Anh Ấy Biến Mất Vào Lễ Tình Nhân - Chương 1
01
Ngày 11 tháng 2, Trình Dũng bỗng dưng biến mất.
Mọi chia sẻ thường ngày của anh ta ban ngày đều như đá ném xuống biển.
Ban đầu tôi cũng không để tâm lắm.
Mãi đến tối tan làm, tôi nhắn tin rủ anh đi xem phim, nhưng vẫn không có hồi âm.
Lúc đó tôi mới để ý cả ngày hôm nay, anh ta hoàn toàn không trả lời một câu nào.
Tôi và Trình Dũng là do gia đình nhờ bà mối giới thiệu làm quen.
Sau một thời gian trò chuyện, cảm thấy tính cách khá hợp, cả hai cũng sắp tiến tới mối quan hệ chính thức.
Mà giờ đây… chuyện quái gì đang xảy ra thế?
Đến tận sau bữa tối, Trình Dũng vẫn bặt vô âm tín.
Tôi không nhịn được, liền gọi điện cho anh ta.
Không ai bắt máy.
Tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, lo lắng, liền kể chuyện này với mẹ.
“Mẹ ơi, có khi nào anh ấy gặp chuyện gì không?”
Mẹ tôi lập tức liên hệ với bà mối dò hỏi.
Kết quả, bà ấy bảo không nghe nói gì cả.
Nhưng đúng là Trình Dũng không nhắn tin gì thêm từ tối qua.
Có thể hôm nay bận quá chăng?
Tôi cũng không muốn nghĩ nhiều, tắt khung chat rồi cầm điện thoại chơi một lúc.
Không lâu sau, tôi lướt thấy một bài viết kỳ lạ.
Bài đăng hỏi:【Mới quen một cô gái qua xem mắt, sắp đến lễ Tình nhân rồi, sợ cô ấy đòi quà đắt, phải làm sao?】
Tôi thầm chửi: Đồ keo kiệt.
Đang định xem cư dân mạng vào vả mặt hắn thế nào…
Ai ngờ bình luận được nhiều lượt thích nhất lại nghiêm túc chia sẻ “chiến lược”:
【Biến mất.
【Nhưng đừng chờ đến đúng ngày 14 mới biến mất, thế thì rõ quá. Phải biến sớm tầm 2–3 ngày.
【Như vậy cũng tránh được mấy pha úp mở gợi ý tặng quà trước lễ.
【Đến khi lễ qua rồi thì nói là đi công tác, bận quá, tin nhắn bị trôi, quên mất là đến ngày gì luôn rồi.】
Tôi đọc mà cạn lời.
Dưới phần bình luận là một đống người học theo từng câu từng chữ.
Tên đăng bài còn đắc ý trả lời thêm:
【Tôi và cô gái đó thực ra nói chuyện khá hợp, nhưng kiểu này ấy mà, anh em nhớ nhé, nhất định phải kéo đến sau lễ Tình nhân rồi mới xác định yêu đương chính thức.】
Có người hỏi: “Nếu cô ấy bỏ chạy thì sao?”
Hắn ta đáp đầy tự tin:
【Không thể đâu.
【Cô ấy đã phải đi xem mắt rồi, chứng tỏ cũng đâu có ai theo đuổi mấy.
【Tối nay cô ấy còn hẹn tôi đi xem phim cơ mà.】
【Xem phim cái gì chứ, rõ ràng là rủ vào trung tâm thương mại để gợi ý mua quà đấy! Hehe, tôi giả ch.t luôn.】
…Khoan đã, đoạn sau sao nghe quen thế?
Tin nhắn hẹn đi xem phim?
Giống y chang tôi tối nay mà?
Thời gian trả lời cũng vừa mới đăng.
Ảnh đại diện của tài khoản kia… giống hệt cái Trình Dũng thường dùng.
Tôi cảm giác như đang ăn dưa rồi phát hiện mình chính là quả dưa, nghẹn ngang cổ họng.
Đang phân vân có nên gọi cho anh ta chất vấn không…
Thì thấy anh ta vừa đăng một chiếc story rất “ngầu đời”.
Nhưng chỉ vài giây sau đã xóa mất.
Chắc chợt nhớ ra chưa chặn tôi.
