Anh Ấy Bị Bệnh Rồi - Chương 5
22
Vào ngày sinh nhật của Trần Tấn Ân.
Tôi dậy rất sớm.
Theo kế hoạch đã vạch ra từ một tháng trước, tôi tự tay đi mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, hoa và quà sinh nhật.
Nhưng khi vừa về đến nhà, không khí có gì đó không ổn.
Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm: “Cô chủ, cuối cùng cô cũng về rồi.”
Vừa dứt lời, Trần Tấn Ân đột ngột quay đầu lại, trong tay anh vẫn còn cầm điện thoại.
Anh chạy nhanh đến bên tôi: “Em đi đâu vậy?”
Anh tưởng tôi lại bị bắt cóc.
Tôi đưa cho anh đống đồ mình mua.
“Hôm nay là sinh nhật của anh.”
Nhưng anh không cười nỗi, chỉ ôm chặt lấy tôi.
“Em không cần tổ chức sinh nhật cho anh, anh chỉ cần có em.”
Trần Tấn Ân bị bệnh.
Anh nói, chỉ có tôi mới là thuốc chữa cho anh.
Không phải tôi không thể sống thiếu anh, mà là anh không thể sống thiếu tôi.
23 (Ngoại truyện về Trần Tấn Ân)
Tôi sinh ra trong gia tộc họ Trần.
Vừa là may mắn, vừa là bất hạnh.
Cho đến khi mười tuổi, tôi chưa từng gặp mẹ.
Cha tôi luôn trả lời như vậy khi tôi hỏi về mẹ: “Mẹ con đang ngủ, con không được làm phiền.”
Tôi không đi học.
Nói chính xác hơn là, tôi hầu như không tiếp xúc với người ngoài.
Vì tò mò muốn chơi đùa, tôi đã trốn ra ngoài.
Thực ra chỉ là khu vực ở gần nhà thôi.
Tôi gặp một nhóm trẻ con cùng tuổi.
Điều kỳ lạ là tôi chưa từng gặp chúng, nhưng chúng lại biết tôi.
Tất cả đều sợ tôi, hoặc đúng hơn là ghét bỏ tôi.
“Đừng nói chuyện với nó, nó là quái vật đấy.”
Khi người nhà họ Trần tìm thấy tôi, tôi đang trốn trong một ống dẫn nước, không dám kêu lên.
Họ đã đưa cha tôi đến.
Cha tôi không kiên nhẫn lắm, chỉ cho tôi ba giây.
“Không ra ngoài à? Vậy thì để chúng ta đổ bê tông vào đây, con sẽ chết ở bên trong.”
Ông ta luôn nói là làm.
Khi bò ra, tôi muốn nắm lấy tay ông ta.
Ông ta lập tức né tránh, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đừng chạm vào ba.”
Tôi quên mất rồi.
Ông ta ghét nhất là bị người khác chạm vào mà không được cho phép.
Tôi ngẩng đầu lên: “Tại sao họ nói con là quái vật?”
Cha tôi vẫn bình tĩnh: “Vì con vốn dĩ là quái vật.”
…
“Ba cũng vậy.”
——
Tôi đã gặp mẹ.
Là do tôi theo dõi Trần Triều Sinh mà tìm thấy.
Bà ấy đang nằm yên lặng trên giường bệnh, quả thật là đang ngủ.
Phía sau vang lên một giọng nói ma quái: “Suỵt, đừng đánh thức bà ấy.”
Sau đó, tôi bị đánh ngất và bị đưa đi.
Mẹ tôi bị chuyển đến nơi khác.
Tôi không thể tìm thấy bà ấy nữa.
Trần Triều Sinh sẽ không nói cho tôi biết.
“Ba ghét những đứa không nghe lời.”
“Con nên cảm ơn vì mình có dòng máu của cô ấy.”
Từ khi lên mười một tuổi, tôi đã nhìn thấu ông ta.
Một kẻ điên.
