Anh Ấy Bị Bệnh Rồi - Chương 4
15
Khi tôi xuất hiện, không khí đã trở nên căng thẳng tột độ.
“Dừng tay!”
Lúc đó, ánh mắt của Trần Tấn Ân thay đổi hoàn toàn.
Anh đứng yên tại chỗ, nhìn tôi với vẻ không tin được, hơn nữa còn lẩm bẩm: “…A Lê?”
Tôi đứng chắn trước mặt Trần Tấn Ân.
“Chú, anh ấy là con trai của chú.”
Trần Triều Sinh không hạ súng, mà nghiêng đầu, nói với chàng trai: “Con bé này thật khác biệt.”
Câu nói này rất đáng suy ngẫm.
Tôi rất sợ, chân cứ như muốn nhũn ra.
Nhưng lần này, tôi muốn bảo vệ Trần Tấn Ân.
“Hay là… để tôi đưa hai người đi cùng.”
Tiếng súng lên nòng.
“Không!”
Trần Tấn Ân định kéo tôi ra, nhưng tiếng súng đã vang lên.
Tuy nhiên, viên đạn lại trúng vào chiếc xe bên cạnh.
Trần Triều Sinh có vẻ hơi tiếc nuối: “Tay nghề kém quá, bắn lệch rồi.”
Nói xong, ông ta thuần thục xoay khẩu súng, ung dung lên xe.
Chiếc Bugatti màu đen rất hợp với ông ta.
Ngông cuồng, khó đoán.
Tôi không dám tưởng tượng, khi Trần Tấn Ân ở cái tuổi đó, anh sẽ như thế nào.
16
Người bên cạnh siết chặt lấy tôi.
Hơi thở của anh hỗn loạn: “Em điên rồi!”
Thật ra, người điên là Trần Tấn Ân mới phải.
Tôi ôm chặt lấy anh.
Tôi thì thầm: “Anh phải trân trọng mạng sống của mình.”
Chàng trai không dám nhúc nhích: “Không có em, anh sống cũng vô nghĩa.”
“Trần Tấn Ân à, chúng ta kết hôn đi.”
Anh sững sờ, nắm chặt tay tôi, kéo ra, rồi nhìn tôi chằm chằm: “Em có biết mình đang nói gì không?”
“Kiều Lê, em có thể đùa bất cứ điều gì cũng được, nhưng chuyện này thì không!”
Tôi vòng tay qua cổ, đứng lên mũi chân anh, hôn lên môi người đối diện.
Tiếng nói im bặt.
Tôi cố ý cắn môi anh đến chảy máu.
Vị máu hòa quyện trong khoang miệng.
Chàng trai không hề nhíu mày, ấn tôi vào nắp ca-pô xe, hai tay chống bên cạnh.
“Em nghĩ kỹ rồi chứ?”
Tôi gật đầu.
Đây không phải quyết định vội vàng.
Tôi đã suy nghĩ kỹ lưỡng và không hề hối hận.
“Trần Tấn Ân à, chúng ta kết hôn đi.”
Em sẽ yêu anh thật nhiều.
Em sẽ giúp anh yêu cuộc sống này.
Trần Tấn Ân cười.
Một nụ cười hạnh phúc.
Anh cúi đầu, hôn lên trán tôi.
Thì thầm: “Cảm ơn em.”
Cảm ơn em vì đã yêu anh.
17
Tôi và Trần Tấn Ân không muốn tổ chức đám cưới quá lớn.
Cả hai chỉ định mời vài người bạn thân thiết mà thôi.
Ngày đi chọn váy cưới, để đảm bảo an toàn, anh đã cho người dọn sạch khu vực xung quanh.
Ngay cả khi chỉ ra ngoài nghe điện thoại công việc, anh cũng cử rất nhiều vệ sĩ đi theo tôi.
Tôi cười nhạo anh chuyện bé xé ra to.
