Anh Chán Rồi Sao? Tôi Cũng Vậy! - Chương 3
7
Trong mắt Giang Lê hiện lên một tầng sương mờ, không thể nhìn rõ cảm xúc.
Có lẽ anh chưa từng nghĩ đến câu hỏi đó, cho nên mới im lặng thật lâu.
Mãi sau, anh mới khẽ lên tiếng.
“Khí Hạ, em không cần phải lo mấy chuyện đó. Tương lai chỉ cần làm tốt vai trò Giang phu nhân là được rồi.”
Tôi bỗng bật cười.
Chuyện đã đến nước này, vì sao vẫn còn muốn lừa tôi?
Lùi lại một vạn bước mà nói, cho dù anh thật sự muốn kết hôn với tôi, thì cũng chỉ là muốn giam tôi trong nhà, tước đoạt toàn bộ khả năng sinh tồn của tôi.
Tương lai, cho dù anh thực sự đến với Lâm Dao, hay là Thẩm Dao, hay là Tô Dao, tôi cũng chẳng còn chút sức phản kháng, chỉ có thể nuốt giận mà sống qua ngày.
Giang Lê, trong mắt anh, rốt cuộc tôi là gì?
Anh chỉ là một trưởng phòng, mà có thể tạo ra một trận thế lớn đến vậy, vậy mà chẳng thèm cho tôi một lời giải thích.
Tôi không tranh cãi nữa, lặng lẽ bước vào phòng họp.
Giang Lê cố với tay giữ lấy tôi, nhưng hụt. Anh ngồi xuống chỗ không xa với vẻ mặt u ám.
Lâm Dao thì thản nhiên ngồi phía sau anh, chống cằm, mỉm cười đầy đắc ý với tôi.
Tôi cúi đầu lấy ra một chiếc USB, cắm vào máy tính.
Nếu họ đã dồn tôi đến đường cùng, thì tôi cũng không cần giữ thể diện cho ai nữa.
Từ sau khi Lâm Dao vào công ty, cô ta đã gây ra không ít chuyện, công khai lẫn ngấm ngầm.
Nhưng tôi không có tiếng nói, cũng chẳng thể thay đổi được gì. Tôi chỉ âm thầm gom lại những bằng chứng mà nhân viên dưới quyền chuyển đến. Trước đây tôi cũng từng nhắc với Giang Lê, nhưng mỗi lần anh đều tỏ rõ khó chịu, chẳng buồn nghe cho trọn câu.
Không cho phép tôi nói nửa lời không tốt về Lâm Dao.
Tôi từng tưởng rằng anh coi cô ta là học trò nên mới bảo vệ đến vậy. Không ngờ… lại là người tình.
Khi Lâm Dao nhìn thấy nội dung hiển thị trên màn hình lớn, nụ cười lập tức đông cứng trên khóe môi.
Cuối tháng 12 năm ngoái, cô ta từng khuyến nghị sản phẩm tài chính rủi ro cao cho nhóm khách hàng thuộc diện rủi ro thấp, khiến khách thiệt hại hàng triệu.
Đầu tháng 2, cô ta âm thầm gửi thông tin dự án chuẩn bị lên sàn của công ty sang một studio đầu tư tư nhân, tiến hành giao dịch chứng khoán bất hợp pháp, gây tổn hại cho lợi ích các nhà đầu tư khác.
Cuối tháng 3, báo cáo tài chính của cô ta có lỗi nghiêm trọng, vậy mà vẫn mang hồ sơ đó trình cho khách hàng trọng điểm, làm đối phương tổn thất lợi ích, khiến công ty mất đi hàng loạt khách hàng giá trị cao.
Những bằng chứng tôi công bố, thật ra các lãnh đạo cấp cao ít nhiều đều đã nghe phong thanh.
Dù sao những người ngồi ở vị trí đó đều là cáo già, nhưng vì nể mặt nhà họ Lâm nên không lên tiếng. Dù sao mấy cái lỗ hổng đó, nhà họ Lâm sẽ đứng ra vá lại.
Thế nên ai cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chỉ có điều, rất rõ ràng là Giang Lê không hề biết gì về những chuyện này.
Sắc mặt anh tái mét, khí thế của người đứng đầu lan tỏa khắp phòng khiến tất cả mọi người — kể cả Lâm Dao — đều im bặt.
“Lâm Dao, những điều Khí Hạ nói là sự thật sao?”
Anh như vừa nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt phức tạp đến khó hiểu.