Nhưng may mắn thay, tôi đã dùng thiết bị định vị để tìm lại mẹ.
Lần này bà ấy tỉnh táo.
Tuy nhiên, bà ấy dường như không nhận ra tôi.
“Con là ai?”
“Sao con lại biết Trần Triều Sinh?”
“Cách xa hắn ra.”
Bà ấy nói Trần Triều Sinh bị bệnh, một căn bệnh không chữa khỏi được.
Cuộc đối thoại bị tiếng bước chân cắt ngang, tôi trốn trong tủ quần áo, mắt thấy Trần Triều Sinh đi vào.
Ông ta có vẻ khác lạ.
Thậm chí còn cười.
“Gia Ngưng.”
“Vẫn còn giận à?”
“Lần sau anh sẽ không làm vậy nữa, có được không?”
Trước mặt mẹ, Trần Triều Sinh giống như một con chó đang cầu xin tình yêu.
Thật tiếc, dù ông ta có năn nỉ thế nào, bà ấy cũng chẳng buồn liếc nhìn.
Mẹ tôi nói bằng giọng điệu vô hồn: “Triều Sinh à, tôi muốn về nhà.”
Lúc đó, vẻ dịu dàng trong mắt ông ta biến mất hoàn toàn.
Trở lại cái dáng vẻ mà tôi đã quá quen thuộc.
Ông ta từ từ siết chặt cổ mẹ tôi.
“Gia Ngưng à, em chỉ được nghĩ về anh thôi.”
Tôi đã lẻn vào thư phòng của Trần Triều Sinh.
Người lớn trong nhà họ Trần nói rằng đó từng là phòng của mẹ tôi, sau đó căn gác xép đó trở thành nơi cấm vào.
Trong đó, tôi thấy rất nhiều bức chân dung của mẹ.
Bà ấy khi khóc, khi cười, khi tức giận.
Và còn có những cuốn nhật ký do Trần Triều Sinh viết.
Mẹ tôi là người mà ông ta mua về.
Trong nhật ký viết rằng, cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ vốn đã không công bằng.
Ông ta là khán giả ngồi ở hàng ghế VIP.
Còn bà ấy chỉ là một món đồ chơi để ngắm nghía.
Hai người họ có địa vị hoàn toàn khác biệt.
Một thoáng hứng thú, ông ta tiêu tốn một nửa gia sản để chuộc bà ấy về.
Ban đầu, ông ta chỉ coi bà ấy như một người tình bí mật.
Sau đó, người phụ nữ muốn rời đi.
Trần Triều Sinh không phải người thường.
Ông ta yêu cầu bà ấy sinh cho mình một đứa con để làm tin, thì mới đồng ý.
Sau đó thì sao? Sau đó, ông ta đã thất hứa.
Ông ta giam bà ấy lại.
Ông ta nói: “Bên ngoài rất nguy hiểm, em chỉ được ở bên cạnh anh mới an toàn.”
——
Trần Triều Sinh không hề biết, tôi thường lén lút đi gặp mẹ.
Bà ấy không mấy chấp nhận sự tồn tại của tôi.
“Tao không thể có con với hắn ta!”
“Chắc chắn mày là đồng bọn của hắn ta!
“Cút đi!”
Người phụ nữ gào thét đau khổ, thật đáng sợ.
Một chiếc ly thủy tinh vỡ trên đầu tôi.
Máu chảy xuống theo chân mày.
Tôi cười cay đắng: “Mẹ.”
Bà ấy nhìn tôi không thể tin nổi, mắt đỏ hoe, môi run rẩy.
Giây tiếp theo, bà ấy quỳ xuống trước mặt tôi, liên tục cúi đầu: “Mẹ cầu xin con! Cầu xin con thả mẹ ra!”
“Con trai à! Cầu xin con!”
“Cầu xin con!”
“Mẹ là mẹ của con, là người đã mang nặng đẻ đau con chín tháng mười ngày! Mẹ đã cho con sinh mạng này, con thả mẹ đi có được không!”