Nhưng cuối cùng, khi rèm cửa buông xuống, tôi không còn cười nổi nữa.
Bởi vì, tôi bị bắt cóc.
Chắc chắn chúng đã lên kế hoạch từ lâu, ngay dưới mi mắt của Trần Tấn Ân.
Đám người này đông thật đấy, toàn những gương mặt quen thuộc.
“Thằng nhóc đó vừa thành công sự nghiệp, lại còn có gia đình hạnh phúc, vậy mà để chúng ta chẳng còn nơi nào để đi!”
“Nhà họ Trần, từ già đến trẻ, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá!”
Hóa ra, họ là những người đã bị Trần Tấn Ân loại bỏ khỏi công ty.
Những kẻ thất bại bị đá ra ngoài.
Nếu không có Trần Tấn Ân quay trở lại, nhà họ Trần đã sớm bị chúng nuốt chửng rồi.
Có một tên dùng con dao găm nâng cằm tôi lên, ngắm nghía rồi nhận xét: “Trông cô cũng có chút nhan sắc, chắc chắn thằng nhóc Trần Tấn Ân rất yêu cô.”
“Vậy thì càng tốt, lát nữa chúng ta có thể đưa ra những yêu cầu cao hơn.”
Tôi mỉm cười.
Tên đó tức giận: “Cô cười cái gì?”
Sao những người này lại ngây thơ thế.
“Dù Trần Tấn Ân có yêu tôi đến đâu, cũng không thể lấy cả nhà họ Trần ra để đổi lấy tôi đâu. Các người đang nghĩ gì vậy?”
“Trên đời này phụ nữ nhiều vô kể, tôi đâu có quan trọng đến vậy.”
Chúng nó nhìn nhau, cân nhắc xem những lời nói của tôi có phải là thật hay là không.
Tên trọc đầu cũng chính là kẻ hung dữ nhất trong đám, châm điếu thuốc.
“Cắt một ngón tay của cô ta gửi cho nó, xem thái độ của Trần Tấn Ân thế nào là biết.”
Quá độc ác.
Chúng nó giữ chặt một tay tôi, giơ dao lên.
Tôi toát mồ hôi lạnh, đến cả tiếng kêu cứu cũng không thể thốt ra.
Đột nhiên, có người nói: “Nó đến rồi.”
18
Đây là một nhà máy bỏ hoang, bên ngoài có lắp đặt camera giám sát, màn hình tập trung vào cửa ra vào.
Một chiếc Audi màu đen bóng loáng từ từ tiến tới.
Chỉ có một mình Trần Tấn Ân.
Tôi bị trói chặt ở tầng hai.
Chúng đã tiêm cho tôi một loại thuốc đặc biệt, khiến toàn thân tê liệt, đến đứng cũng không nổi.
Đám người kia đứng bên lan can, nhìn xuống phía dưới, bắt đầu đàm phán.
“Cô ấy đang ở đâu?”
Tên trọc đầu giơ dao lên: “Nếu mày đến muộn hơn một chút, thứ mày thấy sẽ chỉ còn là một ngón tay của cô ta thôi.”
Chàng trai cầm chìa khóa, tựa vào cửa xe, vẻ mặt lạnh lùng: “Mày biết tính tao mà.”
“Nếu Kiều Lê xảy ra chuyện, tao cũng không muốn sống nữa.”
“Tao sống không được, các người cũng đừng hòng sống.”
Câu nói của anh đầy ẩn ý, khiến người nghe phải rùng mình.
“Thả người.”
Có vài tên đã bắt đầu sợ hãi: “Hay là thôi đi, chúng ta chỉ muốn lấy lại cổ phần, không cần phải làm to chuyện như vậy đâu.”
Tên trọc đầu đá vào người tên kia, tức giận quát:
“Mày ngu à! Chúng ta đông như vậy, thế mà lại sợ một thằng nhóc sao!”
“Bắt nó lại cho tao!”
