Anh Chán Rồi Sao? Tôi Cũng Vậy! - Chương 1
1
Tôi nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần để chắc chắn.
Ảnh đại diện của người đăng bài là nhân vật game mà Giang Lê thích nhất.
Định vị bài đăng trùng khớp với khu chung cư nơi căn hộ tân hôn của chúng tôi.
Bài viết đột nhiên biến mất, tôi bấm tải lại thì định vị cũng không còn nữa.
Giang Lê vẫn đang ngồi trên sofa, chăm chú đáp từng bình luận, tiếng ngón tay gõ lách cách trên màn hình nghe thật chói tai.
Chú thợ đẩy tôi một cái, hỏi nên lắp xích đu ở đâu trong phòng trẻ con.
Nhưng chuyện này đâu phải một mình tôi quyết định.
“Giang Lê, anh muốn để xích đu ở ban công hay trong phòng?”
Có lẽ vì những lời chửi rủa trong bình luận quá nặng nề, anh ta nắm chặt điện thoại, mặt sa sầm, không buồn nhìn tôi lấy một cái.
Tôi đợi một lúc rồi lặp lại câu hỏi.
Anh ta bất ngờ ném mạnh điện thoại xuống.
“Em thôi được chưa? Cái thứ vô dụng đó em thích đặt đâu thì đặt!”
Tôi khựng lại.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng có một căn phòng của riêng mình.
Vui không dám cười to, buồn không dám khóc lớn.
Luôn luôn có người ở cạnh, từng hành động đều bị dõi theo, giống như sống trong nhà tù.
Anh biết chuyện đó, từng rất xót xa.
“Khí Hạ, sau này con chúng ta nhất định sẽ có một phòng trẻ con siêu rộng.”
“Tốt nhất là con gái, anh muốn nuôi lại một Khí Hạ thời thơ ấu.”
Tôi chỉ nói một lần, nhưng anh lại ghi nhớ trong lòng, nỗ lực vì điều đó suốt nhiều năm.
Sau khi cầu hôn tôi thành công trong căn hộ cao cấp này, anh vui suốt cả đêm, líu lo bàn với tôi cách trang trí từng góc nhà.
Chiếc xích đu này, chính là do anh tỉ mỉ chọn lựa từng mẫu một.
Anh nói, sau này sẽ ôm tôi và con ngồi đây, cùng ngắm hoàng hôn và mây trời.
Vậy mà giờ, nó trở thành “thứ vô dụng”.
Giang Lê vẫn tiếp tục trả lời từng bình luận đang mắng chửi mình.
“Yêu nhau năm năm thì sao? Luật nào cấm chia tay sau năm năm chứ?”
“Phụ nữ hơn ba mươi tuổi, đúng kiểu ‘dì già’, nói thêm một câu cũng thấy phiền, ngửi cái mùi ấy khiến tôi buồn nôn.”
“Dù tôi chơi chán rồi quay lại, cô ta vẫn sẽ yêu tôi. Với cái tuổi đó, ngoài tôi ra còn ai thèm lấy?”
Chú thợ lại thúc giục, hỏi tôi rốt cuộc nên lắp xích đu ở đâu.
Tôi thấy hơi áy náy.
“Phiền chú tháo xích đu ra giúp cháu.”
Giang Lê đang mải mê cãi nhau với cư dân mạng thì bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Tôi khẽ khàng định mở miệng.
Anh ta lập tức xua tay, mất kiên nhẫn cắt ngang.
“Em lúc nào cũng kén cá chọn canh, ngay cả kế hoạch đám cưới cũng sửa tới sửa lui mấy lần, cưới xin kiểu gì mà mệt mỏi thế không biết, toàn mấy chuyện vớ vẩn!”
“Anh còn phải tăng ca, mấy chuyện lặt vặt này em tự lo đi.”
Nói xong anh đứng dậy bỏ đi, lúc ra cửa còn tiện chân đá luôn con ngựa gỗ mà hai đứa từng cùng nhau lắp.
Chắc là vì không muốn cưới tôi nữa nên mới thấy mệt đến thế.
Thật ra vừa rồi tôi định nói, chuyện chia tay có thể nói thẳng.
Không cần thiết phải đem trái tim chân thành của tôi lên mạng cho người lạ soi mói, đánh giá.
2
Để tôi yên tâm, Giang Lê từng kiên quyết sang tên căn hộ này cho tôi, tổng cộng bảy trăm vạn, đứng tên một mình tôi.
Phần còn lại, dùng tiền tích lũy và quỹ nhà ở của tôi để trả góp.
Sau khi anh rời đi, tôi liên hệ môi giới nhà đất để bán căn hộ.