Thì ra Trình Dũng cố ý “bốc hơi” để né lễ Tình nhân.
Cuối cùng, tôi chẳng buồn gọi lại nữa, quay sang nhắn cho bà mối một câu:
【Cô Vương, cô giúp cháu để ý vài người phù hợp khác nhé.】
Hai mươi phút sau, cô Vương nhắn lại:
【Tiểu Niệm à, đúng lúc thật, cô vừa có một người rất phù hợp!
【Cậu ấy bảo tối nay có thể gặp luôn.】
02
Cô Vương đã gửi WeChat của đối phương qua cho tôi.
Nhưng gặp mặt luôn trong tối nay thì cũng gấp gáp quá rồi.
Ban đầu tôi vốn chẳng định đồng ý.
Vậy mà vừa thêm bạn, nói chuyện đôi câu mới biết—
Người này tôi quen.
Anh ấy tên là Giang Thành, ba mẹ hai bên từng sống cùng một khu đại viện, hai nhà vốn đã quen biết từ lâu.
Tôi với anh ấy cũng từng gặp mặt vài lần.
Giang Thành nói, thật ra khi đó anh đã có thiện cảm với tôi, chỉ không ngờ bây giờ lại có cơ hội gặp lại.
Một lát sau, anh gửi tới ngay trang đặt chỗ phim.
Chính là bộ tôi đang muốn xem.
【Đi không?】
【Đi chứ!】
Nhờ phúc của Trình Dũng, tôi và Giang Thành rất nhanh đã xác nhận mối quan hệ.
Hôm sau, tôi liền kể chuyện này với ba mẹ.
Ba tôi vừa nghe xong liền nổi giận đùng đùng:
“Cái gì?! Mới quen nhau mấy ngày đã đổi người rồi à?!
“Hôm kia còn thấy con với thằng Tiểu Trình đi chung cơ mà?!”
Mẹ tôi thì bình tĩnh hơn một chút, nhớ ra hôm qua tôi có nói Trình Dũng mất tích, liền vội vàng trấn an ba.
“Rốt cuộc là sao vậy, Niệm Niệm?”
Tôi đem chuyện Trình Dũng cố ý mất liên lạc, xóa story chớp nhoáng, với cả bài đăng trùng hợp kỳ quái kia kể lại toàn bộ cho ba mẹ nghe.
Ba tôi nhíu mày, không nói gì thêm.
Mẹ tức đến mức muốn đi mách bà mối, bị tôi ngăn lại.
“Thôi đi mẹ, không cần để ý đến anh ta đâu, mẹ xem con còn chẳng tức nữa là.”
Ba tôi đập mạnh tay lên đầu gối:
“Đúng! Con gái có phúc, không bước vào cửa nhà không phúc!”
Ông nhìn tôi với vẻ đau lòng:
“Thấy rõ bộ mặt người ta sớm vẫn là điều tốt.”
Mẹ tôi thở dài một hơi, đột nhiên phản ứng lại:
“Ấy, con nói mới quen thêm một cậu nữa à?”
“Chuyện này thì phải tìm hiểu cho kỹ đó nha.” Ba tôi dặn dò.
“Yên tâm đi!”
Tôi mở ảnh Giang Thành ra, đưa lên cho ba mẹ xem.
“Ba mẹ đều quen người này.”
“Chẳng phải là con nhà bác Giang sao! Tên gì nhỉ…”
Mẹ tôi nhớ ra trước: “Giang Thành!”
Ba mẹ Giang Thành cũng rất vui mừng, chẳng mấy chốc đã gọi điện cho ba tôi.
Chưa kịp để tôi và Giang Thành phản ứng gì, hai bên phụ huynh đã hẹn gặp mặt rồi.
Gọi là bàn chuyện cưới xin, thật ra lại giống tụ họp bạn cũ thì đúng hơn.
Phụ huynh hai bên ai nấy đều cười tươi rạng rỡ, trò chuyện không dứt.
Tôi lén chọc Giang Thành:
“Anh có thấy chuyện này tiến triển nhanh quá không?”
“Không đâu, anh thấy vừa đẹp.”
Anh nháy mắt với tôi.
“Vừa hay kịp đón lễ Tình nhân cùng nhau.”
Nói chuyện hồi lâu, mẹ Giang Thành kéo câu chuyện trở lại chủ đề chính, muốn bàn về chuyện của chúng tôi.