Bà ấy quỳ trên những mảnh thủy tinh vỡ, không còn chút tôn nghiêm nào.
Máu của chúng tôi chảy lẫn vào nhau trên sàn nhà.
Đỏ rực một mảng.
——
Tôi đã thả mẹ đi.
Tôi cũng bị nhốt trong hầm và bị tra hỏi về nơi mẹ trốn.
Trần Triều Sinh gần như lật tung cả Hồng Kông.
Trong đôi mắt đỏ ngầu của ông ta không còn chút lý trí nào, người cha đó chĩa súng vào tôi: “Trả cô ấy lại cho tao!”
“Đừng tưởng tao không dám giết mày!”
Một tiếng súng vang lên, tôi ngã xuống vũng máu.
Lúc ngã xuống, có người báo tin đã tìm thấy mẹ tôi.
Là một xác chết.
Tôi may mắn sống sót sau ba ngày cấp cứu.
Còn mẹ tôi thì không.
Trần Triều Sinh khi còn trẻ kiêu ngạo đến mức không coi ai ra gì, gây thù chuốc oán với rất nhiều người.
Vì e ngại thân phận của ông ta, cộng thêm tính cách xấu xa, đối xử với mọi người và mọi việc đều lạnh lùng đến cực điểm.
Ông ta không có một chút khuyết điểm nào.
Họ ẩn náu trong bóng tối, luôn chờ đợi cơ hội.
Cuối cùng, họ đã tìm thấy mẹ tôi khi bà đang một mình.
Bà bị ném xuống biển và chết đuối.
Chính tôi đã hại chết mẹ.
Trong ngày tang lễ, tôi không dám xuất hiện.
Trong phòng bệnh, tôi đập phá mọi thứ mà mình có thể.
Tôi tìm thấy một mảnh kính sắc nhọn và cứ thế cứa vào mạch máu.
Cứa một nhát, lại được cứu một lần.
Dường như cả trời đất cũng ghét bỏ cái sinh mạng hèn mọn của tôi.
Trần Triều Sinh liên tục nhấn tôi xuống bể nước lạnh giá.
Ông ta túm lấy cổ áo tôi, tràn đầy căm phẫn: “Tao rất muốn giết mày!”
“Nhưng mà——”
“Cái mạng này là do cô ấy cho mày!”
“Mày phải sống!”
——
Tôi sống như một xác chết.
Mỗi ngày đều phải đeo mặt nạ, thật mệt mỏi.
Có lẽ vì diễn xuất quá xuất sắc, tôi đã thoát khỏi những xiềng xích trước đây.
Nhiều người khen tôi là đứa trẻ ngoan.
Tên Trần Tấn Ân trở thành một từ mang nghĩa tích cực.
Họ ngưỡng mộ tôi, có rất nhiều người nói yêu mến tôi.
Không ai biết, tất cả sự hoàn hảo đó đều giả dối.
Chỉ là nói dối quá nhiều đến nỗi bản thân tôi cũng tin là thật.
Trước mặt mọi người, tôi lạnh lùng, kiệm lời đến mức lười nói thêm một lời.
Thực ra, tôi là kẻ nghiện rượu nặng.
Có những lúc tôi điên cuồng đến mức say khướt ở quán bar, tỉnh dậy lại tiếp tục uống, không ngủ, không nghỉ, uống đến mức dạ dày xuất huyết.
Gần như bị hạ độc.
Một cô gái trẻ tuổi, nhưng lại rất táo bạo, đã bỏ thuốc vào rượu của tôi.
Cô ta ôm tay tôi và nói: “Anh cần tình yêu, và em có thể cho anh tất cả.”
Hóa ra cô ta là một kẻ biến thái đã theo dõi tôi từ lâu.
Và cô ta còn nghe lén những lời tôi nói lúc say xỉn.
“Mẹ anh không yêu anh, nhưng em sẽ yêu anh, có được không?
“Em sẽ cứu rỗi anh, Trần Tấn Ân, em sẽ không rời xa anh.”