Ngay lập tức, Trần Tấn Ân bị bao vây.
Không ai dám lên trước.
“Thiếu gia à, chúng tôi cũng bị ép thôi, cậu chỉ cần gật đầu, chúng tôi sẽ không làm khó cậu, cô Kiều cũng sẽ không sao.”
Tên trọc đầu thúc giục chúng nhanh tay.
Nhưng rồi, một tiếng nổ lớn vang lên.
Cách đó không xa có một vụ nổ lớn xảy ra.
Mọi người đều sững sờ.
Chưa có ai ở đây từng chứng kiến cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Vẻ mặt Trần Tấn Ân vẫn bình tĩnh, anh nâng cao vật thể giống như chiếc chìa khóa xe lên.
“Tôi đã nói rồi, thả người.”
Lá gan của anh thật sự rất lớn, ra tay cũng đủ tàn nhẫn.
Ngay cả tên trọc đầu cũng phải dè chừng.
“Đừng sợ, nó chỉ hù dọa thôi, trong thời gian ngắn như vậy làm sao mà đặt bom được!”
Chàng trai liếc nhìn tên đó.
“Không đủ sao?”
“Vậy thì một xe này đã đủ chưa?”
Hóa ra anh đã lái cả xe bom đến đây.
19
Ngoại trừ tên trọc đầu, tất cả mọi người đều quay đầu bỏ chạy, ra hiệu muốn đầu hàng.
Trần Tấn Ân lên tầng hai, khi thấy tôi, ánh mắt anh tối sầm lại.
Bởi vì trên cổ tôi có một con dao đang kề sát.
Chỉ cần lơ là một chút là sẽ bị cắt cổ.
Tên trọc đầu cười điên cuồng: “Trần Tấn Ân à, tao không sợ chết.”
“Bị mày đuổi khỏi công ty rồi, tao mất hết tất cả, cho nên sống chết với tao cũng chẳng còn gì quan trọng.”
“Mày quan tâm đến con này lắm phải không? Vậy mày quỳ xuống, dập đầu ba cái, cầu xin tao.”
“Nói mày sai rồi, cầu xin tao tha cho cô ta!”
Tôi bình tĩnh khuyên anh: “Anh đừng quỳ.”
“Câm miệng!”
Con dao đâm sâu thêm vào, tôi đau đến nhăn mặt.
Chàng trai đột ngột thay đổi sắc mặt, đứng cách tôi năm mét, không dám tiến lại gần.
Tên trọc đầu tức giận gào thét: “Quỳ xuống!”
“Mày không phải rất cao ngạo sao? Mày là con trai độc nhất của gia tộc họ Trần, là Thái tử của Hồng Kông mà! Sống sung sướng biết bao!”
“Ai chẳng muốn trở thành mày, muốn gì có nấy!”
“Nhưng thực ra mày chỉ là một con quái vật! Khốn khổ đến nỗi không ai muốn! Mẹ mày chính là bị mày hại chết, bây giờ mày còn muốn hại thêm một mạng người nữa à?”
“Nếu tao là Trần Triều Sinh, tao sẽ xé xác mày ra!”
Mặt mày Trần Tấn Ân cứng đờ, đôi bàn tay buông thõng bên người từ từ siết chặt.
Từng lời nói như những nhát dao đâm vào tim anh, đau đớn đến tận xương tủy.
Tôi hoảng hốt: “Anh đừng quỳ, hắn ta không dám giết em đâu, hắn ta chỉ muốn sỉ nhục anh thôi, Trần Tấn Ân, anh…”
Những lời nói còn dang dở của tôi nghẹn lại trong cổ họng khi chứng kiến anh quỳ xuống.
Tên trọc đầu thúc giục: “Mau dập đầu đi!”
Anh dập đầu: “Xin lỗi…”
“…Xin mày, thả cô ấy đi.”
“Tao cầu xin mày, thả cô ấy ra đi!”
Mỗi lần dập đầu, anh lại cầu xin một lần.