Ba tôi cười đùa:
“Thế này có phải hơi nhanh quá không?”
Ba Giang:
“Nhanh gì chứ! Thằng Thành nhà tôi chẳng phải là do anh trông lớn à?”
Mẹ Giang:
“Nhà tôi thì anh chị còn lạ gì nữa!”
Chuyện cưới xin cứ thế mà được quyết luôn tại chỗ, hai bên phụ huynh đều cực kỳ hài lòng với mối lương duyên này.
Ba mẹ Giang Thành còn nói sẽ tăng thêm năm vạn làm sính lễ, để vào tên tôi.
Ba tôi cũng phất tay hào sảng: sẽ mua cho chúng tôi một chiếc xe mới, để Giang Thành chọn.
Tôi không nhịn được bật cười.
“Ba mẹ bị cuốn quá rồi đấy.”
Giang Thành:
“Ba mẹ đôi bên đều bị cuốn cả.”
Hôn lễ được định vào đầu mùa hạ.
Dạo gần đây, người lớn hai bên đang bận rộn chuẩn bị tiệc đính hôn.
Tôi gần như lúc nào cũng ở bên Giang Thành, cũng chẳng còn chú ý hôm nào là lễ Tình nhân nữa.
Mãi đến trưa ngày 15, Trình Dũng – người đã biến mất gần nửa tuần – bỗng nhiên nhắn tin trở lại:
【Bảo bối, mấy ngày trước bận việc quá, anh để lỡ mất tin nhắn của em rồi.】
Khi người ta cạn lời, thường sẽ bật cười.
Tôi suýt nữa quên mất cái anh này luôn rồi.
03
Tôi không trả lời Trình Dũng.
Nhìn những tấm hình lễ đính hôn trong album, tôi nảy ra một ý.
Đăng luôn một chiếc story:
【Trong mấy ngày không nhắn tin, tôi lặng lẽ đính hôn luôn rồi.】
Vài phút sau, Trình Dũng như bùng nổ.
Hắn chụp màn hình story đó, gửi sang cho tôi một dấu chấm hỏi.
Rồi ngay lập tức thu hồi lại.
Im lặng một lúc, lại nhắn thêm:
【Hứa Niệm, em đang ở đâu vậy?】
Tôi còn đang nín cười thì điện thoại đã đổ chuông.
“Hứa Niệm, em có ý gì đây?!”
Tôi giả vờ ngơ ngác:
“Ơ? Anh nói gì cơ?”
“…Anh thấy story của em rồi.”
“À, bên anh chẳng thấy động tĩnh gì, nên em cứ tiếp tục đi xem mắt thôi.”
Trình Dũng cuống lên:
“Anh bận công việc quá, không kịp xem tin nhắn! Em thật sự đã đính hôn rồi à?!”
Tôi trợn mắt đến muốn rút gân.
Không muốn dây dưa thêm, tôi tìm cớ cúp máy luôn.
Tối đó tôi đi ngủ sớm, hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện, nửa đêm hắn đã “vỡ phòng tuyến”, gửi cho tôi một bài văn dài lằng nhằng.
Từng câu từng chữ đều buộc tội tôi lừa gạt tình cảm của hắn.
Sau đó lại im bặt cho đến gần hai giờ sáng, đột nhiên lật mặt, gửi một câu:
【Bảo bối, anh yêu em.】
Tôi bị câu đó làm cho co giật cả khóe miệng.
Cũng đúng lúc đó, WeChat bất ngờ hiện ra một lời mời kết bạn:
【Biết đủ thường vui muốn kết bạn với bạn.】
Nhìn cái tên này, tôi tưởng là họ hàng nhà nào.
Ai ngờ, là mẹ của Trình Dũng.
Hồi tôi và Trình Dũng đi xem mắt, chưa xác nhận mối quan hệ nên hai bên gia đình cũng chưa từng trao đổi liên lạc.
Bây giờ mẹ hắn chủ động kết bạn, tôi linh cảm chẳng có chuyện gì tốt lành.
