Anh Ấy Bị Bệnh Rồi - Chương 3
8
Giữa đêm, khi đang ngủ say, hình như có ai đó cố tình cào vào mặt tôi.
“Phiền quá!” Tôi tức giận mở mắt ra, thì đối diện với đôi mắt dịu dàng của Trần Tấn Ân.
Trần Tấn Ân chọc nhẹ vào mũi tôi: “Ngủ nhiều quá không có gì vui đâu, dậy đi anh đưa em đi chơi nhé.”
Tôi sững sờ nhìn chằm chằm anh.
Người này vừa tắm xong, tóc còn hơi ẩm, rũ xuống trán, mùi sữa tắm và dầu gội đầu anh dùng cũng là loại tôi hay dùng.
“Trần Tấn Ân.”
“Hửm?”
Tôi mở miệng định nói.
Nhưng lại không biết nên nói gì.
Quá nhiều câu hỏi.
Ví dụ như: Tại sao anh lại tự tử?
Ví dụ như: Tại sao anh lại bắt nạt cô gái đó?
Ví dụ như: Tại sao anh lại hút thuốc?
Trần Tấn Ân cúi đầu, nghiêm túc chờ câu trả lời tiếp theo.
Ánh sáng chiếu vào mắt anh, vừa trong sáng vừa xinh đẹp.
Đột nhiên tôi lại không hỏi được nữa.
Đành mỉm cười: “Sao anh đẹp trai thế?”
Anh có vẻ hơi ngượng ngùng.
Anh tránh ánh mắt của tôi, mặt đỏ bừng, lắp bắp thúc giục tôi mau dậy.
9
Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà họ Trần.
Phải hình dung nơi này như thế nào nhỉ?
Giàu.
Đúng là một trong những gia đình giàu có nhất Hồng Kông mà.
Trần Tấn Ân làm nhiệm vụ của hướng dẫn viên, giới thiệu sơ qua về căn biệt thự.
Ánh mắt tôi vô tình dừng lại ở một căn gác nhỏ không bật đèn.
“Kia là gì vậy?”
“Là phòng của mẹ anh.” Trần Tấn Ân nói với giọng bình tĩnh.
Thật ra, tôi chưa bao giờ nghe anh nhắc đến cha mẹ mình. Cả lần này, khi gia đình họ Trần gặp chuyện lớn như vậy, tôi cũng không thấy họ xuất hiện.
“Em muốn gặp bà ấy không? Nhưng anh không chắc là bà ấy muốn gặp em đâu.”
Tôi luôn cảm thấy câu nói của Trần Tấn Ân mang một hàm ý khác.
Dường như anh không muốn tôi quá quan tâm đến chuyện này, nên nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Em muốn đổi phòng mỗi ngày cũng được, cả năm cũng không ở trùng phòng đâu.”
“Tất nhiên, nếu em không thích ở đây thì anh sẽ phá đi, xây lại theo ý em muốn.”
Gió đêm thổi khá mạnh, Trần Tấn Ân khoác cho tôi một chiếc khăn choàng.
“A Lê à, em thích ở đây không?”
Anh hỏi rất cẩn thận, như đang chờ đợi câu trả lời của tôi.
Đột nhiên có tiếng hét lớn của một người đàn ông phá vỡ bầu không khí.
Tôi giật mình: “Hở, Tần Thụ à?”
Trần Tấn Ân cau mày trách mắng người hầu: “Không phải bảo các người bịt miệng anh ta à?”
Người hầu run rẩy trả lời: “Anh ta nói mình là bạn cũ của tiểu thư, và tiểu thư vẫn còn nhớ anh ta.”
Trước khi anh kịp nổi giận, tôi đã lên tiếng trước.
“Người đàn ông khốn kiếp! Nói linh tinh gì thế không biết!”
Tôi tức giận đi về phía nơi phát ra tiếng động.
Vừa đi tới đã bị dọa cho giật mình.
Dù sao thì Tần Thụ cũng là một cậu ấm có tiếng tăm ở Hồng Kông.
Bây giờ, anh ta đang bị trói trên thành bể bơi.
