Anh Chán Rồi Sao? Tôi Cũng Vậy! - Chương 2
Khung thoại nhảy lên dấu chấm than đỏ chói mắt.
Tin nhắn đã gửi đi, nhưng phía bên kia từ chối nhận.
Tôi suýt quên mất.
Mấy tháng nay, mỗi lần Giang Lê nổi giận, tôi bắt buộc phải dỗ dành trong vòng một tiếng.
Nếu không, tôi sẽ bị anh chặn liên lạc, rồi đột nhiên anh biến mất vài ngày, lấy lý do đi công tác, không một lời nhắn.
Tôi lăn lộn suốt đêm, lục tung mọi nền tảng mạng xã hội để tìm cách liên hệ với anh.
Nhưng thật ra, “công tác” là cùng Lâm Dao đi du lịch, đúng không?
Giờ cũng đã gần tám tiếng trôi qua, có lẽ lúc này anh và Lâm Dao đang trên đường ra sân bay rồi.
Tôi định lục lại bài đăng kia để để lại bình luận, nhưng không rõ từ khi nào Giang Lê đã xóa mất.
Tôi vuốt vuốt bộ lông của Bánh Pudding, khẽ thì thầm như lời tạm biệt.
“Có lẽ sau này sẽ không còn ai đến cho con ăn nữa đâu. Còn ta… cũng phải đi rồi.”
Có lẽ ngồi xổm quá lâu khiến hai chân tê rần.
Khi đứng dậy, đầu óc tôi choáng váng, cả người ngã vào một vòng tay rộng lớn.
Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Em định đi đâu vậy, Khí Hạ?”
“Sao lại không ai cho Bánh Pudding ăn? Rõ ràng trong xe anh vẫn còn ba túi thức ăn mèo mà.”
Có lẽ tôi hoa mắt rồi, trong đáy mắt Giang Lê dường như có chút hoảng loạn.
Tôi gạt tay anh ra, định lôi trong túi ra bản hợp đồng bán nhà.
Nhưng anh nhanh hơn một bước, kéo lấy tôi, đặt vào tay tôi một chiếc hộp nhung xanh đậm.
Một sợi dây chuyền aquamarine.
Tháng trước anh đi công tác ở Pháp, tôi từng nhìn thấy nó trong một phòng triển lãm tư nhân.
Tôi thích lắm, năn nỉ mãi mà chủ tiệm không chịu bán. Sau đó tôi dùng tài khoản phụ đăng ảnh lên Weibo than thở.
“Khí Hạ, sinh nhật em anh không quên. Nhưng rõ ràng em biết anh đang giận, mà lại lâu như thế vẫn không chịu đến dỗ anh.”
Đôi mắt Giang Lê ươn ướt, như chú cún con đang tủi thân.
Anh đang tủi thân vì điều gì chứ?
“Giang Lê, chúng ta chia…”
5
Lời còn chưa kịp nói hết, điện thoại của Lâm Dao đã gọi đến.
Giang Lê nghe máy một lúc, sắc mặt sa sầm.
“Sao đột nhiên lại đòi nghỉ việc?”
Tôi đứng ngay bên cạnh anh, tiếng nghẹn ngào uất ức của Lâm Dao vang rất rõ.
“Nhân viên phòng điều tra ai cũng bắt nạt em, mắng em là tiểu tam, bảo em cố tình tiếp cận anh để chia rẽ anh và chị Khí Hạ, nhưng em rõ ràng biết hai người sắp kết hôn rồi, sao có thể làm chuyện như vậy được chứ…”
Giang Lê bước ra xa vài bước, dịu giọng an ủi cô ta một lúc.
Khi anh cúp máy, ánh mắt nhìn tôi đã lạnh như băng.
Các đầu ngón tay tôi tê rần.
Yêu nhau năm năm, chỉ trong khoảnh khắc đó, tôi lập tức hiểu được ý trách móc thầm lặng trong ánh mắt anh.
Anh không tin tôi, nhưng lại tin tưởng tuyệt đối vào Lâm Dao – người chỉ mới quen nửa năm.
“Khí Hạ, phòng điều tra là do em phụ trách. Anh từng nói rồi, đừng làm khó cô ấy.”