Lúc đăng tin rao bán lên mạng, tôi vô tình thấy ảnh trà chiều do đồng nghiệp đăng lên.
Góc ảnh mờ, có Giang Lê đang ôm bụng nằm rạp trên bàn làm việc, nhíu chặt mày.
Lần đầu gặp anh, cũng là dáng vẻ như vậy.
Tôi đi ngang qua chỗ anh, tiện tay đưa một viên thuốc dạ dày.
Việc chẳng đáng là bao, anh lại nhất quyết xin kết bạn WeChat để chuyển tiền cảm ơn.
Từ đó cứ bám riết lấy tôi.
Cậu trai trẻ tràn đầy nhiệt huyết, khi yêu một người là muốn dốc cạn tất cả.
Hết gọi tôi là chị này chị kia, lại không ngừng tạo bất ngờ, hoặc là thức đêm cùng tôi làm việc đến khuya.
Cuộc sống bình lặng của tôi, vì anh mà từng chút từng chút nổi sóng.
Thế nhưng tôi vẫn chần chừ, vì tôi hơn anh tới sáu tuổi.
Sáu tuổi.
Không phải hai, không phải ba.
Lúc mới quen, anh chỉ là thực tập sinh 21 tuổi, còn tôi đã 27.
Giờ anh 26, tôi đã 32.
Một khoảng cách khó lòng vượt qua.
Bỏ qua ánh nhìn xã hội, phụ nữ sau 35 đã là sản phụ cao tuổi, tôi không dám đánh cược.
Nhưng anh nói, anh không quan tâm, thề sẽ luôn bên tôi.
Điều khiến tôi thật sự rung động, chính là khoảng thời gian dịch bệnh.
Tôi mắc kẹt ở Vũ Hán.
Khi mọi người tranh nhau trốn khỏi thành phố, anh lại lái xe suốt đêm ngược dòng đến bên tôi.
Khi ấy, cả hai chúng tôi đều sốt cao.
Chỉ còn vài viên thuốc, anh nhường hết cho tôi, nói dối là mình đã uống rồi.
Trong tủ lạnh chẳng còn bao nhiêu đồ ăn.
Anh kiên nhẫn học nấu món ăn quê tôi qua video, dỗ dành tôi ăn thêm chút gì đó dù không muốn ăn.
Có lần tôi mơ màng tỉnh dậy, thấy anh đang ăn phần cơm thừa trong bát của tôi.
Tôi bật khóc.
Giống hệt như bây giờ, lau mãi không hết nước mắt.
Tôi cầm theo hợp đồng ủy quyền bán nhà, lưỡng lự một lát rồi mang thêm hộp thuốc dạ dày, lái xe đến công ty.
Qua tấm kính mờ của văn phòng, Giang Lê đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, dáng vẻ như đang xử lý công việc cực kỳ quan trọng.
“Thật ra rất đơn giản, sau này báo cáo tài chính chỉ cần phân tích thế này…”
Bên cạnh là một cô gái đang ghi chép lia lịa, liên tục gật đầu.
Chắc là vừa làm xong.
Cô ta ngẩng mặt lên, cười cong mắt, “Wow” một tiếng đầy phấn khích, nghiêng đầu gần như chạm mũi vào Giang Lê.
Ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ và say mê.
Giang Lê ngẩn người một giây, nhưng không hề né tránh.
Bầu không khí mập mờ.
Nếu không phải anh ta liếc mắt thấy tôi đang đứng ngoài cửa, có lẽ giây tiếp theo, họ đã hôn nhau rồi.
3
Cô gái này tôi biết.
Nửa năm trước, Giang Lê thường xuyên than phiền rằng thực tập sinh mới là con ông cháu cha, ngoài một bản lý lịch đẹp mắt thì chẳng có gì đáng để nói.
Từ khi cô ta trở thành trợ lý, anh không chỉ phải xử lý công việc của mình, mà còn phải cầm tay chỉ việc, dọn dẹp mớ hỗn độn do cô ta gây ra. Ban đầu định thẳng thừng cho nghỉ việc hoặc điều chuyển, nhưng nể mặt cha cô ta nên không tiện nói rõ.
Anh từng nép vào cổ tôi làm nũng.
“Vẫn là Khí Hạ của anh tốt nhất, vừa xinh đẹp lại giỏi giang.”
Vậy mà mọi thứ lại dần thay đổi.
Có lẽ ngay cả Giang Lê cũng không nhận ra, mỗi lần nhắc đến Lâm Dao, dù là đang than phiền thì khóe miệng cũng lộ ra ý cười.
Thì ra là vậy. Tôi nhàn nhạt mở lời.
“Sao không hỏi tiếp đi?”
Lâm Dao có vẻ lúng túng, sắc mặt tái đi mấy phần, khẽ liếc sang người đàn ông bên cạnh như cầu cứu.