Cách mặt nước mười mét.
Chưa hết, trong bể còn thả đầy rắn.
Chiêu này, thật độc ác.
Trần Tấn Ân đứng sau lưng tôi, vui vẻ ung dung nói: “Tôi đã đặc biệt điều tra, họ hàng nhà họ Tần rất sợ độ cao, hơn nữa còn sợ rắn, chiêu này rất hợp với anh ta.”
“Buông tôi ra! Dám bắt cóc tôi đến đây, nhà họ Tần sẽ không tha cho các người đâu!”
Khi nhìn thấy tôi, anh ta càng kích động hơn: “Chắc chắn là do cô sai khiến Trần Tấn Ân đúng không? Tôi biết mà, chính con tiện nhân như cô, vì tôi ngoại tình nên cô mới muốn trả thù tôi!”
“Tôi cảnh cáo cô, nếu không thả tôi ra, cả đời cô sẽ không có ngày nào yên ổn đâu!”
Một bàn tay ấm áp vòng qua vai tôi.
Chàng trai bên cạnh cười nhạo một cách khinh bỉ: “Không kiểm soát được miệng lưỡi thì nên khâu lại đi.”
Tần Thụ sợ anh nên ngoan ngoãn im miệng lại.
Tôi hơi nghiêng đầu, nói với Trần Tấn Ân: “Thả anh ta xuống trước đi.”
“Em muốn thả anh ta sao?”
“Không phải.” Tôi vặn vẹo cổ tay, khởi động cơ thể: “Treo lơ lửng thế này đánh không đã.”
Tôi vẫn còn nhớ cái tát mà Tần Thụ đã giáng xuống mặt mình.
10
Mười phút sau.
Tần Thụ nằm vật vã trên mặt đất, khóc lóc ầm ĩ.
Anh ta quá ồn ào nên lại bị bịt miệng.
Trần Tấn Ân đang kiểm tra kỹ tay tôi.
“Lần sau nên dùng gậy gộc, đỡ đau tay hơn.”
Tôi cúi đầu: “Thôi, thả anh ta ra đi.”
Anh đột nhiên tỏ vẻ không vui: “Em còn thích anh ta à?”
Tôi suýt thì trợn trắng mắt.
“Thích chó còn hơn thích anh ta.”
“……”
Chàng trai mím môi, không nói gì.
Những con rắn kia cũng không phải để trưng.
Tôi dịu giọng khuyên: “Đổi cách khác đi, đừng làm bẩn tay anh.”
Anh ngước nhìn tôi: “Được, nhưng em phải kể cho anh nghe chuyện giữa em và anh ta.”
Cuối cùng, Tần Thụ bị cảnh sát bắt đi.
Trần Tấn Ân đã chuẩn bị sẵn mọi thứ từ trước.
Anh nắm rõ mọi thông tin về nhà họ Tần, thế nên muốn hạ gục họ chỉ là chuyện nhỏ.
Tất nhiên, cũng do Tần Thụ gây ra quá nhiều tội lỗi, chỉ cần tìm chút bằng chứng thôi thì anh ta cũng sẽ phải ngồi tù vài năm.
11
Làm sao tôi lại yêu đương với Tần Thụ ư?
Câu chuyện này kể ra thật trớ trêu.
Cha mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn xe.
Tài xế say rượu gây tai nạn, nhưng vì có chút tiền và hậu thuẫn nên không chịu nhận lỗi.
Hắn ta chỉ đền bù mười vạn tệ nói là để lo chuyện mai táng cho cha mẹ tôi.
Ngoài ra, không có một lời xin lỗi nào cả.
Hắn ta ném tiền vào mặt tôi, cười rất đê tiện: “Nhưng nếu em chịu ngủ với anh một đêm, anh sẽ cho em thêm mười vạn nữa.”
Tôi trừng mắt nhìn hắn ta, cầm chai rượu định ném.
Đúng lúc đó, có một chai rượu khác bay đến đập trúng đầu hắn ta.
“Ngông cuồng thật đấy nhỉ?”