“Giờ hãy đến công ty, trước mặt toàn bộ nhân viên, làm rõ mọi chuyện và xin lỗi Lâm Dao.”
Anh siết mạnh cổ tay tôi, mặc cho tôi giãy giụa, không buồn nghe tôi giải thích, thô bạo đẩy tôi vào xe. Sợi dây chuyền aquamarine rơi xuống đất, bị anh dẫm nát thành từng mảnh vụn.
Bầu không khí trong xe khiến tôi nghẹt thở.
“Khí Hạ, mấy dự án em đang gần hoàn thành, chia vài cái cho Lâm Dao làm thử đi.”
Tôi như ngơ ngẩn.
Hồi Giang Lê còn là thực tập sinh, có lần tôi bị người ta dùng quan hệ để cướp mất dự án.
Tôi không có chỗ dựa nên chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Khi đó, chính anh kéo tôi, xông thẳng vào phòng họp hàng trăm người, lên tiếng bênh vực tôi.
Vinh Thịnh là một trong những công ty đầu tư tài chính lớn nhất trong nước.
Anh gây náo loạn như vậy, đừng nói là ký hợp đồng chính thức, đến cả tiền đồ sau này cũng khó giữ được.
“Em sợ gì chứ, cùng lắm thì nghỉ việc, dù sao cũng không ai được phép bắt nạt chị Khí Hạ của anh.”
Thấy tôi lo lắng mấy ngày trời, anh còn đùa rằng Vinh Thịnh là công ty nhà anh.
Tôi không tin, vì cổ đông lớn nhất của công ty họ Hứa.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ là thật.
Rõ ràng từng khiến cấp trên mất mặt trước bàn dân thiên hạ mà vẫn được ký hợp đồng chính thức, nhận toàn bộ tài nguyên tốt nhất, làm chưa được bao nhiêu năm đã có thể tùy ý chuyển khoản bảy trăm vạn cho tôi mua nhà cưới.
Giờ đây, anh cũng có thể với thân phận trưởng phòng, chỉ cần một câu là điều động toàn bộ lãnh đạo họp khẩn vào giữa đêm.
Chỉ để tôi phải cúi đầu xin lỗi trước mặt tất cả mọi người, làm vừa lòng cô trợ lý nhỏ của anh.
Tôi từng nghĩ căn hộ tân hôn bảy trăm vạn là tất cả chân tình của anh, không ngờ lại chỉ là một món đồ chơi tiện tay vung ra.
Giống như đoạn tình cảm này, chán rồi, mỏi rồi, thì tiện tay vứt bỏ.
Cảm nhận được cảm xúc của tôi đang tụt dốc, lòng bàn tay ấm áp của Giang Lê phủ lên mu bàn tay tôi, dịu giọng dỗ dành.
“Khí Hạ, anh không có ý gì khác.”
“Dù sao em và Lâm Dao cũng là đồng nghiệp, anh không muốn hai người xảy ra mâu thuẫn gay gắt quá.”
“Chúng ta sắp cưới rồi, em không cần phải cố gắng làm việc cực nhọc như vậy nữa. Mỗi lần thấy em thức đêm vì dự án, anh đều rất xót. Sau này cứ yên tâm ở nhà làm Giang phu nhân đi.”
Tôi ngả người ra ghế, nhắm mắt lại.
Trong đầu không ngăn được hiện lên những lời lẽ khinh bỉ, chán ghét của Giang Lê trong bài viết kia.
Giang Lê, anh có thể bình thản lừa dối tôi. Vậy thì, món quà bất ngờ mà tôi chuẩn bị, mong rằng anh cũng sẽ thích.
6
Khi Giang Lê kéo tôi bước vào trụ sở Tập đoàn Vinh Thịnh, trời đã gần hai giờ sáng.
Tầng cao nhất – văn phòng tổng giám đốc – vẫn sáng đèn rực rỡ.
Những người lãnh đạo cấp cao mà bình thường chỉ xuất hiện trong các hội nghị trọng đại hoặc phỏng vấn báo chí, giờ đây đều đang đứng nghiêm túc trước cửa phòng họp, lặng như tờ.
Không ai dám thở mạnh.