“Bao gồm cả việc em nói Khí Hạ bôi nhọ em — chuyện đó, rốt cuộc có thật hay không?”
8
Anh đột ngột đấm mạnh xuống mặt bàn, cơn giận cuộn trào trong đáy mắt.
Thì ra, anh cũng ghét bị lừa dối đến vậy.
Nhưng khi chính anh xoay tôi như chong chóng, lại chưa từng để tâm đến cảm giác của tôi ra sao.
Tôi bật cười lạnh một tiếng.
“Giang Lê, chẳng lẽ anh không có gì muốn giải thích với tôi sao? Hay là… giờ tôi nên gọi anh một tiếng Giám đốc Giang, hoặc Tổng giám đốc Hứa? Nhưng mà thôi, tất cả cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.”
Anh mím môi, trong mắt là cả một mớ cảm xúc hỗn độn: áy náy, nghi hoặc, bối rối.
Rất lâu sau, anh mới trầm giọng hỏi:
“Không còn quan trọng là sao? Khí Hạ, trước đây anh từng nói với em rồi, Vinh Thịnh là công ty dưới danh nghĩa nhà anh. Em không tin, nhưng anh đâu có cố tình lừa em.”
Tôi khẽ lắc đầu.
“Chẳng phải hôm nay anh gọi tôi đến để xin lỗi Lâm Dao sao?”
“Lâm Dao, cô thực sự không phải tiểu tam… vì tôi và Giang Lê, đã chia tay rồi.”
Con ngươi Giang Lê co lại, anh nhìn tôi chằm chằm, không dám tin, ánh mắt đầy hoảng loạn.
“Em nói bậy cái gì thế?!”
Ánh nhìn anh tối sầm, phất tay ra hiệu cho tất cả những người trong phòng họp rời đi.
Tôi không muốn tiếp tục dây dưa, định xoay người bước đi.
Nhưng anh bất ngờ siết lấy cổ tay tôi từ phía sau, kéo tôi vào lòng, ôm chặt đến run rẩy cả người.
Giang Lê, anh đang sợ sao?
“Khí Hạ, đừng như vậy nữa được không? Anh biết hôm nay em chịu ấm ức, nhưng là anh bị Lâm Dao che mắt, anh xin lỗi… sau này sẽ giữ khoảng cách với cô ấy.”
Xảy ra mâu thuẫn, thay vì nhìn lại lỗi sai của mình, anh lại dồn hết trách nhiệm lên người khác.
Mãi đến hôm nay, tôi mới thật sự nhận ra người đàn ông mình từng yêu sâu đậm, hóa ra lại thiếu trách nhiệm đến thế.
Chỉ cần anh chịu lắng nghe tôi nói một câu, mọi chuyện đã chẳng đi đến bước đường này.
Nhưng anh không hề.
Anh luôn là người dễ bị cảm xúc chi phối, yêu đến nhanh mà chán cũng quá dễ dàng.
Tôi không muốn lòng vòng với anh nữa.
“Bài đăng đó… tôi đã nhìn thấy rồi.”
Cơ thể Giang Lê cứng đờ, lập tức buông tay, ép tôi phải đối diện ánh mắt hoảng hốt của anh.
“Bài đăng nào? Em đang nói cái gì vậy…”
Giọng anh càng lúc càng nhỏ, ánh mắt né tránh, chẳng còn dám nhìn tôi thẳng thắn như trước.
Cho dù anh đã xóa bài, nhưng những câu chữ đó… đã khắc sâu trong tim tôi rồi.
“Yêu nhau năm năm thì sao? Luật nào cấm chia tay sau năm năm chứ?”
“Phụ nữ hơn ba mươi tuổi, đúng kiểu ‘dì già’, nói thêm một câu cũng thấy phiền, ngửi cái mùi ấy khiến tôi buồn nôn.”
“Dù tôi chơi chán rồi quay lại, cô ta vẫn sẽ yêu tôi. Với cái tuổi đó, ngoài tôi ra còn ai thèm lấy?”
Lạ thật, mới chỉ một ngày trôi qua, vậy mà khi chính miệng đọc lại những lời này, trong lòng tôi lại chẳng dậy nổi một gợn sóng.
Chắc là… chỉ khi còn quan tâm, người ta mới cảm thấy đau.
Sắc mặt Giang Lê dần trở nên trắng bệch, anh luống cuống như thể muốn đưa tay bịt miệng tôi lại.
“Đừng nói nữa… cầu xin em đừng nói nữa, Khí Hạ, anh… anh có thể giải thích.”