Mẹ Trình Dũng:
【Cháu là Hứa Niệm đúng không, nghe nói cháu chia tay với Tiểu Dũng rồi à?】
【Không tính là chia tay ạ, bọn cháu chưa từng qua lại.】
Chắc bà ta cũng thấy story của tôi, thấy tôi không khách khí nên…
Liền nã pháo nguyên tràng voice:
“Nghe cô Vương giới thiệu, cứ khen cháu là cô gái tốt! Tốt cái nỗi gì!
“Bên này thì treo con cô lên, bên kia thì đính hôn với người khác! Ai biết được cháu có bắt cá hai tay không?!
“Cô thấy cháu là loại đi lừa cưới đấy!”
Tôi tức mà lại buồn cười:
【Lừa cưới? Cháu lừa gì nhà cô?】
Mẹ hắn vênh mặt ra:
【Quen nhau cả tháng, đi xem phim ăn cơm, chẳng phải toàn do Tiểu Dũng nhà cô trả tiền à?!
Tiểu Dũng nhà cô còn nói rồi, chỉ vì bỏ lỡ một suất phim thôi mà cháu đã quay ngoắt thái độ!】
Trình Dũng đúng là… bịa chuyện đến mức lừa cả mẹ mình.
【Đây là khoản chi tiêu dựa trên tiền đề sẽ cưới, mà không cưới thì tất nhiên phải trả lại!】
Nói xong, bà ta bắt đầu liệt kê từng khoản chi phí tôi từng đi chơi với con trai bà.
Bốn bữa ăn, ba cốc trà sữa, hai lần xem phim.
Tổng cộng 1.258,4 tệ.
【3.258,4 tệ nhé, cháu gửi cô 3.300 cho tròn.】
Bà còn tính luôn 2.000 tệ phí thành viên bên cô Vương vào.
Quả nhiên mà.
Nếu bạn thấy một đứa con bất bình thường, thì khả năng cao nó chính là người tỉnh táo nhất trong cái nhà đó.
Câu này càng nghĩ càng đúng.
Đa phần các buổi hẹn của tôi với Trình Dũng đều là chia đôi, hôm nay anh ấy mời thì lần sau tôi mời lại.
Thế mà mẹ hắn chỉ tính mỗi lần anh ta trả tiền.
Tôi chẳng buồn đôi co nữa, tặng thẳng hai mẹ con combo xóa kết bạn.
Tưởng thế là xong rồi chứ.
Tối hôm đó, tôi đang hẹn hò cùng Giang Thành tại một nhà hàng.
Một bà cô tóc xoăn, khí thế ngút trời đột ngột đẩy cửa xông vào.
Động tác mạnh đến mức gần như húc tung cánh cửa.
Cả quán đều quay lại nhìn.
Bà ta chẳng hề bận tâm đến ánh mắt xung quanh, quét một vòng.
Cuối cùng ánh mắt rơi trúng tôi, săm soi từ đầu đến chân, rồi lao thẳng tới.
Giang Thành thấy có gì đó sai sai, lập tức đứng chắn trước mặt tôi.
Hành động này càng khiến bà ta nổi khùng.
“Mày xóa cô là sao hả?!” Bà ta chỉ tay vào mặt tôi, gào lên:
“Không muốn trả tiền đúng không?!”
Tôi lập tức hiểu ra.
Người phụ nữ nổi điên trước mặt — chính là mẹ của Trình Dũng.
Vì ba ngàn đồng, bà ta không chỉ mò xuống tận khu tôi sống, mà còn bám đuôi theo đến tận đây.
Người trong quán thấy có “kịch”, đồng loạt nhìn sang.
Bà Trình được đám đông tiếp sức, ngồi phịch xuống đất, khóc lóc ăn vạ.
“Mọi người xem mà coi!
“Con trai tôi chỉ mới đi công tác vài hôm, bạn gái nó đã chạy theo người khác!
“Tiền cưới xin cũng chẳng thèm trả lại đồng nào!!”
Bà ta gào khóc thảm thiết, khiến người xung quanh bắt đầu bị cuốn theo, thi nhau lên tiếng:
“Trời ơi, chẳng phải là lừa cưới sao?”
“Đúng là đào mỏ lấy sính lễ còn gì.”
Giang Thành tức đến mức muốn lên tiếng bênh tôi, tôi giơ tay ngăn anh lại.
Với kiểu người thế này, thay vì tự thanh minh, chi bằng trả đòn luôn.