Tần Thụ đi đến, chân dính đầy rượu đỏ, trên tay là một chai rượu cùng loại chưa mở: “Người ngoài nhìn vào chắc tưởng mày là nhân vật quan trọng ở Hồng Kông đấy.”
“Dám bắt nạt một cô gái nhỏ như thế thì có gì hay đâu? Nào, nói lại những gì mày vừa nói cho tao nghe xem.”
Phía sau có một đám thanh niên giàu có hùa theo.
“Ôi, thiếu gia Tần cũng có lúc làm anh hùng cứu mỹ nhân à.”
“Anh Thụ nhìn chằm chằm cô ấy từ lâu rồi, thấy người đẹp sắp bị bắt nạt đến khóc mới chịu ra tay.”
“Nhưng mà đúng là tên đó quá vô đạo đức đi, cô gái nhỏ nhà người ta vừa mất ba mẹ mà đã dám làm thế.”
Thật ra, nói là thích thì cũng không đúng.
Chỉ là lúc đó, tôi cô đơn lạc lõng, cảm thấy như tìm được cứu tinh, nên vô thức xếp anh ta vào hàng người tốt mà thôi.
Tần Thụ lái xe đưa tôi về nhà, lúc đó anh ta rất biết cách theo đuổi con gái, không hề làm gì quá đáng.
Trước khi đi, anh ta lén bỏ vào túi xách của tôi một tấm thẻ và một mảnh giấy: “Không có mật khẩu, nếu cần thì gọi số này.”
Mối quan hệ bắt đầu không mấy tốt đẹp, kết thúc cũng chẳng mấy êm xuôi.
Có thể anh ta chỉ bị vẻ ngoài của tôi thu hút, hay vì một lý do nào đó mà lại đến giúp tôi.
Hoặc cũng có thể là bị bạn bè xúi giục.
Nhưng dù sao thì tôi vẫn rất biết ơn, vì lúc đó anh ta đã giúp đỡ tôi.
12
Trần Tấn Ân đột ngột ôm lấy tôi.
Giọng anh trầm buồn: “Xin lỗi.”
“Anh biết quá muộn rồi.”
Tôi vuốt ve mái tóc của anh, bật cười vì người nào đó quá ngốc.
“Câu chuyện của em kể xong rồi, còn anh thì sao?”
Chàng trai khựng lại, từ từ ngẩng đầu: “Em muốn nghe chuyện gì?”
Tôi nắm lấy tay anh, kéo tay áo lên, những vết sẹo vẫn còn nằm ở đó.
Vì cố tình rạch lại khi sắp lành nên chúng sẽ không bao giờ mờ đi.
Ánh mắt của Trần Tấn Ân thay đổi.
Tôi cúi đầu, nhìn vào những vết sẹo kinh tởm mà Khương Sắt đã nhắc đến: “Lúc cầm dao rạch vào da, anh đã nghĩ gì?”
Lúc này, anh như một vị thần sa ngã.
Đầy sự chết chóc u ám.
Thời gian như quay trở lại quá khứ, khi tôi đứng bên ngoài lồng sắt, nhìn thấy anh bị nhốt bên trong, không hề phản ứng với tiếng bước chân của tôi.
Lúc đó, anh đang chờ chết.
Trần Tấn Ân tự giễu: “Anh là một con quái vật.”
“Người ta nói quái vật sẽ không bao giờ chết.”
“Anh muốn thử xem, cái chết là như thế nào.”
“A Lê.” Anh cố chấp hỏi lại, mong muốn tìm câu trả lời: “Em thích anh đúng không?”
13
Ngày thứ ba ở nhà họ Trần, tôi gặp một người.
Đó là cha của Trần Tấn Ân, người đàn ông luôn sống trong những lời đồn đại – Trần Triều Sinh.
Rất ít người từng nhìn thấy ông ta.
Nghe nói, kể từ khi kết hôn, ông ta hầu như không tham gia các sự kiện công cộng.
Sau khi vợ mất, ông ta càng khép mình, từ chối gặp bất kỳ ai, kể cả con trai.
“Kiều Lê?”
Người đàn ông trước mặt trông trẻ hơn nhiều so với tuổi, ông ta không có một sợi tóc bạc nào.