“Chuyện… không phải như em nghĩ đâu, lúc đó anh chỉ là…”
9
Tôi bỗng thấy buồn cười.
Những lời đó rõ ràng là do chính tay anh gõ ra, vậy mà giờ lại không đủ dũng khí để nghe tôi lặp lại.
Lúc trước còn mạnh miệng phản bác lại từng bình luận mắng nhiếc mình, cái khí thế ngang ngược ấy giờ đã biến đi đâu mất rồi?
Hay là… vì anh nhận ra tôi bắt đầu có ý định rời bỏ, nên biết mình không thể tiếp tục mặc sức chà đạp tôi nữa?
Càng bình tĩnh, tôi càng nhìn rõ con người thật của Giang Lê.
Lớp “bộ lọc si tình” trong lòng tôi cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn, chẳng còn chút lưu luyến nào.
“Chia tay đi, Giang Lê. Như anh mong muốn. Kết thúc trong êm đẹp.”
Cảm xúc của Giang Lê bùng nổ dữ dội hơn tôi tưởng. Anh gào lên như phát điên.
“Anh không đồng ý! Cả đời này anh cũng sẽ không chia tay với em!”
“Tình cảm chưa bao giờ là chuyện của một người. Dựa vào đâu mà em muốn chia là chia? Em có từng nghĩ đến cảm xúc của anh không?”
Tôi chỉ thấy anh lúc này thật sự quá nực cười.
Rõ ràng là anh đã lên mạng đăng bài, bàn tính xem nên chia tay thế nào để tôi không bám dai như đỉa kia mà?
Vậy mà giờ tôi nói chia tay, thì anh lại chính là người bám lấy không buông.
Đã biết sẽ có ngày hôm nay, sao lúc đầu lại làm như vậy?
Có lẽ Giang Lê cũng nhận ra điều đó.
Anh dịu giọng xuống.
“Xin lỗi em, Khí Hạ. Con người ai mà chẳng có lúc cảm xúc đi xuống. Bài đăng đó là anh viết bừa khi tâm trạng không ổn, không phải là lời thật lòng.”
“Giống như các cặp đôi khi cãi nhau cũng hay thốt ra những lời làm tổn thương nhau. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không yêu em. Dựa vào đâu em lại có thể chỉ vì vài câu như thế mà khẳng định tình cảm chúng ta đã kết thúc?”
Chính vì như thế mà anh mãi mãi không nhận ra vấn đề ở đâu.
Bài đăng kia chỉ là giọt nước tràn ly — còn tất cả những tổn thương trước đó mới là dòng nước âm ỉ dồn lại từng ngày.
Suốt nửa năm nay, anh lạnh nhạt, thờ ơ, vô tâm, coi thường cảm xúc của tôi như chuyện tất yếu.
Tôi tan làm về đã mệt rã rời, vậy mà còn phải dỗ dành anh vì vài chuyện lặt vặt, những lời oán trách vô cớ, hay chỉ đơn giản là vì anh không vui.
Một mối quan hệ mà chỉ có một người cố gắng, thì rốt cuộc có thể đi đến đâu?
Hơn nữa, lý do anh đối xử lạnh nhạt với tôi không phải vì “tính khí anh thay đổi”, mà là vì anh gặp được người mà anh thấy “tốt hơn” — chính là Lâm Dao.
Cô ta trẻ trung, xinh đẹp, xuất thân môn đăng hộ đối.
Cho nên anh bắt đầu hối hận.
Anh không còn xem tôi là lựa chọn tốt nhất nữa, nhưng cũng chẳng nỡ buông bỏ đoạn tình cảm cũ.
Thế là anh rơi vào giằng co, rồi chút giận, chút mâu thuẫn ấy đều trút lên đầu tôi.
Vậy tôi đã sai gì?
Dựa vào đâu mà tôi phải chịu đựng tất cả những điều này?
Tôi chậm rãi, từng chữ một cất tiếng.
“Giang Lê, anh đã phản bội tôi, đúng không?”
Máu trên mặt anh như rút sạch, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
Phải rất lâu sau, anh mới miễn cưỡng thừa nhận:
Có một thời gian, đúng là anh đã từng rung động trước Lâm Dao.
Thật ra thì, đàn ông hay đàn bà cũng vậy, đều có lúc thấy hứng thú với điều mới lạ.
Dù là một món ăn, có thích đến đâu, ăn mãi rồi cũng sẽ ngán.