Cô ta nghĩ rằng sau khi nói những lời này, mọi chuyện sẽ nằm trong tầm tay mình.
Nhưng cô ta không ngờ rằng, tôi chỉ đang cân nhắc: Có nên cắt lưỡi hay khâu kín mắt cô ta hay không thôi.
Thật là không biết ăn nói.
Tôi ra hiệu, vệ sĩ hiểu ý và tiến đến ấn cô ta xuống đất.
Cô ta sợ đến mức khóc lóc thảm thiết, nói rằng mình đã nói sai.
Chỉ trong thời gian tôi hút một điếu thuốc, cô ta đã khai hết mọi chuyện.
“Em chỉ thấy anh thường xuyên uống rượu một mình, rất tội nghiệp, nên muốn giúp anh.”
“Em thừa nhận là muốn quyến rũ anh, muốn tiến một bước vào gia tộc họ Trần!”
“Dù sao anh cũng không có ai ở bên cạnh, em chỉ là tốt bụng thôi mà!”
Có lẽ thấy tôi không hề động lòng, cô ta bực tức chửi bới: “Anh đúng là quái vật như lời họ nói, mẹ anh không yêu anh là đúng rồi!”
“Bà ấy chết cũng là do anh!”
Nghe thật phiền phức.
Tôi giữ điếu thuốc chưa tắt, ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, nhìn chằm chằm vào kẻ hề này từ trên cao.
Cười nhạt: “Cô thật là rẻ rúng.”
——
Lại mơ thấy ác mộng.
Gia Ngưng lại đang khóc.
Trần Triều Sinh bị mắc kẹt trong biển lửa, không chịu rời đi.
Không ngủ được.
Tôi lang thang trên đường.
Tìm một chiếc ghế đá ở trạm xe buýt để ngồi.
Uống một viên thuốc ngủ.
Nghe nói quanh đây có một tên sát nhân.
Thích ra ngoài vào ban đêm, chuyên tấn công những người đi một mình.
Tôi khoanh tay, từ từ nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, tôi nghe thấy một tiếng động bên tai.
Trời mưa rồi.
Tôi mở mắt ra, tầm mắt dừng lại ở chiếc ô trên đầu.
Màu vàng.
“A, cậu tỉnh rồi à?”
Một bàn tay vẫy vẫy trước mặt tôi: “Tớ sợ cậu ngất xỉu, vốn đã định gọi cấp cứu rồi.”
Người chủ của bàn tay ấy là một cô gái.
Mặc quần áo khá bình thường, nhưng gương mặt không hề bình thường.
Khá xinh đẹp.
Cô ấy đưa chiếc ô cho tôi: “Nhà tớ ở ngay phía trước nên không cần ô đâu, cậu cầm đi.”
Tôi không muốn nhận, định từ chối thì chợt hắt hơi.
Lúc ra ngoài tôi chỉ mặc áo ngắn tay thôi.
Chiếc ô bị nhét chặt vào tay tôi.
“Trông cậu có vẻ không khỏe, đừng để bị cảm lạnh nhé.”
Cô ấy cởi áo khoác của mình ra, khoác lên vai tôi, khi cúi người chỉnh lại thì một lọn tóc rơi xuống mặt tôi.
Ngứa ngáy.
Tôi chớp mắt.
Thực ra lúc này tôi nên đẩy cô ấy ra.
Vừa định hành động thì cô ấy đã đứng thẳng dậy, nói lời tạm biệt.
Không lấy lại áo khoác, cũng không lấy lại chiếc ô.
Như một kẻ ngốc chạy dưới mưa.
Trong túi áo khoác rơi ra một chiếc chứng minh thư.
Tôi nhặt lên, nhờ ánh đèn đường mà nhìn rõ.
——Kiều Lê.
Lớn hơn tôi 5 tuổi.
Tôi mỉm cười cay đắng.
Sát nhân thì không gặp, lại gặp một kẻ ngốc.