Giang Lê nhíu mày.
“Khí Hạ, đừng làm khó cô ấy.”
Rõ ràng việc tôi làm là chuyện trước đó anh vẫn còn làm cùng.
Giờ lại biến thành tôi gây khó dễ.
Thì ra anh cũng biết mình đã vượt giới hạn.
Nhưng vẫn cứ ngang nhiên làm.
Giống như những gì anh viết trong bài đăng kia: tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, ngoài anh ra thì còn ai muốn lấy tôi?
Như thể để trả đũa vì tôi dám làm khó cô trợ lý nhỏ, ánh mắt anh rơi lên hộp thuốc dạ dày trong tay tôi, giọng điệu đầy khinh thường.
“Việc mang thuốc kiểu này chỉ hợp với mấy cô gái trẻ, em có thời gian rảnh thì đi khảo sát thêm vài dự án, nghĩ xem quý sau làm sao tăng doanh thu đi.”
Lâm Dao làm bộ thẹn thùng, tay mân mê lớp vỏ nhựa của viên thuốc.
Thấy Giang Lê không phản ứng gì, cô ta hơi ngẩng cằm về phía tôi.
Không nói lời nào, nhưng ánh mắt rõ ràng mang theo khiêu khích.
Tôi ném hộp thuốc vào thùng rác, quay người bỏ đi.
Sau lưng vang lên tiếng ly thủy tinh vỡ nát và tiếng hét của Lâm Dao.
Giang Lê lại nổi giận.
Tôi cũng không rõ từ bao giờ, chỉ cần tôi vô tình nói một câu, làm một hành động, đều có thể khiến anh tức giận.
Có lẽ là vì hết yêu, vì đã chướng mắt, nên tôi làm gì cũng sai.
Chỉ là lần này, tôi chẳng còn quan tâm nữa.
Căn hộ tân hôn ở vị trí rất đẹp, chưa bao lâu sau khi đăng bán, môi giới đã gọi tới bảo có khách muốn xem nhà.
Người mua rất ưng ý, cứ liên tục xác nhận rằng tôi thật sự muốn bán.
Trang trí đẹp đến thế, chỉ nhìn thôi cũng biết đã bỏ nhiều công sức.
Tôi chỉ cười, không đáp, lặng lẽ ký tên vào hợp đồng bán nhà.
Sau khi bàn giao chìa khóa, tôi bước ra khỏi khu dân cư.
Một con mèo mướp từ trong bụi cỏ lao ra, dựng đuôi cọ cọ vào chân tôi.
Là Bánh Pudding, chỉ là tôi không mang theo đồ ăn mèo.
Nhưng Giang Lê thì không bao giờ quên.
Khi mới yêu, chúng tôi từng cho con mèo hoang này ăn chung.
Giang Lê còn nhiều lần đề nghị nhận nuôi.
Tôi không quá sẵn lòng.
Nuôi thú rất dễ nảy sinh tình cảm, mà tôi lại là người hay hoài niệm, nếu một ngày chia tay, con mèo này sẽ thuộc về ai?
Vì câu nói ấy, Giang Lê đã giận dỗi. Tôi phải dỗ mãi mới nguôi.
4
Anh nhìn tôi, ánh mắt chân thành.
“Nếu một ngày nào đó anh khiến em cảm thấy đau khổ, nhất định phải nói với anh. Anh có thể điều chỉnh. Nếu em thấy anh vẫn chưa đủ tốt, em có thể chia tay với anh.”
“Nhưng Khí Hạ, anh sẽ không bao giờ là người nói lời chia tay trước, cũng sẽ không để em phải buồn.”
“Đợi khi chúng ta kết hôn, mình sẽ đón Bánh Pudding về sống chung luôn.”
Sau đó, anh chất đầy đồ ăn mèo ở cốp xe, mỗi ngày đi làm về đều lấy một túi nhỏ ra cho Bánh Pudding ăn.
Anh nói, mèo cũng giống con người, chỉ cần luôn cho nó ăn, đối xử tốt với nó, thì nó sẽ không bỏ đi.
Yêu một người thì dễ, nhưng để luôn yêu một người thì rất khó.
Tôi khẽ vuốt đầu Bánh Pudding.
Vốn dĩ hôm nay còn định cùng Giang Lê mang con về nhà, xem như là món quà sinh nhật cho tôi.
Chỉ thiếu một chút thôi, là con đã có nhà rồi.
Giang Lê đã giữ lời hứa — sẽ không bao giờ nói lời chia tay trước — cho nên, anh buộc tôi phải là người mở lời.
Tôi lấy điện thoại ra, gửi cho anh một tin nhắn.
“Chúng ta chia tay đi.”