Trán anh chảy đầy máu.
Trần Tấn Ân thậm chí còn có thể hy sinh cả tính mạng, huống hồ là lòng tự tôn.
Tên trọc đầu cười đến nỗi nước mắt lưng tròng.
“Mày cũng có ngày hôm nay!”
“Mày con mẹ nó vậy mà cũng có ngày hôm nay!”
Hắn ta ném thêm một con dao nữa, ra lệnh: “Mày tự đâm vào chân mình, nhớ kỹ, là đâm xuyên qua.”
Không chút do dự, Trần Tấn Ân cầm dao, đâm thẳng vào chân phải.
Tốc độ nhanh đến mức tôi không kịp ngăn cản.
“Không!”
Anh đau đến nỗi gân xanh nổi hết lên, mắt đỏ ngầu, cố gắng chống tay để đứng dậy.
Máu chảy lênh láng.
Đỏ đến chói mắt.
Tôi khóc gọi tên Trần Tấn Ân.
“Anh mau đi đi!”
Anh không nói được lời nào.
Tên trọc đầu liên tục đá vào người chàng trai.
Hắn ta đang trút hết cơn giận dữ lên người anh.
“Mày cầu xin đi!”
“Mày mau cầu xin đi! Tao thích xem cảnh tượng mày thảm hại như một con chó lắm!”
Trần Tấn Ân phun ra một ngụm máu.
Bàn tay anh bị đạp cho đến khi gãy xương.
Tên trọc đầu bắt ép anh phải quỳ xuống.
Tôi khóc rất nhiều, liên tục kêu anh đứng lên.
Tôi sẽ không sao đâu.
Thật sự.
Nhưng anh sẽ chết mất!
Trần Tấn Ân, đừng quỳ.
Anh hãy đứng lên đi!
Anh mau đứng lên đi!
20
Tiếng súng vang lên, tên trọc đầu ngừng cười.
Hắn ta bị bắn trúng tay, mất đi vũ khí đe dọa duy nhất.
Ngay sau đó, cảnh sát bao vây hiện trường.
Trần Triều Sinh bước lên, khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Ông ta kéo Trần Tấn Ân dậy.
Rồi đá mạnh vào tay bị thương của tên trọc đầu: “Tao không muốn quản chuyện này, thế nhưng không có nghĩa là tao đã chết.”
“Mày dám bắt con trai tao quỳ, biết hậu quả rồi chứ?”
…
Mọi người dần dần rời đi.
Trần Tấn Ân vẫn không buông tay tôi ra.
Anh nâng mặt tôi lên, lau nước mắt cho tôi: “Không sao rồi, không sao rồi.”
“Xin lỗi vì anh đến muộn.”
“Đừng sợ.”
Nửa khuôn mặt của chàng trai chảy đầy máu, trông rất đáng thương.
Khi Trần Triều Sinh muốn đưa anh đi bệnh viện, người này không chịu, nhất quyết muốn xem tôi có bị thương không.
Tôi khóc không thành tiếng.
Toàn thân anh đầy vết thương, tôi không dám chạm vào.
“Chúng ta đi bệnh viện nhé.”
“Đi bệnh viện có được không?”
Anh gật đầu.
Rồi bất tỉnh trong lòng tôi.
Nhưng tay vẫn không buông ra.
Trần Triều Sinh đứng xem, vẻ mặt hơi khinh bỉ: “Thật phiền phức.”
21
Chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới trước.
Anh còn quá trẻ để đăng ký kết hôn.
Vậy nên chúng tôi tranh thủ khoảng thời gian này để đi hưởng tuần trăng mật.
Anh không có nơi nào muốn đến.
“Em đi đâu, anh sẽ đi đó.”
“Em thích cái gì, anh sẽ thích cái nấy.”
Anh chưa kịp khám phá nhiều về thế giới này.
Không sao cả.
Em sẽ dạy anh.