trong tất cả những dự án đầu tư mà tôi đang xử lý, thì phía cung cấp nguồn vốn lớn nhất… lại đến từ một quỹ đầu tư tư nhân nhỏ trong nước.
Mà ông chủ đứng sau quỹ đó — mang họ Giang.
Tôi khẽ thở dài. Đúng là âm hồn bất tán.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, chúng tôi đều đã là người trưởng thành.
Không cần phải phân rạch trắng đen, phải yêu hay phải hận.
Lợi ích được đưa đến tận cửa, tại sao lại từ chối?
Tôi chỉ cần làm tốt công việc của mình, giữ được nguyên tắc và lương tâm, vậy là đủ.
Còn những chuyện cũ… cứ để gió cuốn đi.