Khi Giang Lê vừa đến nơi, nước mắt Lâm Dao lập tức lăn dài, trông chẳng khác gì một chú thỏ trắng nhỏ bị bắt nạt, yếu đuối đáng thương khiến ai nhìn cũng không khỏi xót xa.
Chẳng trách Giang Lê lại vì cô ta mà gây chuyện lớn đến thế, thậm chí không tiếc vứt bỏ lớp vỏ bọc bao năm giữ trước mặt tôi.
“Chị Khí Hạ, em thật sự không phải là tiểu tam.”
“Ba em cứ bắt em phải học hỏi thêm từ anh Giang Lê, em mới bất đắc dĩ tiếp xúc với anh ấy nhiều một chút…”
“Nếu chuyện này gây ảnh hưởng đến hai người, em sẽ từ chức ngay trong đêm nay, vĩnh viễn không bao giờ bước chân vào Vinh Thịnh thêm một bước.”
Lúc cô ta nói mấy lời đó, ánh mắt lại vẫn dán chặt vào Giang Lê, dáng vẻ nhút nhát như muốn chui ra phía sau anh tìm chỗ nấp.
Như thể tôi là một con ác quỷ chỉ trực nuốt sống cô ta vậy.
Quả nhiên, Giang Lê bước lên, chắn cô ta ra sau lưng.
“Khí Hạ, cha của Lâm Dao là bạn lâu năm của gia đình anh. Anh nhiều lắm cũng chỉ xem cô ấy như em gái, vậy mà em lại xúi giục nhân viên tung tin đồn, bôi nhọ danh dự một cô gái nhỏ.”
Anh dừng lại một chút, đáy mắt ngập đầy thất vọng.
“Em từ khi nào lại trở nên thủ đoạn thấp hèn như vậy.”
Thấp hèn?
Năm năm tình cảm.
Anh chẳng cần phân biệt đúng sai, chỉ dựa vào vài câu của Lâm Dao đã đẩy tôi vào vai kẻ ác.
“Em bắt buộc phải xin lỗi Lâm Dao trước mặt toàn bộ lãnh đạo, thừa nhận em cố tình bôi nhọ cô ấy, và rằng cô ấy chưa từng có hành vi vượt giới hạn gì với anh.”
“Thư ký sẽ quay lại toàn bộ quá trình. Sau đó sẽ để các trưởng phòng truyền đạt lại cho toàn thể nhân viên cấp dưới.”
“Để xem từ nay còn ai dám bắt nạt Lâm Dao nữa.”
Các đầu ngón tay tôi trắng bệch vì siết chặt.
Ngay cả khi Giang Lê yêu tôi nhất, cũng chưa từng vì tôi mà suy tính chu toàn như thế.
Khi ấy, anh chỉ biết lôi tôi xông thẳng vào phòng họp.
Dùng chính lời nói của mình để trấn an tôi: “Cùng lắm thì nghỉ việc, ai dám bắt nạt chị Khí Hạ của anh.”
Anh có bối cảnh để dựa vào, nhưng chưa từng nghĩ tới tôi – một người không có gì ngoài nỗ lực – sẽ phải đối mặt với hậu quả ra sao.
Đắc tội với Vinh Thịnh chẳng khác gì trở mặt với toàn bộ giới đầu tư tài chính trong nước. Những năm tháng đèn sách, những tâm huyết tôi bỏ ra cho sự nghiệp, tất cả có thể tan thành mây khói chỉ trong một đêm.
Chỉ vì Lâm Dao chịu chút uất ức.
Mà anh lại đối đãi cẩn trọng còn hơn cả quy trình duyệt niêm yết dự án.
Huống hồ, chuyện này khả năng cao chỉ là một vở kịch do Lâm Dao đạo diễn.
Lồng ngực tôi nhói lên như bị bóp nghẹt.
Khí Hạ, mối tình dốc cạn tâm can này của mày, cuối cùng chỉ đổi lấy một kết cục thảm bại.
Tôi gắng gượng chút kiêu hãnh cuối cùng, khẽ cất tiếng hỏi:
“Vậy còn tôi thì sao?”
“Giang Lê, anh đã từng nghĩ đến chuyện, nếu cả công ty — thậm chí là cả giới tài chính — đều biết chuyện này, tôi sẽ phải đối mặt với điều gì chưa?”