Ông ta đưa cho tôi một tách trà.
Phải công nhận, gen nhà họ Trần thật sự rất tốt.
Tôi gật đầu nhẹ: “Chào chú ạ.”
Trần Triều Sinh nói một cách tự nhiên: “Con có muốn kết hôn với nó không?”
Câu hỏi này khiến tôi sững sờ.
Đột nhiên trong đầu tôi hiện lên câu nói của Khương Sắt: “Cả gia tộc họ Trần đều rất bệnh hoạn.”
Hôm nay, Trần Triều Sinh như muốn thú nhận tất cả.
Ông ta đã nói rất nhiều.
Ông ta nói rằng gia tộc của bọn họ mang một loại gen bất thường, khiến người trong gia đình thường xuyên có những suy nghĩ tiêu cực.
Họ sẽ gây ra những hành động cực đoan, điên rồ với những người mà họ quan tâm.
Đó là điều mà họ không thể kiểm soát được.
Vừa làm hại người khác, lại vừa làm hại chính mình.
“Trần Tấn Ân bị kích thích từ nhỏ, bệnh tình của nó còn nặng hơn chú.”
“Vậy nên, con đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Tôi hỏi: “Chú muốn con rời xa anh ấy sao?”
Trần Triều Sinh nhấp một ngụm trà: “Đương nhiên rồi.”
Rồi ông ta thành thật giải thích: “Chú không muốn thấy nó hạnh phúc.”
14
Trần Tấn Ân làm việc ở công ty đến tận tối.
Gần một nửa những vấn đề nan giải đã được giải quyết.
Còn về việc bị gia tộc Khương phản bội, anh chẳng hề để tâm.
Qua cuộc khủng hoảng này, nhà họ Trần đã tận dụng cơ hội để loại bỏ những thế lực cũ.
Từ nay về sau, sẽ không ai có thể đe dọa vị trí của anh nữa.
Có người báo tin về: “Ông ấy đã về.”
Vẻ mặt của Trần Tấn Ân trở nên lạnh lùng.
Anh có một linh cảm không lành.
Quả nhiên, Kiều Lê đã không còn ở đó.
Người hầu cho biết, ông già kia đã nói chuyện với Kiều Lê một tiếng đồng hồ.
Trần Tấn Ân biết phải đi đâu để tìm cô ấy.
Hầu như không cần suy nghĩ, anh nhấn ga, thế là chiếc xe Bugatti màu đen đành phải dừng lại trước mũi xe của anh.
Trần Triều Sinh hạ cửa sổ xe, chống tay, nhướng mày: “Giận rồi à?”
Trần Tấn Ân đập cửa xe xuống.
“Ông đã nói gì với cô ấy?”
Trên gương mặt chàng trai lần đầu tiên xuất hiện sự tức giận.
Có vẻ như lần này, ông ta đã chạm đến giới hạn của anh.
Trần Triều Sinh cũng chậm rãi bước xuống xe.
Cha con họ đối mặt nhau, khí thế ngang bằng.
“Vậy con có hiểu cảm giác của ba lúc đó không?”
Người đàn ông cười nhạt, ánh mắt hơi điên loạn: “Con đã hại chết bà ấy.”
Sáu chữ này khiến Trần Tấn Ân bình tĩnh trở lại đến đáng sợ.
“Vậy nên, ông đã thả người của tôi đi?”
Anh nhấn mạnh từng chữ, đầy mỉa mai: “Ông già.”
Tốt lắm.
Trước đây, cha hận con.
Bây giờ, con hận cha.
Huề nhau.
Trong tay Trần Triều Sinh bất ngờ xuất hiện một khẩu súng, dí vào tim chàng trai: “Để ba bắn một phát, ba sẽ nói cho con biết cô ấy ở đâu.”
Trần Tấn Ân biết rõ thủ đoạn của cha mình.
Vì vậy anh không hề né tránh.
“Được.”
Vì Kiều Lê, anh sẵn sàng làm bất cứ thứ gì.
Đám thuộc hạ của nhà họ Trần đều hoảng sợ.
Cha con họ định làm thật à?